Đường Chuyên

Chương 7: Q.7 - Chương 7: Mỹ nhân




- Là kẻ nào nói vậy? Cô lập tức đi rút lưỡi hắn. Đích xác vương thúc có cho ta một người, là nhạc sư tên Xứng Tâm. Nhưng mấy ngày nay ta bận tối mắt tối mũi chuẩn bị tiền trang nên chưa từng gặp, thế nào mà luyến ái hả?

Lý Thừa Càn nghe vậy thì nhảy dựng lên giống như đạp phải gai, nam nhân mà bị nói là gay thì ai mà chịu nổi, hắn còn chưa đến mức vì kiếm ăn mà thành biến thái.

- Còn giả vờ, mà ngươi giả vờ cũng đạt đấy. Khi ta còn ở Ngọc Sơn từng lén nghe chuyện này, lúc đó ngươi còn chưa biết, ta nghe nói Xứng Tâm kia mặt tươi như hoa, thân mềm như lụa, hơi thở như lan bao hàm cả trời đất. Bát thúc ngươi khi nói nước dãi còn rớt đầy mồm, nói đã từng gặp ở Hán vương phủ, nữ tử đẹp nhất ở Trường An cũng đều không bằng, ngươi gần đây rất chịu khó đến Ngọc Sơn du ngoạn dù bề bộn công việc, nhất định là trong lòng có giai nhân miệng cười mỉm, đếm từng đêm xuân chẳng mấy tới đêm thu, thật là khiến người khác ước ao.

Vân Diệp nói rất khoa trương, giọng lại quái dị, hình dạng cổ quái, động tác buồn cười, khiến cho Lý Thừa Càn tức xì khói. Hắn lập tức đứng dậy lôi Vân Diệp, muốn đưa y đến đông cung kiểm chứng.

- Cô hôm nay sẽ ngươi đi xem giai nhân khiến mọi người nhớ mãi không quên là kẻ quái nào, cô liền một kiếm chém chết. Ai thích thì ta cho thủ cấp giai nhân, dám cười nhạo cô, thật khiến cô tức chết.

- Ngươi đừng túm ta, để mặc ta đi, chẳng may bị người khác nhìn thấy lại hiểu lầm thì ta chỉ còn cách nhảy sông mà chết. Quá buồn nôn, sao ngươi lại thích nam nhân vậy? Thừa Càn, nữ nhân đẹp rất nhiều sao ngươi lại không thích, sao lại giống bát thúc ngươi vậy. Ngươi buông tay ra, đừng túm chặt quá ta không thở được.

Khinh mã xa hiện giờ rất thịnh hành ở Trường An, các công tử nếu như không có một chiếc thì xấu hổ không dám ra gặp người. Tuấn mã thuần một sắc, ngửa cổ lên càng làm thân hình cao lớn. Không cần gặp người, chỉ cần thấy ngựa đã thấy chủ nhân cao ngạo thế nào rồi.

Chúng hộ vệ vây quanh xe ngựa của Lý Thừa Càn tiến vào Chu Tước môn, môn quan còn chưa kịp thi lễ đã bị Lý Thừa Càn quất ngựa đi thẳng, ngay cả quy củ không được chạy ngựa trong hoàng cung cũng không để ý.

Chuyện này tự nhiên là sẽ có người bẩm báo hoàng đế, hoàng hậu. Lý Nhị đang uống rượu nghe vậy cười cười, lại tiếp tục bưng ly uống tiếp. Nhất định là có việc kì quái gì đã xảy ra, bằng không thái tử, Vân Diệp sẽ không vừa om sòm vừa phóng ngựa chạy như điên vào cung như vậy.

- Thật ra là chuyện gì, nói rõ một chút. Thái tử và Vân Diệp vì sao cãi lộn vậy?

Trường Tôn buông chiếc đũa hỏi nội thị của thái tử.

- Nô tỳ chỉ nghe thấy Vân hầu cười thái tử thích một nam nhân tên Xứng Tâm, khiến cho thái tử giận dữ, nói tuyệt không có việc này. Vân hầu lại nói giọng quái dị càng chọc thái tử thêm bực, hiện tại thái tử muốn đi tìm tên Xứng Tâm kia chém, đòi Vân hầu làm chứng.

Lý Nhị suýt phọt rượu ra ngoài, cười đến nỗi không kịp đớp không khí, cho bọn nội thị lui rồi nói với hoàng hậu:

- Thế nào, trẫm nói có sai không? Hai ngày trước nàng còn lo thái tử bị đầu độc, trẫm nói có Vân Diệp ở cạnh thì làm sao có chuyện đấy. Chuyện này quan hệ đến trong màn chúng ta cũng không tiện nói, hơn nữa có thể khiến thái tử sinh nghịch ý. Chỉ có Vân Diệp xuất mã mới không có hậu hoạn, y có thể chế giễu, có thể khuyên nhủ, có thể hù chết. Nói chung là có rất nhiều cách, nhưng đều xuất phát từ nghĩa bằng hữu, Thừa Càn chắc chắn sẽ không vướng mắc. Cho nên mới nói có một số việc bằng hữu so với người thân có tác dụng hơn cả trăm lần. Hiện tại Vân Diệp cười vào mũi hắn, Thừa Càn dù không muốn nhưng cũng sẽ quên đi chuyện đồng tính luyến ái. Nguyên Xương, ngươi càng lúc càng không cố kỵ rồi.

Lời phía trước còn vừa cười vừa nói, lời phía sau đã biến thành âm trầm. Trưởng Tôn thở dài, đứng ở phía sau xoa xoa cổ cho hắn.

Một đường gà bay chó sủa rồi cũng về đến đông cung. Trước khi xuống xe Lý Thừa Càn bỗng nhiên hỏi Vân Diệp:

- Ta đột nhiên nghĩ chuyện này không đơn giản, trước đây mặc kệ ta làm thế nào hình như cũng không được để ý. Thúc vương đưa nhạc sư tới cũng chẳng là vấn đề gì, thế nhưng lại đồn đãi thành chuyện luyến đồng, việc tư của ta ngươi chưa bao giờ quản, cũng không không bao giờ hỏi tới, vì sao lần này ngươi lại dè bỉu ta như vậy, chuyện này nhất định có nguyên nhân.

"Bốp bốp bốp"

Tiếng vỗ tay của Vân Diệp truyền từ xe ra, sau đó y nhảy xuống xe nói với Lý Thừa Càn:

- Ta vốn nghĩ phải tới ngày mai ngươi mới có thể nghĩ ra, không ngờ hiện tại đã có nghi vấn. Tốt lắm, hai năm này bệ hạ hao phí tâm huyết trên người ngươi cũng không uổng phí. Giờ đã có nghi vấn rồi thì ngươi cũng tự tìm đáp án đi thôi. Ta chui vào bếp đã, vừa rồi mới húp tí cháo nên giờ đói quá.

- Ngươi không đi xem mỹ nhân mặt tươi như hoa, thân mịn như tơ sao?

Lý Thừa Càn nhe răng cười với Vân Diệp.

- Nếu như là nữ ta sẽ có có hứng thú, nếu như là nam thì quên đi. Ta ghét tất cả những ai đẹp trai hơn ta, cho nên miễn. Nhưng ngươi cứ đi xem, biết đâu lại nhất kiến chung tình, nếu hai ngươi yêu nhau, ta chúc cho các ngươi như chim liền cánh, như chim liền cành. Đến lúc nào các ngươi quyết định tiến thêm một bước, thì nhớ báo cho ta để ta tìm một gian nhà cỏ hẻo lánh thơ mộng cho nhé, ha ha.

Vân Diệp nói xong cười phá ra chạy xuống nhà bếp, phủ thái tử với hắn mà nói đã quá quen thuộc. Cho dù thế nào thì Xứng Tâm cũng là việc riêng của Lý Thừa Càn, Vân Diệp không ngu mà chõ mũi vào, mỗi người đều cần có khoảng không bí mật của mình, nói cho Lý Thừa Càn là trách nhiệm của người làm bằng hữu, về phần xử trí thế nào lại là do bản thân Lý Thừa Càn lựa chọn. Vân Diệp cũng không tin, một nam nhân đường đường là huynh đệ với y lâu như vậy lại có thể thích nam nhân được. Lý Thừa Càn đã thay đổi rồi, nhớ lại Lý Nguyên Xương trong lịch sử hay dùng thủ đoạn dụ dỗ, chẳng phải là Vân Diệp y tự tìm phiền toái sao? Vừa nghĩ đến Lý Nhị cùng Trưởng Tôn, Vân Diệp lại thấy thương thay cho Lý Nguyên Xương, rơi vào tay hai người gian ác kia, hắn còn lưu lại được mảnh da là tốt lắm rồi.

Vẫn nói không được tùy tiện giết bò, vậy mà trong bếp thái tử lại có món thịt bò mới nấu. Vân Diệp lấy phần ngon nhất bảo đầu bếp gói lại để mai mang về. Trời ạ, từ trước tới giờ chưa từng thấy con cua nào to như cái bát ô tô thế này, không thể buông tha, y đá đít tên đầu bếp một cước, bảo hắn nhanh đi băm gừng, dấm chua, không thấy hầu gia chảy nước miếng đây à.

Đầu bếp ở đông cung đã quen với việc Vân Diệp mò mẫm trong bếp, nên vừa nghe y nói đã lấy lá sen gói thịt bò lại, rồi rửa gừng đi băm. Chết tiệt, tôm he Bột Hải nơi này có cả vại, còn thứ đen đen ở đáy vại là sao? Ối giời ạ, là hải sâm, lại còn sống nữa, kẻ nào lại có bản lĩnh lớn như vậy, không có máy bay mà lại có thể vận chuyển hải sâm sống về đến Trường An?

Mà quản chi lắm chuyện như vậy, quan trọng là tối nay có hải sâm ăn. Ngày mai Tân Nguyệt có hải sâm tẩm bổ rồi. Kỹ thuật xắt rau của tên đầu bếp béo rất tốt, thịt bò được thái cứ thành từng lát vuông vắn, mỏng tang, giơ lên có thể thấy được tia sáng mờ mờ đối diện.

Cua dùng hành buộc lại đặt trong lồng hấp, chỉ chốc lát đã đỏ bừng. Hải sâm cắt thành đoạn xào với hành, đảo vài cái là xong. Lại làm một nồi bánh màn thầu, trên phết mỡ lợn, rắc muối, đây là mỹ vị người bình thường chưa chắc đã biết. Y nuốt nước bọt chờ đám đầu bếp bưng lên, hôm nay nhất định phải ăn một bữa no nê mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.