- Tối này đừng về nữa, ở lại với ta.
Vân Diệp nhỏ giọng nói, hôm nay cả ngày cùng Trường Tôn thị leo Ưng Chủy Nhai, toàn thân không thoải mái, cần lão bà chăm sóc.
Tân Nguyệt ngó quanh, thấy đám nha hoàn ở cả gian ngoài, liền đỏ mặt
gật đầu, Vân Diệp chẳng hiểu, phu thê bao năm rồi sao còn thẹn thùng như thế?
- Phu quân bao lâu rồi chưa thả lỏng như thế. Từ cái lúc tiếp nhận chức
hàm binh bộ thượng thư, nhà ta liền chẳng được vui vẻ, người ngoài gặp
thiếp cố gắng nói chuyện thận trọng, Hà phu nhân tới thiếu điều khấu
đầu, trước kia không phải như thế, đều coi nhau là tỷ muội, bây giờ một
điều Vân phu nhân hai điều Vân phu nhân, từ khi nào hai nhà xa lạ tới
mức đó.
Vân Diệp cười khổ:
- Còn vì sao, quyền thế mà ra cả, trước kia nhà ta và Hà gia có thể nói
là nương tựa trong lúc hoạn nạn, giờ thì khác rồi, một trăm Hà gia cũng
không bằng Vân gia, cho nên họ cho rằng mình không còn quyền đối thoại
bình đẳng, thận trọng là tất nhiên. Nàng càng khách khí, tẩu ấy càng sợ, giao tình hai nhà chỉ khi nào Vân gia suy bại mới có thể quay lại, đó
là lòng người!
Tân Nguyệt có hơi thương cảm, hiện giờ chỉ cần có phu nhân tụ hội là
nàng ngồi ở vị trí hàng đầu, ngồi cùng một đám lão phu nhân, lão nãi nãi tóc bạc phơ, rồi phải lên mặt trách mắng các phụ nhân khác, người ta
đều thừa nhận, không còn ai khoe khoang trang sức hoặc phu quân trong
nhà với mình nữa, nên dần dần nàng không đi tụ hội nữa, hiện giờ nàng
thích nhất là đơn độc ở bên phu quân, dù một đêm cũng tốt.
Eo Tân Nguyệt không còn thon thả như trước nữa, đã có mỡ thừa rồi, nhin
thân thể lần nào là nàng thở dài lần đó, ở điểm này mình không thể so
với Na Nhật Mộ, con yêu tinh đó cũng sinh hai đứa con như mình, vậy mà
eo vẫn thon gọn như tiểu cô nương.
- Cưới vợ cưới tài, nạp thiếp là nạp sắc, phu quân nói có phải không?
Tân Nguyệt dựa vào lưng Vân Diệp thì thầm:
- Nàng vốn rất đẹp, từ lần đầu gặp nàng cho tới giờ chưa từng thay đổi.
- Nhưng eo thiếp trở nên thô rồi.
- Vậy thì sao? Vẫn cứ đẹp, vài năm sau loại vóc dáng yêu tinh của Na Một Nhật không được ưa chuộng nữa, mọi người đều thích phụ nhân béo, hơn
nữa càng béo càng tốt, hiện giờ nàng chưa đủ béo đâu.
- Thật à?
Có tận năm lão bà, Vân Diệp không giỏi dỗ dành cũng thành cao thủ, nói dối không chớp mắt:
- Đương nhiên là thế, kỳ thực đám Diêm Lập Bổn, Úy Trì lớn nhỏ đều thích nữ nhân béo, cho nên vẽ rất nhiều nữ nhân béo, nên dẫn dắt thói quen
thẩm mỹ của mọi người. Cho nên hiện ai cũng kiếm nữ nhân giống trong
tranh, nàng thường đi tham gia phu nhân tụ hội? Chẳng lẽ không phát hiện người béo càng ngày càng nhiều à?
Tân Nguyệt ngẫm nghĩ, đã một thời gian nàng không tham gia loại tụ hội
đó, hiện nghe phu nhân nói thì hình như đúng thế thật, không những phụ
nhân ngày càng béo, y phục họ ngày càng ít, hiện giờ lưu hành loại trang phục lộ nửa ngực.
- Đúng thế phu quân! Trước kia thiếp luôn cho rằng mọi người đang sống
tốt hơn, làm ít, ăn nhiều nên mới béo, thì ra là vì nguyên nhân này.
Chẳng trách sử sách nói: Sở vương thích eo thon, hậu cung nhiều người
chết đói. Hiện giờ nam nhân bắt đầu thích người béo sao?
Thường thường khi ở bên cạnh phu quân, Tân Nguyệt rất ít suy nghĩ, phát
hiện phu quân nói rất có lý, lập tức cười khanh khách, chả trách phu
quân thích tới chỗ mình, Na Mộ Nhật ăn mặc đẹp như hoa, phu quân chẳng
đi mấy.
Phu thê nằm cạnh nhau, thế nào cũng phải sờ sờ mó mó, chẳng mấy chốc
miệng khô cổ khát, lửa bị châm lên, cho nên khi hai người mồ hôi đầm đìa ôm nhau, Tân Nguyệt lấy tóc che mặt cười khúc khích, cảm giác như đang
vụng trộm, từ thân thể hay tâm lý đều được thỏa mãn to lớn.
Hôm sau chưa đến trưa thì Lý Nhị đã tới thư viện, chắc là một mình ở
trong hoàng cung trống trải cũng thấy vô vị, có câu trẻ là phu thê già
là bạn, tới tuổi ông ta, nhu cầu tỉnh cảm mạnh hơn thứ khác nhiều.
- A, bọ cạp lớn thế này thật hiếm có, xứng đáng làm vương giả.
Lý Nhị đi vào phòng làm việc của Trường Tôn thị, lập tức thấy hai con bọ cạp lớn bị cố định trên giá, hình dáng hung dữ vẫn khiến người ta không rét mà run.
Trường Tôn thị cười với hoàng đế một cái, tiếp tục dùng bàn chải mềm
chải lớp lông trên càng lớn của bọ cạp, vì hoàng đế tới bà chuyên môn
lắp lồng vào đuôi bọ cạp, tránh không may làm bị thương hoàng đế.
Lý Nhị cũng cảm thấy công việc này thú vị nên cũng cầm lấy bàn chải học
theo, thấy động tác hiện giờ của con bọ cạp chưa đủ uy vũ, muốn chỉnh lý cái càng, ai dè dùng sức quá lớn làm nó gãy ra, lùng túng cầm trên tay, Trường Tôn thị phì cười, Lý Nhị ngẩn ra, đặt cái càng xuống bàn cười
theo.
- Thú vị thật đấy, Quan Âm tỷ, hôm nay không làm việc khác nữa, chơi thứ này đi, rất hay.
Nói rồi nhìn thấy trên bàn còn có một cái rương lớn, bên trong toàn là
thứ côn trùng kỳ quái, đều là thứ Trường Tôn thị chuẩn bị làm tiêu bản, hiện chỉ thiếu ghi chú tên tuổi, lai lịch và phân loại.
Lý Nhị không suy nghĩ gì cả, vừa lật niên giám động vật do thư viện làm
ra, lúc tham khảo thói quen động vật, cuối cùng chấm mực viết, làm rất
chăm chú.
Tới khi Lý Thái đến đưa cơm, Lý Nhị mới nhận ra giữa trưa rồi.
Rửa tay xong, dùng thìa xúc cơm, nói với Trường Tôn thị phía đối diện:
- Vừa nãy lòng trẫm bình tĩnh vô cùng, một lòng chú ý vào sách, suy nghĩ thói quen sinh hoạt của bọn ngựa, giờ mới biết thì ra bọ ngựa sinh con
xong, vì đảm bảo cho đời sau khỏe mạnh, bọ ngựa cái sẽ ăn thịt bọ ngựa
đực.
Trường Tôn thị u uán nhìn Lý Nhị:
- Bệ hạ nhìn thấy sự tàn khốc trong sinh mạng từ thói quen của côn trùng, đúng là làm người ta kinh ngạc.
Lý Nhị cười xòa:
- Không phải, không phải, vừa rồi trẫm chú ý tới bản thân học vấn chứ
không phải là vấn đề tàn khốc, Trang Chu có thể từ bươm bướm phá kén ngộ ra kỳ ảo, lại rơi vào hoang mang, không rõ bản thân biến thành bươm
bướm, hay bươm bướm biến thành mình. Lão tổ tông Lý gia nói vạn vật tự
nhiên, nên trẫm thấy học vấn thư viện có không khí đạo gia.
Trường Tôn thị bội phục:
- Bệ hạ mà chuyên môn nghiên cứu học vấn ắt sẽ là đại tôn sư.
- Trẫm chưa bao giờ hoài nghi điểm này.
Lý Nhị ăn xong cơm trong khay rồi ăn hai miếng lê trong đĩa nhỏ, hài lòng nói:
- Cơm nước của thư viện rất ngon.
- Gần đây khí sắc bệ hạ không tốt, không bằng ở lại thư viện vài ngày,
chuyện ở triều đường tạm bỏ qua đã, chẳng lật trời được, vào thư viện
chúng ta chuyên tâm nghiên cứu học vấn, đợi khi bệ hạ trở về cung hẵng
phiền não chuyện triều đường cũng không muốn.
Lý Nhị cười:
- Mấy ngày thì không sao, cứ theo ý hoàng hậu đi, chúng ta không nghĩ chuyện phiền lòng nữa.
Hoàng đế muốn nghiên cứu học vấn thì thành thiếu đàng hoàng rồi, có điều dùng chút thời gian vụn vặt vờ vịt chút cũng được, ít nhất thái độ của
Lý Nhị rất nghiêm túc, ít nhất mỗi lần Vân Diệp nhìn thấy thì ông ta đeo kính lão, đứng trước giá sách khổng lồ tìm sách, những lúc như thế rất
muốn cười, vì giống giáo sư già lẩn thẩn.
Dù tên hoàn khố láo xược nhất Trường An cũng không dám làm càn trong đồ
thư quán của thư viện, trời mới biết ông già nào đó ngồi trong góc đọc
sách có phải là một vị quốc công nào không, ít nhất Phòng Huyền Linh và
Đỗ Như Hồi là khách quen ở đây, nên cuộc sống của Lý Nhị rất phong phú.
- Con người già đi, phải làm gương dạy người, giảng giải chút tâm đắc
trước kia trong thư viện, đúng là khiến lòng già được an ủi nhiều, bệ hạ là kỳ tài thiên hạ, sao không đem tâm đắc chấp chính bao năm qua soạn
thành sách, dùng để giáo dục con cháu đời sau.
Phòng Huyền Linh đột nhiên nảy ý tưởng lạ, nói với hoàng đế:
- Khanh nói trẫm cũng có thể dạy học?
- Vì sao không thể, số học sinh này tương lai có ba phần sẽ trở thành
còn lại, ba phần sẽ thành tinh anh các ngành nghề, phần còn lại là quan
viên tính kỹ thuật, bất kể là họ làm gì cũng không thể xem thường. Bệ hạ học thấu cổ kim, nếu như cũng lên lớp giảng học, ắt vô số người tới
nghe, cho dù không học được tinh túy, cũng có thể có được ích lợi ở
phương diện đạo nghĩa, như vậy bệ hạ sẽ là bậc quân vương dạy học đầu
tiên, không tốt sao?