- Lão Đỗ, ngươi cũng biết cái chức trưởng sử của ta chỉ cho có, dùng
để bắt nạt đám tiểu binh, ngươi không cần để ý tới ta, hôm nay tới là vì mấy tên thuộc hạ không ra gì rồi, nghe nói bọn chúng không qua nổi khảo hạch đơn giản của Đại tướng quân, mất mặt quá thể, chuẩn bị đưa chúng
về thủy sư dạy dỗ lại, Lão Đỗ, thể diện này phải cho huynh đệ đấy.
Đỗ Dự là cháu của Đỗ Như Hối, lần này an bài vào Tả Vũ vệ với chức trưởng
sử hành quân, nhưng hình như Lý Nhị quên mất, chức vị này tuy lấy từ Vân Diệp, nhưng lại quên thu hồi yêu bài. Ông ta gặp Vân Diệp lần thì nổi
điên, lần thì vui mừng, loạn cả đầu óc, cho nên chuyện phải làm thì quên mất, Vân Diệp cũng vờ quên, có cái yêu bài này, khi giới nghiêm y có
thể lượn lờ trên phố cũng chẳng ai hỏi tới, có lệnh bài này, có thể
thoải mái bắt nạt người khác không lo hậu quả, giống hiện giờ.
Đỗ Dự cười khì:
- Vân hầu không quên tình cũ, thật khiến huynh đệ kính phục, có điều mấy
người này có chút vấn đề nhỏ, chỉ lo gây chuyện phiền toái cho Vân hầu.
- Vấn đề nhỏ gì, có phiền toái cũng là chuyện phiền toái của Đỗ tướng,
năm xưa chuyện công bộ, Đỗ tướng nói một câu thiếu chút nữa khiến tiểu
tử sạt nghiệp, không biết bây giờ Đỗ huynh có phải cũng muốn nói lời
tương tự không?
Vân Diệp không nể mặt Đỗ Dự, lần trước nếu không
phải Đỗ Như Hối lắm mồm, mình căn bản không cần xây hoàng cung, giờ hay
rồi, một tòa điện Vạn Dân đã thành quần thể cung điện, công trình phình
lên hơn hai lần, tới giờ vẫn chưa xong, rất nhiều công tượng của Vân gia cuốn vào đó không về nhà được, làm Vân Diệp rất bất mãn.
Đỗ Dự
biết mình không chọc vào nổi Vân Diệp, người thực sự chọc giận y không
có kết cục tốt, thúc thúc của hắn cũng thiếu chút nữa về quê đuổi vịt,
nay tước vị của Vân Diệp là dữ quốc đồng hưu, có thể tính là đệ nhất
sủng thần của thiên tử, đắc tội với y không có lợi, năng lực mấy người
này hắn rất rõ, định dằn mặt một phen sau đó sẽ sử dụng, ai ngờ bị Vân
Diệp lợi dụng.
Lấy yêu bài trưởng sử hành quân từ tay Vân Diệp,
cho vào lòng, thở dài lệnh văn thư trong quân viết lệnh điều chuyển cho
đám Lão Lại, tiểu võ quan dưới ngũ phẩm không cần hoàng đế gật đầu.
Vân Diệp viết một văn thư bổ nhiệm, lệnh Lưu Tiến Bảo đưa bọn họ tới bên
sông báo danh, bả thân u ám về nhà, dưới hoàn cảnh chung như thế, vận
mệnh của nhân vật nhỏ chưa bao giờ ở trong tay bản thân.
Đám Lão
Lại là thế, Tôn Tư Mạc là thế, Lý Thừa Càn cũng là thế, bất giác Vân
Diệp hoài niệm cái thời đại mình từng oán giận kia, ít nhất có thể nói
ra, không thể giống bây giờ, chuyện gì cũng nén trong lòng, chẳng thể
giải thích với ai, chẳng thể nói với ai.
Chán, chả muốn quản chuyện gì nữa, rời doanh về nhà.
Thành Trường An mây đen sà thấp, người đi đường đường bước chân vội vã, phó
dịch áo xanh mũ nồi nói chuyện cũng nhỏ đi vài phần, long uy của Lý Nhị
bao phủ tòa thành cực lớn này, làm tất cả mọi người chẳng thể vui vẻ.
Bách tính tầng chót lại là bình tĩnh nhất, mặc dù có hơi căng thẳng, nhưng
tuyệt đối không có cảm giác đại nạn sắp tới như cao môn đại hộ. Ở cái
thành phố Trường An này đã thay quá nhiều sự thay đổi quyền lực, hưng
suy vinh nhục, nếu như ngày hôm sau ngủ dậy phát hiện hoàng đế đã đổi
người thì bọn họ cũng không quá kinh ngạc, bọn họ quan tâm tới tiền công thay đổi hơn quan tâm tới biến hóa triều đình.
Vân Diệp uể oải
nằm trong phòng, Tân Nguyện, Na Mộ Nhật ra sức xoa bóp trên người y, hơn một tháng sống ngoài thiên nhiên làm bả vai trắng trẻo mềm mại của y có vài phần đường nét cơ bắp, tiếng kêu Vân Diệp phát ra chẳng làm hai
nàng động lòng, bất kể thế nào chỉ cần nam nhân này về nhà là tốt rồi.
Một tháng ăn chay rồi, nay mỹ nhân trước mặt sao kìm lòng nổi, đặt tay lên
cái mông đầy đặn của Tân Nguyệt bóp một cái, bị người ta đánh vào tay,
động tác này bị Na Mộ Nhật nhìn thấy, cảm thấy trượng phu thật đáng
thương, cầm tay trượng phu đặt lên mông mình, còn cười hì hì với Tân
Nguyệt ...
Khi Tân Nguyệt còn đang há hốc mồm, phần kinh ngạc,
phần tức giận thì Na Mộ Nhật uốn éo như con rắn, người càng nhích lại
gần Vân Diệp để tay y hoạt động thoải mái hơn, vuốt ve bờ mông trơn mịn, nghe tiếng rên khẽ của Na Mộ Nhật, hai gò má hồng hồng của nàng, máu
nóng dồn lên não, quên cả Tân Nguyệt còn bên cạnh, ôm vòng eo nhỏ của
nàng kéo xuống, cách lớp áo nóng vội ngậm lấy bầu vú nảy nở đang nuôi
con của màng.
Nam nhân có nhu cầu, nữ nhân cũng có, Vân Diệp nhịn cả tháng rồi, Tân Nguyệt chẳng phải như thế sao, tỉnh lại, bị cảnh ướt
át trước mặt kích thích, khao khát lẫn lòng háo thắng nổi lên, đẩy Na Mộ Nhật sang một bên, mang theo ba phần ngượng ngùng ngồi lên người trượng phu, mặt đỏ rần rần đầy gợi cảm. cởi áo ngoài khoe bầu ngực vun tròn
lấp ló dưới lớp yếm tơ và bờ vai tròn trơn mịn như ngọc, hài lòng với
khuôn mặt ngây dại của trượng phu, ném cho Na Mộ Nhật một cái nhìn thách thức rồi cúi người xuống, áo của Vân Diệp đã bị Na Mộ Nhật cởi mất, cái miệng hồng hồng của nàng hôn từ trán Vân diệp, má, tới ngực, rồi tiếp
tục xuống dưới, lần này tới lượt Na Mộ Nhật há hốc mồm,
Cả đêm hoang đường, cả đêm phong lưu.
Chuyện xảy ra ở Tần Lĩnh chẳng giấu được ai, chùa Kim Các chết ba bảy vị tăng
nhân, Vân Đài quan chết mười bốn đạo sĩ. Đáp án quan phủ đưa ra là đang
tìm hung thủ.
Có điều nghe nói cao thủ phá án giỏi nhất của hình
bộ bị phái tít tới Duyên Châu điều tra vụ án mãnh hổ ăn thịt người. Vậy
nên nhiệm vụ điều tra người xuất gia tử vong giao cho bộ đầu mới lên,
tên Hạ Thiên Thương, nghe đâu cũng là người ghê lắm, có đôi mắt âm
dương, mắt trái nhìn dương, mắt phải nhìn âm, vô số hạng gian ác bị hắn
đưa tới pháp trường.
Một tên đạo tặc hái hoa không cẩn thận hái
nhầm hoa bị hắn truy sát ba nghìn dặm, cuối cùng bắt được ở Hà Đông, chỉ là khi đưa tới Trường An thì tên đạo tặc không còn ra dạng người nữa,
ngũ chi mất ba, mắt tai mũi chỉ còn lại cái lỗ, hắn còn rộng lượng xin
cho tên đạo tặc hái hoa, xin quan phủ miễn tội tử hình thành ngồi tù,
hơn nữa gặp ân xá không được tha.
Mỗi năm tới ngày dỗ của tiểu cô nương đó, Hạ Thiên Thương dùng xích xắt dẫn đạo tặc hài hoa trần truồng tới phần mộ của tiểu cô nương, lần nào cũng nghênh ngang qua chợ, đã
liên tục ba năm, kết quả là đám đạo tặc hái hoa ở Trường An đã tuyệt
tích.
Nay vị thiết huyết bộ đầu đứng dưới hiên cửa Vân gia, đưa
thiếp cầu kiến Vân hầu, quản gia thấy mất mặt quá sức, làm gì có chuyện
hầu gia gặp bổ khoái, tiện tay đưa cho gác cửa, bảo hắn đợi, bản thân
tới viện tử sát vách tìm trướng phòng tiên sinh đánh cờ.
Hạ
Thương Thiên biết mình sẽ gặp phải đãi ngộ thế nào, cho nên không nóng,
đứng thẳng tắp trước cửa Vân gia, đợi Vân hầu truyền gặp, từ sáng sớm
tới khi mặt trời mọc, cửa bên của Vân phủ không mở ra, chỉ có nha hoàn
phó dịch đi ra đi vào ở cửa sau, tất cả coi hắn như không tồn tại, một
số phó dịch đi qua bên cạnh hắn còn khinh bỉ nhìn một cái, cảm thấy
người này thật đáng ghét, hầu gia vừa vất vả trở về đã tới quấy rầy,
không biết điều.
Tiếng trống dọn phố vang lên, Hạ Thiên Thương
chắp tay về phía đại môn rồi xoay người đi, đám phó dịch nấp sau cửa
nhìn hắn qua khe cửa cười nhạo tên tiểu lại không biết trời cao đất dày.