- A cái gì, ngươi không biết về tới Trường An, ngươi thẩm hạch quân công
là ta vào Lão Đỗ à, hai bọn ta cầm quân đánh trận, thế nào chả kiếm được lợi lộc, lúc này liền thấy được lợi ích của cái chức nát này rồi.
Vân Diệp đắc ý vô cùng, tự mình giám sát mình, dù nghiêm ngặt tới mấy
cũng bị người ta bới móc ra chuyện xấu, hiện có thể tưởng tượng đám ngôn quan đang nhìn mình chằm chằm như rắn độc. Nếu lúc này không làm giải
trí cho đại chúng thì quá có lỗi với khổ công của đám ngôn quan rồi, bà
nội nó, Vân Thọ ăn bánh bao ở cửa hiệu nhà mình, ném đi hai cái cũng
thành mục tiêu công kích của chúng.
Đoán chừng hoàng đế nhìn thấy tên Vân Thọ trên tấu chương đàn hặc cũng
sững người, nghĩ nửa ngay mới liên hệ Vân Thọ béo ú với tên hoàn khố
lãng phí lương thực.
Đám này điên mẹ nó rồi, đàn hặc Trương Kiệm đầu cuộc chiến làm nhục quốc.
Đàn hặc đám Khế Bật quân đội đàng hoàng không đánh nổi đám dã nhân không mặc y phục.
Đàn hặc Trình Giảo Kim trú quân ở Đại Phi Xuyên không làm cái rắm gì lãng phí quân lương.
Đàn hặc Lão Ngưu cứu viện bất lực khiến Thiện Đức nữ vương chạy mất.
Đàn hặc Lý Tịnh không xây thành ở Hắc Thành Sơn, không thu hút được
người Thổ Phồn tới giết sạch, khiến người ta chạy về cao nguyên.
Đàn hặc Lưu Nhân Nguyện bạo ngược, đảo Con Cua tăng thêm vô số xương trắng, khiến chim biển không đi bắt cá, mà ở đó đợi ăn xác.
Đều là đám khốn kiếp hết, điểm sáng duy nhất là Vân hầu lấy thắng nhiều, tự ý rời biên ải tác chiến dương uy ngoại vực, là đệ nhất năng thần,
trí tướng của Đại Đường.
Con mẹ nó, không bằng đàn hặc mình, lũ khốn nạn tâm tư âm độc như rắn
rết, Lý Nhị sao chẳng biết Trương Kiệm, Khế Bật, Trình Giảo Kim ...
Không có gì sai, đại quân giao chiến sao có thể không xuất hiện trạng
thái giằng co, mọi người cười cái là qua.
Là hoa đỏ trong đám lá xanh, Vân Diệp mới là mục tiêu đàn hặc chủ yếu.
Đàn hặc lão già Lý Tịnh không còn hứng thú nữa rồi, đàn hặc quá mức ông
ta mở cửa, phá tường chắn, thiếu điều cho người ta xem phu phụ mình ân
ái.
Vân Diệp thì khác, tuổi trẻ khí thịnh, tất nhiên hiếu thắng, thêm vào
trong quá trình tây chinh phạm vô số sai lầm, riêng điều thả người Đột
Quyết đi đủ hỏi có phải máu trên người y là máu Đột Quyết không? Sủng
thiếp của y là người Đột Quyết tiêu chuẩn thì không được nhắc tới, Nhan
lão phu tử đã thừa nhận nàng là tức phụ Đại Đường, nói ra sẽ bị Vân Diệp tát méo mặt trên triều.
Còn về phần Vân Diệp tự ý xuất cảnh tác chiến càng làm người ta sung
sướng, bất kể ngươi thắng hay thua thì phạm tội trước rồi, phen này được chửi sướng miệng.
Đại Đường không có thói quen giết công thần, nên bọn họ tập trung hỏa
lực vào chuyện phong thưởng của Vân Diệp, nếu tiền tài thì không ai có ý kiến, nhưng truyền mệnh hầu thành truyện mệnh công thì khiến quá nhiều
người ghen tỵ phát điên rồi, chẳng bẳng phong vương cho xong. Trong số
đại thần không được có dị loại như vậy.
Đàn hặc đại tướng quân là thông lệ, đó là để khống chế kiêu căng của Đại tướng quân, để Đại tướng quân cảm kích sự khoan dung của hoàng đế, khi
đó chỉ ban thưởng một chút thôi Đại tướng quân cũng sẽ trân trọng vô
cùng, đây là thuật đế vương, đám ngôn quan nhắm hết vào đó, hoàng đế
không thể ngăn cản, vì họ làm thế là muốn tốt cho hoàng đế.
Lý Nhị nhíu mày nhìn tấu chương của Trương Hành Thành, gấp lại, rời cung Thái Cực, chuẩn bị tới ao Thái Dịch giải khuây, mặc dù lúc này ao đã
đóng băng, nhưng để gió lạnh thổi, có thể xua đi phiền não.
Các lộ đại quân đều đang chậm rãi trở về, tướng thay thế cho Vân Diệp đã xuất phát, đợi Vân Diệp tới Bắc Đình, đoán chừng Tôn Nhân Sư cũng tới
Cao Xương, hiện Tây Vực không cần quá nhiều người nữa, Tôn Nhân Sư chỉ
có hai vạn phủ binh, Tiết Nhân Quý một vạn, thế là đủ trấn giữ nam bắc
Thiên Sơn.
Nghĩ tới tôn hiệu đám Kế Bật dâng lên, lòng Lý Thế Dân kích động, Vạn
vương chi vương quang minh thiên khả hãn, từ xưa tới nay ai được tôn
vinh như thế? Chỉ có Lý Thế Dân ta thôi.
( Thực ra vua của người Ba Tư đều gọi là vua của các vị vua, ông vua Ba Tư duy nhất mình biết chết cực thảm)
Lý Nhị đưa tay về đằng sau, Đoàn Hồng lập tức cho một viên đá ấm bèn bẹt vào tay hoàng đế, Lý Nhị hài lòng tung tung, hoạt động ném đi, viên đá
rơi xuống mặt băng rồi bắn mạnh đi.
Lý Nhị đặt tay lên mắt nhìn điểm viên đá rơi xuống, đắc ý nói:
- Không tệ, khí lực của trẫm chưa mất, trong vòng mười năm còn có thể cưỡi ngựa múa sóc.
- Nô tài thấy, đừng nói mười năm, dù hai mươi ba mươi năm bệ hạ vẫn có thể bắt hổ bắn gấu.
Đoàn Hông cười hì hì nịnh nọt:
Một hồi ca vũ nhạc từ cung Dịch Đình truyền tới, Lý Nhị thắc mắc:
- Cung Dịch Đình có chuyện gì vui mà giữa ban ngày lại ca múa?
- Bẩm bệ hạ, đó là mỹ nữ được hoàng hậu nương nương tuyển chọn đang huấn luyện, trong đó ca vũ là một trong số đó, những mỹ nữ này chuẩn bị cho
các tướng quân sắp ban sư về triều.
Lý Nhị gật đầu biểu thị đã hiểu, đột nhiên tự bật cười:
- Hồng phấn giai nhân phối thiếu niên, lần trước thưởng cho Vân Diệp bốn mỹ nữ đều bị lão bà y gả cho người khác, lần này đoán chừng cũng thế.
Có điều tiểu thiếp tên Tiểu Miêu kia của y, thực sự đúng là kiêu dũng vô cùng như ngươi nói.
- Đúng thế bệ hạ, Tiểu Miêu phu nhân vốn do Vô Thiệt tiền bối đích thân
giáo dục, định huấn luyện ra một du hiệp, kết quả tiểu cô nương đó vào
Vân gia liền không muốn đi nữa, giờ thành tiểu thiếp của Vân Diệp coi
như không làm được du hiệp nữa rồi.
- Hủy Tử của trẫm cũng muốn thành du hiệp, hiện giờ sức khỏe của nó rất tốt?
- Vâng thưa bệ hạ, theo báo cáo của Đỗ Thủy giám, hiện Hủy Tử công chúa
có thể xách thùng nước đi mười mấy bậc thang đá, cung nhân bình thường
không có bản lĩnh ấy.
- Tuy nói công chúa hoàng gia không nên khổ cực như thế, nhưng khổ cực
có thể giữ mạng thì trẫm không nói nữa, các ngươi nhất định phải giữ an
toàn cho công chúa, có vấn đề mang đầu tới gặp trẫm.
Hai chủ tớ đang nói chuyện chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, đó là Hồng linh cấp sứ, nếu là người khác đã bị bắn thành nhím rồi.
Lý Nhị lập tức vội vàng về cung Vạn Dân, vừa tới nơi thì thấy Phòng
Huyền Linh sắc mặt cổ quái, một phong chiến báo bị xé niêm phong. Nhìn
thấy hoàng đế, há miệng mấy lần không nói ra được, cuối cùng đưa chiến
báo cho Đoàn Hồng đưa hoàng đế xem.
- Có gì mà không thể nói, thế cục hiện nay, trẫm không tin ai còn có thể lật trời.
Hoàng đế vừa thản nhiên an ủi Phòng Huyền Linh vừa mở xem chiến báo, không kìm được hít một hơi:
- Đã xác định là ba vạn ba nghìn người?
Phòng Huyền Linh lại lấy từ trong ống tay áo ra một cái hộp nhỏ đưa cho
Đoàn Hồng, Đoàn Hồng cực lực không nhìn cái hộp, chỉ cần bí mật trong
hộp bị tiết lộ, mình sẽ là người đầu tiên bị chặt đầu, nên đặt cái hộp
lên bàn của hoàng đế xong là lui vào sau màn, không muốn nhìn cũng không muốn nghe.
Lý Nhị kiểm tra kỹ niêm phong, sau đó lấy ra một chuỗi chìa khỏ nhỏ mở hộp, lấy một tờ giấy đọc:
- Đúng là do Khắc Minh làm, tuy nói là mật chỉ của trẫm, nhưng Khắc Minh làm thế nằm ngoài dự liệu của trẫm, liệu có phải do Vân Diệp hãm hại
Khắc Minh không? Tên tiểu tử này có bản lĩnh ấy.
Phòng Huyền Linh lắc đầu:
- Tuyệt đối không thể, trừ khi Khắc Minh tự làm, không ai có thể vu cáo
ông ta. Đúng là Khắc Minh hạ lệnh giết hơn ba vạn binh sĩ Đại Thực.
Quân thần đang nhìn nhau thì quan viên trực ban lại vội vàng mang một chiến báo của Hồng linh cấp sứ vào.
Lý Nhị mở ra xem, mặt biến đổi không ngừng, đưa chiến báo cho Phòng Huyền Linh.
- Hoắc vương chết rồi? Vân Diệp đồ thành ba ngày? Hai người bọn họ điên cả rồi sao?
Phòng Huyền Linh kinh hãi kêu ra tiếng, trong thời gian ngắn nhận được hai chiến báo khó tin, đây là dấu hiệu của sự điên cuồng.
Vân Diệp xưa nay luôn thân mật với hoàng gia, đột nhiên giơ đồ đao lên
với hoàng tộc. Một vị túc nho nho nhã đa tài, đột nhiên thành đao phủ
giết người như ngóe. Chẳng lẽ Tây Vực có thể thay đổi con người ta?
Lý Nhị gõ bàn một lúc mới nói:
- Bất kể thế nào bọn họ cũng đã dẫn đại quân về nước, dù có chút phiền
toái, không tổn thương đại quân. Huyền Linh, gửi thư hỏa tốc cho Tôn
Nhân Sư, bảo hắn không tới Bắc Đình nữa, trực tiếp nghênh tiếp đại quân
của Vân Diệp, lệnh y mau chóng về Trường An.