Người Vân gia ra ngoài đều có thói quen mang theo ấm nước, nhưng tới
quán trà đều dừng lại, không vì cái gì khác, chỉ để giúp đỡ phần nào mẹ
con Cẩu Tử, có thêm vài đồng trà nước. Điều này đã thành thông lệ, Cẩu
Tử sống rất khí phách, không cần người khác bố thí. Nếu không những phụ
binh về cùng hắn đã giúp hắn rồi, trừ xin hầu gia giúp hắn lập hộ tịch,
còn khó khăn đến mấy cũng không nói.
Lão Tiền, Lão Lưu hai ông
già nói chuyện với phụ nhân mù, Cẩu Tử nhanh nhẹn rót nước cho đám nha
hoàn phó dịch, đám phó dịch thì chăng có phản ứng gì mấy, đám nha hoàn
thì mặt đỏ bừng, quy củ hết mức, đứa nào đứa nấy đều thành đại gia khuê
tú.
Cẩu Tử thấy quen bộ dạng đám nha hoàn rồi, hắn rất tự tin với tướng mạo của mình, mấy ngày trước bị hầu gia ép đi học, không học ra
hồn sẽ bị đánh gãy chân, vừa vào lớp thấy toàn trẻ con, chỉ mỗi hắn lớn
tướng, xấu hổ lắm. Định về không học nữa, bị một lão binh cùng chuyển
nhà tới chửi cho tối tăm mặt mũi, ngay cả lão nương luôn thương hắn cũng không nói đỡ cho.
Lấy lời lão binh thì, ngươi là con vịt sống
trong nước bẩn, giờ có quý nhân kéo lên, còn không leo cho tốt, người
thế nào mới được đọc sách, đều là con cái nhà giàu, hầu gia mời tiên
sinh cho ngươi, một khi biết mấy cái chữ, tương lai nếu tiến cử làm
quan, là chuyện vinh diệu tổ tông, không nắm lấy ngươi còn muốn cái gì?
Nếu như không học cho tốt, không cần hầu gia đánh gãy chân ngươi, lão tử sẽ ra tay.
Trong nhà chỉ có ba mươi mẫu ruộng của lão nương, lão binh trồng cấy cho rồi, hắn chỉ cần học cho tốt, trông coi tốt quán trà là được.
Đám phó dịch
nhìn Cầu Tử với ánh mắt đáng thương, chỉ sợ hắn ra tay với nữ thần trong lòng mình, Vân gia không quản chuyện này, chỉ cần tình đầu ý hợp, không gây loạn trong nhà, tương lai đều sẽ thành thân với nha hoàn vừa ý, tới khi đó sẽ giải trừ nô tịch. Vân Diệp cho rằng, tổ tông tám đời đều là
nô lệ, đó là thảm cảnh nhân gian không nên xảy ra, nha hoàn phó dịch
thành thân, tương lai sinh con ra vẫn là nha hoàn phó dịch. Nếu là y thì treo cổ mẹ nó luôn cho xong, sống làm cái chó gì nữa.
Cẩu Tử rất có kinh nghiệm ở chuyện này, tuyệt đối không nhìn đám nha hoàn nhiều
thêm lấy một cái, rót trà xong là trở lại bàn luyện chữ, tuy viết chữ
như giun bò, nhưng dáng bất tục, không hề biết rằng như thế lại càng
khiến tim đám nha hoàn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhất Trận
Phong chậm rãi đánh xe tới, thấy có quán trà, đội xe của Vân gia đều
dừng uống trà, hắn cũng dừng lại. Cẩu Tử thấy có khách tới, vội vàng lên đón, nhận lấy giây thừng trong tay Nhất Trận Phong, buộc trâu vào cây
ngoài lán, máng có sẵn nước, con trâu cúi đầu uống, rất ngoan ngoãn.
Con trâu rất tốt, là trâu chỉ Quan Trung mới có, cày ruộng là số một, Cẩu
Tử sớm muốn có một con rồi, vụ mùa thì làm ruộng, nông nhàn đánh xe
trâu, có thể đưa mẹ già tới Trường An chơi, tiếc là túi rỗng, nguyện
vọng này mãi chưa đạt được.
Lấy bàn chải định chải bùn trên người trâu, chủ nhân không biết thương, trên mình con trâu toàn là bùn, ai
ngờ chưa động thủ thấy chủ trâu nói:
- Mau rót nước, ta còn phải tới chợ, mau lên.
Cẩu Tử dừng lại, rồi cười rót trà cho chủ trâu, nước và vàng óng ánh, nhưng Nhất Trận Phong uống mà nhíu mày, hơi đắng, không quen lắm. Cẩu Tử nói:
- Đại ca từ đâu tới, trông huynh bụi bặm đường đất, chắc là đi xa lắm,
nghỉ thêm một lúc đi, mùa xuân nắng độc, đi muộn một chút cũng được.
Nhất Trận Phong nói:
- Mạng khổ thì có lúc nào mà nghỉ, định tới Vân gia trang xem có việc gì
làm không, kiếm vài ba đồng nuôi cả nhà, nơi này còn cách Vân gia bao
xa?
- Đại ca có con trâu tốt là nhà no đủ rồi, sao lại nói mạng
khổ, từ kinh thành tính ra, nơi này vừa tròn ba mươi dặm, chỉ có mấy hộ
chúng tôi, nên lấy tên là Ba Mươi Dặm, cách Vân gia trang chưa tới hai
mươi dặm, một canh giờ là tới.
Nhất Trận Phong cười mà không đáp, tùy tiện ầm ừ vài tiếng cho qua, hắn ngồi ở phía trái cái lán, cách đám Lão Tiền, Lão Lưu không xa, nghe thấy phù nhân mù nói lão nãi nãi của
Vân gia cứ ba ngày đi tuần thị trang tử một chuyến, ngày mai nói không
chừng còn tới uống trà.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, cách quán trà
mấy trăm bước mới có vài hộ, lòng nảy ra ý định khác, tới Vân gia trang
tìm cơ hội, không bằng tìm cơ hội ở đây, Vân Diệp là võ hầu, trong nhà
sao thiếu hộ viện võ nghệ cao cường. Đơn đả độc đầu thì chẳng sợ mãng
phu trong quân, nhưng một khi bọn họ kết trận thì thứ du hiệp như mình
có bao mạng cũng không đủ, giết lão tổ tông của Vân gia ở đây, đủ tiền
tiêu nửa đời rồi. Chủ ý đã quyết, liền trở nên nhàn nhã, chỉ cần giết
thiếu niên này bà bà tử mù thôi, với hắn mà nói không có áp lực nào, chỉ tiếc cho chàng trai tuấn tú này.
Cẩu Tử ân cần rót trà, cười
càng rạng ngời, mỗi lần nhìn vị khách ngồi một mình lại càng cười vui
vẻ, khi đi qua hắn, tay run lên, trà thừa không may đổ lên người Nhất
Trận Phong.
Vội vàng xin lỗi, dùng vải lau cho Nhất Trận Phong,
còn nói mình không cẩn thận, nói sẽ không tính tiền trà, Nhất Trận Phong luôn rộng lượng với người sắp chết, chỉ mắng vài câu là thôi.
Cẩu Tử thay trà mới cho hắn, lúc này đội xe của Vân gia cáo từ mẹ con Cẩu
Tử, chậm rãi lên đường, hướng về phía Vân gia trang, mấy nha hoàn không
ngừng ngoái đầu nhìn Cẩu Tử đứng ngoài lán vẫy tay với bọn họ.
Nhất Trận Phong nằm trên ghế thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, phải nói trà
đúng là ngon, mặc dù mới vào miệng có hơi đắng, nhưng dư vị lại ngọt,
chẳng trách người Vân gia luôn tới đây uống trà, trà ngon như vậy mà sau này không có để uống nữa, Nhất Trận Phong hơi tiếc, cầm chén trà lên
uống một ngụm lớn, lần này dư vị càng kéo dài, chắc chàng trai tuấn tú
kia chuộc tội. Chàng trai đó đang nói chuyện với mẹ già, lời nói truyền
vào tai hắn, cái ghế này dễ chịu qua, hắn lười biếng muốn nằm thêm một
chút.
- Cẩu Nhi à, vừa rồi mẹ nghe thấy có mấy khuê nữ nói
chuyện, nghe cách ăn nói thì biết đều là khuê nữ ngoan hiểu quy củ, con
có nhìn trúng đứa nào không, mai mẹ nói với lão nãi nãi, lão nãi nãi tốt bụng, nói không chừng sẽ đồng ý. Chỉ là nhà ta nghèo quá, sợ khuê nữ đó không chịu tới.
Cẩu Tử nhìn Nhất Trận Phong nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn con trâu buộc dưới cây, lòng tràn ngập hạnh phúc:
- Mẹ à, yên tâm đi, ông trời phù hộ, nhà ta sắp không nghèo nữa rồi, con
kiếm cho mẹ một cái xe, còn cả một con trâu, con trâu tốt giống hệt trâu của vị đại ca kia, đợi lúa mạch thu hoạch rồi, con lắp xe trâu đưa mẹ
lên thành Trường An, nghe lão thúc nói, bánh thịt, váng sữa của nhà Tào
bà bà ngon nhất, khi ấy con mua cho mẹ nếm thử.
Phụ nhân mù nghe
nhi tử nói thế vui sướng gật đầu liên tục, còn nói mua nhiều một chút,
mời đám lão thúc tới ăn cùng, mấy năm qua nếu không có cả nhà lão thúc
chiếu cố, hai mẹ con đã chẳng sống được tới bây giờ.
- Đương
nhiên ạ, lão thúc thời trẻ lên chiến trường bị thương, giờ vai chẳng còn sức nữa, tôn tiên sinh nói đó là bệnh cũ, phải chữa từ từ, chúng ta
không những mời lão thúc ăn, còn bốc thuốc cho lão thúc, rượu không dám
mua, Tôn tiên sinh nói bệnh đó không thể uống rượu.
Cẩu Tử thoải mái nhận lời, cứ như sắp phát tài rồi vậy:
Cẩu Tử quạt khe khẽ cho mẹ già, Tôn tiên sinh nói, cơ thể của mẹ không chịu được nhiệt.
Nhất Trận Phong cười thầm tới sắp đứt ruột, người chưa sống nổi một canh giờ còn mơ tới ăn bánh với váng sữa của Tào bà bà, giá có rẻ gì đâu, tiểu
tử nghèo lừa mẹ già, thật buồn cười.
Mặt trời hơi ngả về phía
tây, thấy mẹ ngủ gật, Cẩu Tử dìu mẹ về căn nhà nhỏ sau lán, để bà ngủ
một lúc, thời trẻ chịu khổ, thân thể sắp suy sụp rồi.