Hứa Kính Tông hiện giờ rất
ít nói, thường thường cả ngày không nói lấy một câu, hắn tới Sóc Phương
thực sự quá vội vàng, trừ mấy bộ quần áo thì chẳng còn cái gì khác. Hắn
muốn đọc sách, muốn lắm, nhưng cả thành Sóc Phương là quân nhân, tất
nhiên không có nhiều sách cho hắn tiêu khiển, may mắn là lão phó của hắn trước khi tới Sóc Phương nhét vào lòng một cuốn sách lịch, đây là sở
thích duy nhất của lão phó, Hứa Kính Tông ngồi ở trước cửa sổ đọc một
cách say sưa.
Trong quân hắn chẳng có bằng hữu, cũng chẳng có giao tình với tướng
lĩnh, Sài Thiệu xem thường hắn, Lão Ngưu lờ hắn đi, Tiết Vạn Nhẫn luôn
muốn đánh hắn, cho nên hắn ít khi ra khỏi cửa, từ sau khi tuyết đổ
xuống, Vân Diệp nói ôn dịch không đáng lo nữa, hắn thành nhàn hạ hẳn.
Bên ngoài cửa tuyết rơi lả tả, tuyết cũ chưa tan đã thêm tuyết mới, nếu
như ở Trường An, thời tiết mà như thế này sẽ có vô số nhã sự cho hắn lựa chọn, có thể uống rượu ngâm thơ, có thể xem ca vũ, tệ lắm cũng có thể
một mình ngồi bên cửa sổ uống rượu, lòng thầm sầu bi về thời gian thiêu
niên của mình đã trôi đi.
Nay chỉ tuyết, không có rượu, trong tay chỉ có một cuốn sách lịch rách
nát, hắn phát hiện sự nhàn nhã có thể giết chết người ta, hơn nữa là
cách giết người thống khổ nhất, Hứa Kính Tông cảm thấy mình sắp mốc meo
rồi.
Lão phó lặng lẽ đẩy cửa đi vào, tay bưng một cái khay gỗ đỏ, bên trên
không phải là thịt bò dê mà hắn nhìn đã muốn nôn, mà là bát mì bốc khói
nghi ngút, còn rải hành hoa màu xanh, làm người ta đói ngấu.
Cầm bát mỳ lên chẳng nói một lời đã ăn luôn, cho tới khi ăn tới miếng
hàn cuối cùng, Hứa Kính Tông mới hỏi lão phó kiếm đâu ra thức ăn ngon
như vậy?
Lão phó chỉ viện tử kế bên, nói là Vân hầu sai người đưa tới, còn có một bầu rượu nhỏ và ít sách.
Đều là tài liệu dạy học của thư viện, Hứa Kính Tông xem rất vất vả, chỉ xem vào trang đầu là hắn biết mình phải nghiêm túc học tập mới có thể
hiểu được những con số và ký tự cổ quái kia.
Xưa nay hắn luôn là người hiếu học, gặp phải tình huống này làm hắn
mừng phát cuồng. Cuối cùng cũng có việc để mà làm rồi, hơn nữa còn là
chuyện tốt mà mình muốn làm, nhấc bầu rượu lên, thỏa mãn làm một ngụm,
cảm thụ rượu trong miệng, ngũ quan như sống lại, vạn vật trở nên sinh
động.
- Tiểu tử, vì sao không lờ hắn đi? Chẳng phải ngươi nói hắn không phải là người tốt à?
Tôn Tư Mặc cầm đũa gắp mỳ ăn:
- Một con người trong lúc nhàm chán cực cộ, đột nhiên có thứ khiến hắn không buồn chán nữa, hắn sẽ làm gì?
Vân Diệp thong thả xé mỳ vắt trong tay, đem xé thành hàng trăm sợi mỳ nhỏ, cho vào bát bên cạnh rồi mới trả lời Lão Tôn:
- Với kinh nghiệm của lão đạo, cho dù là thứ thường ngày không thèm nhìn tới, lúc này cũng là bảo bối khó buông tay.
- Đạo trưởng có lẽ không biết, vật lý học có một đặc điểm kỳ quái, đó
chính là khơi lên ham muốn tri thức của người ta, một người biết càng
nhiều, sẽ càng phát hiện ra mình vô tri, giải quyết được một vấn đề sẽ
có vô số nghi vấn mới nảy sinh phía sau, nhất là hạng tài hoa như Hứa
Kính Tông, dùng lần nào chuẩn lần đó.
Lão Ngưu đặt bát lên bàn, nói với Sài Thiệu đang ăn ngốn ngấu:
- Xem xem, Trường An không phải là chốn tốt đẹp, một đứa bé ngoan ngoãn, chưa tới một năm biến thành cái thứ gì rồi, nếu biết thế này trước kia
lão phu không cho nó tới Trường An, giữ lại Lũng Hữu đã chẳng có chuyện
đáng ghét này.
Uống một hớp canh lớn, Sài Thiệu bực mình nói với Lão Ngưu:
- Tên tiểu tử như thế Lũng Hữu nhỏ bé có thể giữ nổi sao? Một năm đã có
danh tiếng lẫy lừng, ông nghĩ Trường An tam hại là gọi cho có à? Ai hại
ai còn chưa chắc đâu, thoải mái mà ăn đi, nói ít thôi, tiểu tử cho một
bát nữa.
Ngày tuyết lớn thế này làm một bát mỳ thịt bò, thêm vào ít ớt cay, hành, dù cho làm thần tiên cũng chẳng đổi.
Hôm nay nhiều khách, thân phận cao, Lão Hà cầm cái bát trống hau háu
nhìn mỳ nổi trong nồi, đợi múc một bát. Hắn không có cơ hội ngồi ở bàn,
đành ngồi ở ngưỡng cửa, trông rất đáng thương, biết sao được, Lão Ngưu
muốn ăn mỳ, còn muốn mỳ ngon hơn cả lần ăn ở Lũng Hữu, ông ta gọi hết
quan quân cao cấp không phải trực ở trong quân tới, có mười mấy vị,
trong đó có ba hầu gia, còn có Tôn Tư Mạc to hơn cả hầu gia, thân phận
huyện nam của Lão Hà không đáng nói tới nữa.
Mỳ thịt bò khác với các loại mỳ khác, phải thêm vào cỏ bồng mới có thể
xé miếng mì vắt thành các loại sợi mỳ khác nhau, đầu bếp trong quân chưa làm nổi, Vân Diệp đành tự mình ra tay. Trong này còn có yêu cầu nhỏ rất cầu kỳ, canh trong, rau xanh, ớt đỏ, mỳ thịt bò thực sự là món mày cực
ngon, ở đời sau đó là món lựa chọn hàng đầu cho bữa sáng ở một dải Lan
Châu, bất kể giữa hè hay là cuối đông, ngồi bên đường bê bát mỳ lớn là
cảnh đặc sắc ở Lan Châu.
Chỉ tiếc ràng món ăn này rời khỏi tây bắc là mất đi mùi vị, càng xa càng khó ăn, đi công tác tới Quảng Châu, không ăn nổi cơm, lại bị các loại
bánh bao ngòn ngọt hành cho sống không bằng chết, khó khăn lắm mới tìm
được một quán mỳ ghi mỳ bò chính tông, cứ như thấy cứu tinh, xông vào
quán hô lớn:
- Cho hai bát, hai sợi.
Ai ngờ phục vụ trong quán không hiểu hai sợi là gì, cảm giác không lành, lại nghe khẩu âm đông bắc của phục vụ là tuyệt vọng rồi, mang chút tâm
lý hi vọng mong manh, bảo bọn họ làm một bát, quả nhiên là đặc sắc
phương bắc, mỳ nhiều, thịt nhiều, bát to, nhưng có ai nghe nói mỳ thịt
bò là nấu mỳ sợi chưa? Cả bát mỳ lớn chỉ ăn một miếng là vội vã bỏ đi,
còn xấu hổ nói là không ăn được, đột nhiên mắc tiểu, vị chủ quán đông
bắc tốt bụng còn chỉ hướng phòng vệ sinh.
Từ đó trở đi Vân Diệp không dám ăn thứ gọi là mỳ bò chính tông ngoài Cam Túc nữa, sợ bị thương tâm.
Sau khi mang ra pháp bảo mỳ thịt bò này, quả nhiên không tầm thường, bất kể là hoàng đế muội phu, hay là các loại hầu gia, bá tước của khỉ gì đó đều ăn không biết tới ai vào ai nữa, ngồi trên ghế không đứng lên nổi,
Lão Tiết gian nan ăn hết sợi mỳ cuối cùng, ngồi ngây trên ghế, rõ ràng
no nứt bụng.
Lão Ngưu cười tủm tỉm xỉa răng, nhìn Vân Diệp vừa vui mừng, lại có chút vẻ hận sắt không thành thép.
Vân Diệp biết ông ta muốn lôi kéo cho mình mấy đồng bào trong quân,
nhưng chuyện này không được, giao hảo bình thường thì không thành vấn
đề, tiến thêm một bước thì thôi đi, y không muốn can dự quá sâu vào quân ngũ, quan hệ bằng hữu ăn nhậu là đủ rồi.
Hôm nay mình đường đường hầu gia mà đích thân làm bếp, cấp đủ thể diện
cho các tướng lĩnh rồi, võ nhân coi trọng thể diện hơn văn nhân, bọn họ
chẳng có gì khác để khoe khoang, sống chỉ vì cái mặt, nể mặt họ là vạn
sự tốt lành.
Chỉ nghĩ tới tranh chấp giữa Úy Trì Cung và Lý Đạo Tông là biết đức hạnh của đám võ tướng này ra sao rồi, vả lại tương lai còn có sự kiện tạo
phản không ngớt, ai mà biết có những người này trong đó không, tránh xa
một chút không hại gì.
- Nghe nói Vân hầu xây ở Ngọc Sơn vô số nhà cửa, nếu như còn trống thì
để lại cho ca ca một gian, đánh trận xong về Trường An, không có việc gì đi tránh nóng, ngắm cảnh tiêu diêu vài ngày cũng được.
Tiết Vạn Nhẫn thấy ăn của người ta thì phải giải nguy nan cho người ta,
nghe nói Vân Diệp xây dựng bừa bãi ở Ngọc Sơn, không bán đi được, Lão
Tiết xung phong làm thằng ngốc lắm tiền.
Vân Diệp kinh ngạc nhìn tên hán tử không có não này, chẳng lẽ câu tục
ngữ trẻ không mẹ có trời chiếu cố là sự thực? Lão Tiết không có khả năng biết kế hoạch cao thượng của mình, không thể biết số nhà này qua hai
năm nữa giá sẽ tăng vọt, hiện giờ muốn mua nhà là muốn giúp Vân Diệp,
nhất thời nổi ý mà giúp hắn kiếm được khoản lớn, ngốc có cái phúc của kẻ ngốc, vận khí nghịch thiên này không nên tùy tiện phá hỏng.
- Tiểu đệ nhất thời làm bừa khiến ca ca lo lắng, tất nhiên sẽ có một căn nhà của ca ca, đợi chiến sự thảo nguyên kết thúc, nhà cũng sẽ xây xong, khi đó ca ca tới xem sao.
- Huynh đệ không khách khí là được, cứ quyết định thế đi, tới khi đó
chúng ta làm bữa mỳ thịt bò nữa, ca ca khoái cái món này, hôm nay là nhờ phúc của đại soái và Ngưu tướng quân, nếu không hầu gia nhà ai chịu
xuống bếp chứ?