Nhìn lão phu nhân xách một buồng chuối rất vất vả, Vân Diệp định đón lấy, nhưng bị từ chối:
- Không sao cả, lão thân quen việc này rồi, hiện ngươi thân phận đã
khác, đừng đụng việc chân tay này, Hầu gia nhận ân huệ của ngươi nhiều
rồi, sau này đừng quản nữa.
- Thẩm thẩm biết hôm nay ngươi sẽ tới chuyên môn giết một con gà, cũng hầm sắp xong rồi, về nhà ăn cơm thôi.
Vân Diệp không cưỡng cầu, tự lực cánh sinh là chút kiêu ngạo còn sót lại của lão phu nhân, y không muốn phá hoại, thế là dọc đường nói cười vào
thôn.
Mông Na đang bê một cái bát lớn ăn cơm, thấy Vân Diệp tới hoan hô một
tiếng bỏ bát xuống, sờ soạng ống tay áo của y, còn luôn mồm thúc giục:
- Mang tới không? Lấy ra đi? Ở đâu?
- Thứ cô muốn đều ở trong xe đằng sau, không ở trên người ta, người ta sao chứa được cối say? Cô cố ý sàm sỡ ta.
Vân Diệp phẫn nộ nói:
Hầu phu nhân cười rất vui vẻ, Vân Diệp cũng có lúc phải bó tay, đúng là hiếm có. Vân Diệp giải thích:
- Mông Na từ khi nhìn thấy cối say nước ở Trường An luôn muốn lắp cho
trại một cái, cô ấy nói trong trại toàn phụ nhân, say gạo giã gạo quá
vất vả, liền viết thư bảo tiểu chất mang một cái tới. May là tiểu chất
chứ là người khác thì tức chết rồi, Ung châu có thợ đá, lại muốn mang từ Trường An tới, chẳng biết mệt chết bao nhiêu trâu ngựa.
Mông Na không thèm để ý tới Vân Diệp, nhảy tưng tưng như đứa bé tới đội
xe, nàng muốn có cối say từ lâu rồi, chẳng cần động tay có thể xay ra
thứ bột trắng xóa.
- Thứ này ở đây thực ra không có ích mấy, người ở đây đều ăn gạo, không
ăn mỳ, có điều thế cũng tốt, có cối xay có thể xay chuối tiêu thành bột, cho thêm bột gạo rất ngon.
Hầu phu nhân hiện không còn dáng vẻ quý phụ năm xưa, hoàn toàn là bộ
dạng nông gia tiểu hộ, có thể nhanh chóng thay đổi giá trị quan của mình thì thế nào cũng có thể sống thật tốt.
- Kiệt Nhi thành thân rồi, gần đây thư tới nói tức phụ đã mang thai,
người cũng đã đưa về, thế là tốt, lão thân cứ lo nó nhung nhớ Tiểu Vũ
không chịu thành thân.
- Khi ngươi đi mang theo Phượng nương, bọn ta không thể về kinh, nhưng
Phương nương thì được, để Phượng nương ở lại Ngọc Sơn đợi sinh nở. Chỉ
là phần mộ của Hầu thúc thúc còn mong ngươi chăm sóc một chút.
Nói tới đó mắt Hầu phu nhân ươn ướt, lấy tay lau, rồi gọi Phượng nương mau bê gà ra.
Nhìn Phượng nương một cái biết ngay là phụ nhân chăm chỉ, tướng mạo
không xinh đẹp, chỉ ưa nhìn thôi, ngược lại lễ nghi chu đáo, dù sao cũng xuất thân thư hương, có điều bụng còn chưa lộ rõ, lúc này đi xa rất
nguy hiểm.
Vân Diệp đem lo lắng nói ra, lão phu nhân cười:
- Người Hầu gia đâu yếu đuối như thế, theo ngươi cũng chẳng phải chịu
tội, ta sẽ cho một vị di nương nữa theo nó về, dọc đường sẽ chăm sóc
tốt.
- Ngươi cũng thấy đấy, rất nhiều gia thần gia tướng đi theo Hầu gia sống rất khổ, Hầu gia giao gió gặt báo, bọn họ đâu có tội gì, lão thân muốn
làm chút kinh doanh tiếp tế bọn họ, người khác đi làm thì đám thúc bá
huynh đệ không yên tâm, chỉ Phượng nương là được.
Vân Diệp gật đầu, ăn một hũ gà hầm, nhìn công tượng lắp cối say bên
sông, lại muốn đi thêm nắm củi cho trưởng lão đã qua đời, ông già hiện
trong sơn động, được quấn chặt bằng vải. Nghe nói Vân Diệp muốn gặp
trưởng lão, lập tức có hai phụ nhân vào sơn động khiêng trưởng lão ra
cho y xem, còn lấy củi của Vân Diệp đốt hun trưởng lão một lượt, Vân
Diệp phát hiện ra lưu trình giống làm thịt hun khói.
Sau đó Vân Diệp dẫn Phượng nương về Ung châu, Hầu gia sống rất tốt, như vậy về Trường An có thể ăn nói với đám Lão Trình rồi.
Chiếc Đại Đế sau khi tu sửa xong không ngừng tuần tra trên biển, hiện
muốn làm các thương cổ yên tâm, phải để họ không ngừng thấy bóng dáng
oai hùng của nó.
Thuyền mới đang được đóng, Vân Diệp giao việc này cho Lưu Nhân Nguyện,
hắn trời sinh thích thuyền thích biển, giao hết cho hắn là xong béng,
thuyền mà hắn đóng ra Vân Diệp trông không hiểu, hình dạng kỳ quái, mặc
kệ, thống lĩnh thủy sư Lĩnh Nam sẽ là hắn, hắn muốn trang bị cho bộ hạ
ra sao là chuyện của hắn, Vân Diệp lười hỏi.
Thư của Tiểu Vũ đã tới ba ngày, mình sớm có chuẩn bị tâm lý đi Bắc Đình, tọa trấn binh bộ lâu như thế sao không biết chỉ An Tây và Bắc Đình là
rối ren, phái người thư viện đi tra chuyện Lâu Lan, nói lên ắt sẽ có
người thư viện tới An Tây hoặc Bắc Đình nhậm chức, chọn đi chọn lại, trừ mình ra còn ai nữa.
Vân Diệp cũng muốn về Lũng Hữu, về hoang nguyên kia, đó là mộng tưởng
bao năm qua, mới đầu chỉ sợ người khác phát hiện bí mật của mình, hiện
giờ không sao nữa, dù tới đó cũng không ai hỏi tới, Lê Đại Ẩn hẳn là
nhóm người cuối cùng truy tìm lai lịch của mình, bao năm như thế, sự
kiên nhẫn của Lý Nhị hẳn là đã bị mài mòn hết rồi.
Lý An Lan lần thứ ba tỉnh lại thấy Vân Diệp vẫn mở mắt nhìn nóc lều, trở mình nằm lên ngực y hỏi:
- Nghĩ gì thế? Không được nhớ tới ba người ở Trường An, hiện ở Ung châu chỉ được nhớ tới thiếp.
Ung châu nóng nực làm Vân Diệp càng thêm ngột ngạt, vỗ vỗ mặt Lý An Lan
rồi khoác áo ngồi dậy, mò mẫm bóng tối tìm nước uống, Lý An Lan cũng
khoác áo thắp nến, lo lắng nhìn Vân Diệp, nàng hiểu thói quen của trượng phu, tựa hồ có chuyện gì làm y không dứt bỏ được.
- Ta không sao, chỉ là nóng quá không ngủ được, uống chút nước là ổn
rồi, nàng ngủ đi, kệ ta, đây là bệnh cũ, nhớ tới cuộc sống trước kia ở
Lũng Hữu không ngủ được.
Lý An Lan ôm tay Vân Diệp:
- Nếu có chuyện phiền lòng cứ nói ra, thiếp nghe, có người che sẻ tốt hơn, chàng cứ luôn gánh hết mọi chuyện.
- Nói thế nào đây, bản thân ta còn chưa rõ thì nói cho nàng thế nào, ta
nằm mơ một giấc dài, hoặc hiện ta đang mơ, ta không rõ đâu là thực đâu
là mơ, giống như trên đời này ta có hai người, một sống trong mơ, một
sống trong hiện thực, nên ta không dám nhắm mắt.
- Sống tới giờ, ta đã phản bội quá nhiều, mất đi quá nhiều, nhưng tương
ứng, ta cũng có được rất nhiều, cho nên ta rất muốn tới Lũng Hữu một
chuyến, phải xác định được có phải mình sống trong mơ không. Bạch Ngọc
Kinh, Bạch Ngọc Kinh, ta phải giải câu đố này, ta luôn thấy nó có liên
quan tới ta.
Lý An Lan lấy làm lạ:
- Chàng vốn từ Bạch Ngọc Kinh ra mà, sao lại không nhớ nơi mình đã sống?
- Chỉ là ký ức không rõ ràng, ta không phân được rõ đâu là thật đâu là
giả, còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Sự xuất hiện của nàng làm
ta hoàn toàn lạc lối.
Thấy Lý An Lan mở to mắt hoang mang nhìn mình, lại vỗ má nàng:
- Ngủ đi, ta còn đang mơ màng, không nên khiến nàng cũng điên theo.
Nói rồi bế Lý An Lan lên, về giường trong sự vùng vẫy của nàng.
Lý Dung rất muốn biết mình rốt cuộc có phải nhi tử của phụ thân không,
nó không muốn nghe phụ thân và mẫu thân nói, một cái họ Lý làm nó hoàn
toàn mơ hồ, nó chuyên môn đi hỏi Hà gia đại nương tử bế nó từ bé, làm
sao mới chứng minh được cha và nương thân là phu phụ.
Đáng thương cho Hà gia đại nương tử không thể nói hầu gia và công chúa
tự ý gian díu, hàm hồ nói nam nữ ngủ cùng nhau là phu phụ.
Thế là trời vừa sáng Lý Dung liền tới thỉnh an cha mẹ, không đợi cha mẹ
chuẩn bị đã đẩy cửa vào, thấy cha mẹ trên giường mới hài lòng lui ra,
mình quả nhiên là con của cha mẹ, nhưng sao muội muội Vân Lộ họ Vân mà
mình lại họ Lý?
Lý An Lan mặc xong y phục mắng Lý Dung một trận, nói nó lớn rồi, không thể lỗ mãng vào phòng cha mẹ, Vân Diệp không tán đồng.