Đầu của Đột Thi, trưởng lão Thổ Cốc Hồn được đưa tới Trường An, Lý Nhị khi xem tấu chương của Vân Diệp trực tiếp bỏ qua lời giải thích thối hoắc cho hành vi không thỏa đáng của y, thấy người Đột Quyết cuối cùng thực sự tây chinh liền thở phào, sau Đoàn Hồng mang đầu người tới tổ miếu hiến tế, rồi vội vàng tới điện Lưỡng Nghi, bệnh tình của Hủy Tử trở nặng, làm Lý Nhị lo lắng không thôi.
Trường Tôn thị mặt đầy u sầu, nhìn Hủy Tử nằm trên giường bệnh hơi thở yếu ớt, lần nữa đưa ánh mắt tới Tôn Tư Mạc.
Tôn Tư Mạc lắc đầu, buông một tiếng thở dài thu dọn túi thuốc rời đi, ra tới cửa vừa vặn gặp phải Lý Nhị tới thăm con.
- Tôn tiên sinh, bệnh tình của Hủy Tử có tốt lên không?
Tôn Tư Mạc thấy thấy vẻ mặt đầy hi vọng của hoàng đế thì chẳng biết trả lời ra sao, chỉ chắp tay không nói. Lý Nhị chua chát hỏi:
- Trẫm còn giữ được đứa con này bao lâu?
- Mùa đông tới phồn hoa sẽ đi xa, lúc lá rụng hết thì tiểu công chúa cũng sẽ về thiên quốc.
Tôn Tư Mạc gian nan nói xong liền rời hoàng cung, ông ta đã dùng mọi cách mà vẫn không giữ được sinh mạng nhỏ bé này. Theo lời Vân Diệp nói, tim đứa bé này không phát triển đầy đủ, cho nên không chịu nổi cơ thể dần trưởng thành, đó là chuyện không còn cách nào, trừ khi mình có thể mỏ ngực sửa lại tim, hoặc thay quả tim khác, nếu không thì Hủy Tử không thể sống nổi.
Vân Diệp cũng nói đó là thủ đoạn thần tiên, chẳng biết là y nói thật không, y nói chuyện thay tim là có thật, còn miêu tả đâu ra đó, nhưng Tôn Tư Mạc mổ thi thể nhìn thấy tim liền cho rằng Vân Diệp nói lung tung, ông ta không dám động vào bất kỳ chỗ nào ở quả tim, có câu linh khiếu xuất từ tim, ông ta chỉ sợ hủy mất linh hồn của con người.
Tôn Tư Mạc còn chưa rời thành Trường An đã nghe thấy ý chỉ đại xá thiên hạ, hiện giờ cũng chỉ đành giao cho trời cao quyết định số phận của Hủy Tử thôi.
Vân Diệp đã nhầm, vốn tưởng chuyện mình làm sẽ gây nên làn sóng đàn hặc bản thân, không ngờ chẳng có chuyện gì xảy ra, đám ngự sử ngôn quan cứ như đui mù câm điếc hết, ngay một câu gièm pha cũng chẳng có.
Đế hậu vì bệnh tình của Hủy Tư nên chẳng rảnh rỗi để ý Vân Diệp ở ngoài vạn dặm đánh trận ra sao, đám ngôn quan ngự sử đại vì thấy thời gian qua hoàng đế rất dễ nổi giận, cho nên không dám lấy Vân Diệp ra khai pháo, dù sao họ chỉ muốn để hoàng đế thấy mình không ngồi chơi, không định lôi Vân Diệp về thẩm phán.
- Cách tự bôi nhọ của sư phụ không ăn thua rồi, vận khí của lão nhân gia thật không tốt.
Trường An vào mùa hè nóng như lồng hấp, Tiếp Vũ nằm dưới giàn nho, chân gác lên đùi Địch Nhân Kiệt lười nhác nói:
- Gầy đây sư phụ đúng là không gặp may, chẳng hiểu Trường An làm sao, bình tĩnh quá mức, vụ án lần trước của Đại lý tự là vụ dâm tăng biện cơ, thực ra ta chẳng hiểu, chẳng qua là cái gối ôm mà thôi, vì sao khiến ba vị công chúa xuất gia, một vị cao tăng ném ra chợ, nàng nói xem có cổ quái không?
- Đương nhiên là có cổ quái, đó là hoàng hậu xử phạt, công chúa không ra công chúa, tự mình buông thả đã đành, còn muốn đem thói dâm dục đó truyền cho khuê nữ của hoàng hậu, hoàng hậu không xử họ thì xử ai. May là hoàng hậu đấy, nếu là thiếp đã cho chúng vào nồi nấu rồi, chàng có tin không?
Tiểu Vũ vuốt ve bụng mình, mặc dù Tôn gia gia nói thai này là một khuê nữ, nàng vẫn yêu vô cùng, cảm thụ một sinh mệnh nảy mầm trong thân thể mình, mỗi ngày lại có một cảm thụ mới, hôm nay nhìn bụng nhô lên, nàng liền kéo Địch Nhân Kiệt tới vui vẻ nửa canh giờ, đáng thương cho Địch Nhân Kiệt phải dốc hết tâm tư miêu tả dung mạo tuyệt thế của khuê nữ tương lai, thực ra chỉ lặp đi lặp lại câu :" Khuê nữ ta nhất định mỹ lệ như mẫu thân của nó."
Thấy sắp tới trưa, nha hoàn đem thứ Tiểu Vũ trồng trong bồn hoa tới, chẳng cái nào đẹp đẽ, ngược lại bộ dạng quái dị quái đản, trong đó còn có một thứ hoa biết ăn thịt, cái lá dày màu xanh giang ra, một khi có ruồi muỗi bay qua là hợp lại, gai bên trên sẽ giữ lấy côn trùng, cho tới khi ăn hết con côn trùng, hai tấm lá mới lại mở ra, tiếp tục đợi con mồi tiếp theo tới cửa.
Địch Nhân Kiệt thấy Tiểu Vũ cho cái cây quái dị đó ăn, liền tới giúp nàng, nhìn hai phiến lá khép chặt lại, hắn thoáng trầm tư:
- Lão nông kia vì sao lại tặng nàng những thứ hoa quái lạ này? Nàng thấy sư phụ liệu có biết thứ này từ đâu sinh ra không?
Tiểu Vũ gật đầu:
- Biết, sư phụ gửi thư nói thứ này gọi là cây bắt ruồi, nhưng không nói xuất sứ, chỉ nói nếu lão nông kia xuất hiện, nhất định phải mời ông ta ở lại, sư phụ có chuyện rất quan trọng tìm ông ta ...
( Cây bắt ruồi hình như nguồn gốc nam mỹ)
Hôm nay Tân Nguyệt dậy từ rất sớm, bởi vì trong nhà có khoản tiền lớn phải thu, mắt trướng phòng lóe kim quang, một vạn kim tệ, nghĩ thôi đã thấy máu xộc lên đầu.
Tân Nguyệt nhiều năm qua xem như đã mở mang kiến thức, một vạn kim tệ không khiến nàng quá kích động, phu quân nói đó là tiền bán sơn động, còn cần chia cho các lão binh mỗi người năm mươi kim tệ, Tân Nguyệt không ý kiến gì, chỉ tò mò sơn động thế nào mà có giá một vạn kim tệ.
Có điều phu quân xưa nay chưa bao giờ kiếm loại tiền bất tường, người ta ngong ngóng mang tiền tới nhà, không thu cũng không được, Viên Thiên Cương đã ba lần yêu cầu Vân gia thu số tiền này rồi, khi đó phu quân sinh tử chưa rõ, dù cho Tân Nguyệt một ngọn núi vàng, nàng cũng chẳng hứng thú.
Mặt trời vừa mới nhô lên sau rặng núi Viên Thiên Cương đã mang hai cỗ xe ngựa vội vã đi tới, vừa mới gặp được Tân Nguyệt, thậm chí chưa kịp khách sáo đã lập tức nói:
- Vân phu nhân, kim tệ gia thúc hứa đã đem tới, không biết giấy nợ đâu?
Tân Nguyệt cười thi lễ:
- Ngài là bằng hữu của hầu gia nhà thiếp thân, đã tới nhà xin mời vào uống cốc trà nóng thong thả nói chuyện.
Không ngờ Viên Thiên Cương lắc đầu:
- Lão Viên nhận ý tốt của phu nhân, nhưng chuyện trọng đại, bần đạo không thể không cẩn thận, chúng ta giao dịch xong hẵng uống trà.
" Ài, phu quân bán sơn động rẻ quá. " Tân Nguyệt thầm than trong lòng, thấy Viên Thiên Cương nóng vội hoàn thành giao dịch là biết phu quân bị đám lão đạo chết tiệt lừa rồi, cho dù nàng chưa bao giờ thấy cái sơn động kia.
Bất tri bất giác lời nói cũng mang theo vài phần bực bội:
- Phu quân nhà ta là bại gia tử có tiếng, một cái sơn động tốt thế lại bán một vạn kim tệ, làm các vị hưởng lợi.
Viên Thiên Cương kinh ngạc:
- Phu nhân vì sao nói lời ấy, sơn động đó với đạo gia mà nói là chí bảo vô gia, với Vân gia chẳng qua là thêm vài miếng thủy tinh thôi, một vạn kim tệ là quá đắt rồi.
- Thủy tinh á?
Tân Nguyệt cười xấu hổ, nếu là thủy tinh thì dù chất đầy sơn động cũng chẳng đáng tiền:
Lần này tới Viên Thiên Cương nổi giận:
- Thế phu nhân cho rằng bên trong có cái gì?
Hai người đều đang không biết nói gì thì trường phòng tới báo đã kiểm tiền xong, không thiếu một xu, tỉ lệ không có vấn đề.
Viên Thiên Cương lúc này mới có nụ cười:
- Vân phu nhân, tiền đã đủ, không biết có thể giao thủ thư của gia thúc cho bận đạo chưa?
Tân Nguyệt nhướng mày, nghĩ không ra lý do phát tác, liền lấy từ ống tay áo ra giấy nợ đặt lên bàn, Viên Thiên Cương kiểm tra kỹ càng, xác nhận là bút tích của gia thúc mới hoàn toàn yên tâm, lấy đánh lửa ra đốt giấy nợ đi, đợi giấy nợ thành tro liền chắp tay cáo từ, không muốn ở Vân gia thêm một khắc. Thánh đường của Tây Vương mẫu đang toàn lực kiến thiết, hang động kia là nhân tố không xác định cuối cùng, hiện đã trừ bỏ, chẳng cần tốn thời gian với phụ nhân Vân gia.