Nhưng tiếp theo lão già lại lắc đầu:
- Đáng tiếc, sao lại lại mọc cái đầu Bệ Ngạn, đúng là lạ, uổng phí cả
dáng người tốt, số thì tốt, nhưng định sẵn không con nối dõi, nếu như tu tâm lưỡng tính, xây cầu sửa đường, làm nhiều chuyện thiện, nói không
chừng trời thương xót có chút mụn con, đáng tiếc, đáng tiếc.
Vân Diệp lén lút lau mồ hôi, vừa rồi đến y cũng cảm nhận được sát khí
của Trường Tôn thị tỏa ra, vì nhi tử của mình, bà ta sẽ không quan tâm
chết bao người.
- Viên tiên sinh, ngài sờ tiếp đi, tiểu tử một lòng muốn làm đại nghiệp, lại thành Bệ Ngạn tham tài sao được, ngài sờ nữa đi, xem có nhầm ở đâu
không?
Lý Khác cố kìm nước mắt, muốn Viên Thủ Thành xác nhận lại một lần nữa:
- Bệ Ngạn mà thôi, pháp nhãn của lão phu không sai, lui ra, đừng để mùi đồng thối dính vào người lão phu.
Lý Khác vừa lui lại, Lý Trì vội vàng chạy tới, hắn là kẻ ít gánh nặng
tâm lý nhất, dù sờ ra mệnh đế vương cũng chẳng sao, hắn kém Lý Thừa Càn
mười bốn tuổi, lại cùng mẹ, có số mạng giống nhau cũng có thể nói là
hưởng nhờ phúc đại ca, không sao hết.
- Hạng Bí Hí, cho trông mộ tổ là đủ rồi.
Viên Thủ Thành nói rất dứt khoát:
Lý Trì hoang mang ngẩng đầu lên, muốn nổi giận lại không dám, hắn biết
Bí Hí là thứ đội bia văn, giống hệt rùa, lại nghĩ mình là Tấn vương,
chẳng phải bị đày về quên trông mộ sao, tức thì nước mắt chảy ra, quay
đầu nhìn mẫu thân rồi cúi đầu xuống.
Trường Tôn thị thấy không đành lòng, kéo Lý Trị tới bên cạnh an ủi, thế
nhưng Vân Diệp không kìm được cười phụt ra, Trường Tôn thị hung dữ trừng mắt nhìn qua, Lý Trì mặt đỏ dừ rống lớn:
- Mời lão thần tiên xem cho ngươi đi, cô vương là Bí Hí, hay dở gì cũng là con rồng, xem xem ngươi là cái thứ gì.
- Vân Diệp thì không cần xem, lão phu đã xem ba lần rồi, cũng đã suy
diễn ba lần, chỉ thấy hướng đi, không thấy gốc gác, số mệnh của y tầng
tầng màn che, lão phu muốn xung phá, thiếu chút nữa mất cái mạng già,
tới chỗ sâu nhất chỉ thấy trăng sáng không thấy người đâu.
Vây Diệp kỳ quái, lúc đánh bài lão già này không chỉ sờ tay mình một
lần, còn dậy mình thủ pháp mát xa đầu, té ra là thừa cơ xem cốt cách của mình.
Muốn nhìn thấu lão tử phải nhìn xuyên nghìn năm sau, lão già khốn kiếp,
rắp tâm bất lương, hôm nay nếu không chỉnh lão, làm sao nuốt trôi cục
tức này.
Vẻ mặt y lập tức biến thành hoang mang, nhỏ giọng ngâm:
- Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành, tiên nhân phủ ngã đính, kết phát thụ trường sanh. Lão thần tiên cũng không nhìn thấu được bức màn Bạch Ngọc Kinh, chẳng lẽ cả đời này tiểu tử cứ sống mơ mơ hồ hồ như vậy sao?
- Chuyến này đi Bắc Đình, nhất định quay về Côn Lôn, xem bộ mặt thật của dao trì, có lẽ họ có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng tiểu tử.
Viên Thủ Thành lập tức giật phăng vải che mặt ra:
- Chuyến này đi Bắc Đình mang theo lão phu với, lòng lão phu có rất nhiều nghi hoặc muốn thỉnh giáo thần tiên.
- Tiểu tử mắt phàm, nhìn dao trì chỉ thấy ao nước, lão thần tiên có thể
đi tất nhiên là tốt nhất, nói không chừng tiểu tử có thể nương tuệ nhãn
của người nhìn ra bản chất của thần tiên.
- Vân Diệp, nói năng cẩn trọng.
Trường Tôn thị quát, bà ta không biết đất thần tiên thế nào, nhưng nhìn
ra nụ cười xấu xa trên môi Vân Diệp, mỗi khi y tính kế người ta đều là
thế, Viên Thủ Thành là điềm lành sống còn sót lại của Đại Đường, sao có
thể để hủy trong gió cát.
Viên Thủ Thành xua tay cười lớn:
- Nương nương không nên nói nhiều, lão phu đã quyết, chết ở đất thần
tiên còn hơn vùi thân ở dân gian, đây là ước nguyện bao năm, cho dù Vân
Diệp không đi, lão phu cũng tổ chức đạo môn tới Côn Lôn triều bái. Phật
môn có Huyền Trang đi Thiên Trúc, trở về khiến phật pháp đại thịnh. Côn
Lôn xa bằng một nửa Thiên Trúc, lão phu lại có đại quân bảo hộ, đó là cơ duyên ngàn năm khó cầu, sao chẳng đi một chuyến.
Nói xong còn khom mình thi lễ, xin hoàng hậu chớ ngăn cản. Trường Tôn
thị hoảng sợ, chuyện quá lớn, bà không dám làm chủ, đánh mắt với Đoàn
Hồng, hắn hiểu cái khó của hoàng hậu, vung phất trần một cái, vội chạy
tới cung Vạn Dân, hoàng đế đang đợi tin tức.
Trường Tôn thị đột nhiên chỉ tóc Viên Thủ Thành:
- Viên lão tiên sinh, dúm tóc đen của người mất rồi.
Mọi người nhìn đầu ông ta, quả nhiên vốn có dúm tóc đen giữ mái tóc
trắng cực kỳ bắt mắt, giờ không thấy nữa, tóc trắng như tuyết, không còn chút tạp sắc nào.
- Hôm nay phá lệ, xem số mạng cho bốn người, sao chẳng bị trời phạt.
Trước kia lão phu luôn nói "mệnh bất quá tam", là muốn tránh tấm thân
tàn này bị trời phạt, giờ xem ra khó rồi.
Vân Diệp không biết nói gì, con mẹ nó lừa người tới mức thành thật luôn, y tin mình tới Đại Đường là nhân tố tự nhiên, đó là nguyên nhân khiến y không sụp đổ, phấn khích lên lập ra thư viện Ngọc Sơn, chính là muốn
xem có thể phá giải câu đồ này không. Bất kể mình có thể nhìn thấy ngày
đó hay không cũng là một sự an ủi, y không hi vọng trên đầu mình có mộ
vị thần tiên, búng tay một cái đưa mình tới Đại Đường, với y là nói đó
là một sự xỉ nhục, thầy giáo mình chưa bao giờ nói trên đời này có thần
tiên.
Đây là một niềm tin, hoặc có thể nói là sự cố chấp, bất kể chính xác hay không, y đều phải kiên trì, vì y là người có tầm nhìn xa nhất thế giới
này, đó là sự kiêu ngạo của y.
- Lão tiên sinh, sau này đừng tính số cho tiểu tử nữa, chẳng may làm sao, tiểu tử không gánh nổi.
Vân Diệp thong thả nói, y không thích bị người ta nhòm ngó, dù nhòm ngó có hiệu quả hay không:
- Chuyện này khác, khác hẳn, tiểu tử, lão phu dưỡng thân khỏe rồi chuyện đầu tiên làm sẽ là tiếp tục tính số cho ngươi, ngươi không biết, lần
trước tính số mạng cho ngươi chưa ra nhân quả đã thiếp chút nữa toi mạng là do tâm lực kiệt quệ, không phải trời phạt, khắp thiên hạ chỉ ngươi
là có mệnh quái đản như thế, lão phu sao có thể bỏ qua.
- Toàn thân ngươi được phúc khí bao phủ, gần như tới mức bách độc bất
xâm, tuy sát nghiệt vô số, nhưng không dính nhân quả. Tiểu tử, ngươi
nhìn những kẻ giết người có báo ứng ra sao, Ngưu Tiến Đạt dùng chiến mã
đạp chết ba nghìn người, định sẵn tuyệt tự tuyệt tôn, vậy mà giờ cạnh
ngươi lại có hai đứa bé chạy đi chạy lại. Phòng Huyền Linh định sẵn có
họa gần, giờ lại còn cháu đầy nhà.
- Mệnh cách của nương nương mà lão phu có thể tính sai? Dù lão phu có bị ngâm trong chum rượu cũng không thể tính sai, ngay cả bệ hạ hừ hừ ...
Nói tới hoàng đế, Viên Thủ Thành kịp thời dừng lại không nói nữa, ngồi
xuống cười tủm tỉm sờ mó khắp người hai đữa bé, còn thở dài:
- Đúng là hai đứa bé có phúc.
Lấy trong lòng hai người ngọc buộc lụa, đeo lên mỗi đứa một cái.
Trường Tôn thị hình như biết gì đó, nghe vậy không thấy ngạc nhiên. Lý
Thái sán tới, nâng cằm Vân Diệp nhìn lên nhìn xuống, ngó trái ngó phải
một lượt:
- Đệ không nhìn ra cái gì, đại ca thấy gì không?
Lý Thừa Càn lắc đầu, nhìn một cái không có hứng nhìn cái thứ hai, quá quen mắt rồi.
- Trước khi đi Bắc Đình báo lão phu một tiếng.
Viên Thủ Thành nói xong đi vào hậu điện.
- Lừa gạt giỏi lắm, bội phụ, bội phục.
Vân Diệp chắp tay vái về hướng Viên Thủ Thành rời đi.
Trường Tôn thị cười:
- Trước khi ngươi xuất hiện, Viên lão tiên sinh nói gì trúng đó, từ khi
ngươi vào Trường An, lão tiên sinh mới tính sai liên tục, ngươi nói thế
là sao?
Vân Diệp vỗ đầu:
- Sao học sinh biết.
Tự đập vỡ mụn, đau thấu tim.