Vân Diệp theo thói quen tới
phần mộ Nhan lão tiên sinh ngồi, nói ra thật buồn cười, vào thời tiết
tốt mưa xuân lớt phớt này người ta lại đa sầu đa cảm, nguyên nhất lớn
nhất là có cái tiết Thanh Minh khốn kiếp phá rối.
Có nhiều lời chỉ có thể nói với người chết, sau khi Vân Diệp nói một
tràng dài với hai người chết trí tuệ, tiết Thanh Minh của y liền trở nên vô cùng khoan khoái, nói xong chính sự, còn có thể khinh bỉ sự háo sắc của Lý Nhị, nghe nói gần đây ông ta lại tuyển mỹ nữ, không biết có phải ông ta muốn dùng cơ năng sinh lý chứng minh mình không già hay không.
Nói thực, Lý Nhị chưa quá già, năm nay vừa năm mươi ( người Quan Trung
không tính tuổi 49), có lẽ là vì các trọng thần nối nhau qua đời, cho
nên ông ta hoảng sợ cho tương lai của mình, chẳng những làm cái mộ rất
lớn ở Cửu Tông sơn, còn chuẩn bị xây cái nữa, kết quả bị quần thần
khuyến cáo đành từ bỏ, có điều ông ta xoay qua tuyển mỹ nữ.
Đã nói năm nay không làm gì hết, lại ngầm hạ lệnh cho Vân Diệp đem thợ
đào sơn động đi sửa sang lăng mộ cho mình, kết quả Vân Diệp từ chối, sau đó bị Lý Nhị nổi khùng đuổi khỏi hoàng cung, tết Hàn Thực cũng không
ban bánh cho Vân gia.
Ông ta trở nên khốn kiếp thì đúng là không kiêng dè gì, Tiêu phi đã sáu
mươi tuổi rồi mà còn không tha cho người ta, thỉnh cầu nho nhỏ tới Cảm
Nghiệp tự xuất gia cũng không tha cho.
( Chính là Tiêu hoàng hậu, khiến 5 vị đế vương điên đảo)
Hiện không tới được hoàng cung nữa, mặc dù bề ngoài trông đâu vào đó,
nhưng Vân Diệp cảm thấy không khí nơi đó bất thường, gần đây cả Trường
Tôn thị cũng thế, lúc nào cũng muốn nói lại thôi.
Có điều tới tháng năm, Vân gia được rất nhiều hoa mẫu đơn, bày khắp
vườn, là Lý Trì mang tới, nói do hoàng gia ban thưởng, hoa nhiều, nhưng
người còn nhiều hơn, lại còn mặc giáp đứng chật sân.
Cảm Nghiệp tự gần đây không biết trồng bao nhiêu thứ này, Trường Tôn thị thích nhất là hoa mẫu đơn, rảnh rỗi là gài một bông lên tai đi khắp
hoàng cung khoe khoang, Vân Diệp thừa nhận mình hơi ghen tỵ, có điều mọi năm thường do Thừa Càn mang hoa tới, sao năm nay lại thành Lý Trì.
Tên này cưới khuê nữ vương gia, nghe đâu sắp có con, hắn tới, Vân gia tất nhiên phải chiêu đãi một phen.
Hai người chén qua chén lại, Lý Trì cười nói:
- Tửu lượng tỷ phu thật cao, tiểu để cưỡi ngựa chẳng theo kịp, hiện tiểu đệ ở Tấn Dương có chút thành tựu, nhưng chẳng thể tiến triển lớn, mong
tỷ phu chỉ điểm thêm.
Câu này làm lòng Vân Diệp lạnh ngắt, cuối cùng hiểu ra không khí trong
hoàng cung bất ổn từ đâu, là từ tên này, chưa bao giờ coi trọng tên luôn tỏ ra nhu nhược trong phong ba lịch sử này, ai ngờ cuối cùng hắn lại
lên làm hoàng đế.
Tên này quá giỏi lừa người.
- Bệ hạ không ưa ta, ta suốt ngày làm khổ sai ở binh bộ, đâu ra thời
gian chỉ điểm ngươi, bên cạnh ngươi không thiếu hiền thần, tận dụng tốt
không khó lập nên đại nghiệp.
- Tiểu đệ cũng nghĩ thế, Trương Gián Chi, Thượng Quan Nghi, Lai Tế,
Khương Khác đúng là nhân tài, nhưng thiếu khí độ, nhất là thiếu đại
tướng như tỷ phu.
Con ngươi Vân Diệp co lại, nói từng câu một:
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ta là đại tướng của bệ hạ, khi nào tới lượt ngươi tới chiêu mộ ta?
Lý Trì vẫn ung dung lắc đầu:
- Tỷ phu có suy nghĩ thế này thật là đáng quý, nghe nói huynh từ chối
lời chiêu mộ của đại ca đệ? Chẳng lẽ huynh muốn dẫm vào vết xe đổ của
Lý Tịnh.
Vân Diệp cảm thấy choáng váng, thế lực của tên này bành trướng tới mức
độ nào mới dám nói những lời này ngay trước mặt mình, theo thế lực của
Lý Thừa Càn mà xét, đáng lẽ không ai có thể là đối thủ mới đúng, trừ khi ...
- Chẳng lẽ ngươi hạ thủ với đại ca ngươi?
- Không, trời mưa gió bất thường, người họa phúc bất chợt, sinh sinh tử
tử ai nói trước được, chẳng lẽ huynh không thấy chuyện năm nay quá nhiều à?
Tới nước này, Vân Diệp lại trở nên bình tĩnh, uống một chén rượu:
- Ta luôn sùng kính bệ hạ, cho rằng bệ hạ có thể làm tới thập toàn thập
mỹ, thành tấm gương cho hoàng đế trên sử sách, đáng tiếc duy nhất đế vị
bệ hạ có được không vinh quang, quá đẫm máu.
- Ngươi phải biết rằng đó là sự mở đầu rất ác liệt, có sự mở đầu đó sẽ
có sự tiếp nối tồi tệ, bao năm qua ta luôn nỗ lực duy trì tình cảm không dễ dàng của hoàng gia, đáng tiếc, tới ngươi thành xôi hỏng bỏng không.
- Thất bại thì phải thừa nhận thất bại, nên mai ta sẽ xin từ chức, về
nhà làm nông phu, mong Tấn vương tha cho già trẻ Vân gia một con đường
sống, Vân Diệp cảm kích bất tận.
Lý Trì cười ha hả:
- Bậc đại tài như tỷ phu mà nhàn nhã nơi hoang dã là tổn thất của quốc gia.
- Tâm tư ngươi quá lớn, có điều lời ngươi nói bây giờ không tính, ta chỉ thất vọng với tình cảm của hoàng gia các ngươi thôi, không phải không
có sức đánh trả, đống lộn xộn này ta không muốn xen vào, mai ta dẫn cả
nhà đi đảo xa, xem ngươi có năng lực gì cản bước chân ta.
- Tỷ phu muốn đi, tiểu đệ tất nhiên không dám ngăn cản, thậm chí không
dám có chút bất kính nào với đại tỷ, Dung Nhi vẫn là quận vương, Thọ Nhi vẫn là Lam Điền hầu, chỉ là tiểu đệ chỉ muốn xác định một chút, huynh
muốn đi một mình thật sao? Không mang theo Tứ ca đệ, không mang theo đám Trình Xử Mực, Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân?
- Con Sâu và Người Xấu từ khi nào trở thành người của ngươi?
Nói ra câu này Vân Diệp thấy toàn thân nhẹ nhõm:
Lý Trì cười vô cùng vui vẻ, vỗ tay nói:
- Tỷ phu quả nhiên là người thông minh nhất thiên hạ, từ trong một câu
nói của đệ mà hiểu ra sơ hở ở đâu, thật ghê gớm, giờ huynh vẫn còn lòng
tin vào đại ca đệ ư?
- Thợ của xưởng thuốc nổ chết thật oan uổng, trước khi ra tay ngươi có nghĩ họ là con dân Đại Đường không?
Một chuyện thông thì trăm chuyện thông, tới lúc này Vân Diệp không biết thủ phạm vụ nổ kia thì ăn cơm uổng phí bao năm.
Nhắc tới chuyện này vẻ mặt Lý Trì hơi sa sút, trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Sao đệ không biết giá trị của họ, nhưng không diệt họ, không thể tách huynh ra khỏi triều đường, huynh không đi, đệ triển khai kế hoạch sao
được, kế trường sinh bất lão của phiên tăng vì huynh mà hỏng, lần này
đệ không cho huynh phá hỏng bất kỳ kế hoạch nào nữa.
- Trước kia ta nghĩ không thông, Vương Huyền Sách cũng là người thông
minh, sao có khả năng làm chuyện ngu xuẩn như vậy, té ra là một mắt xích trong kế hoạch to lớn của ngươi, cho ta biết một chuyện, bệ hạ làm sao
rồi? Đừng nói bệ hạ thành như thế này có liên quan tới Hủy Tử, nếu không ta sẽ nổi điên.
- Tỷ phu, chúng ta không nói chuyện này nữa, hôm nay đệ tới đây kỳ thực
muốn nỗ lực lần cuối, bất kể là Vương Huyền Sách hay Trương Gián Chi,
bọn họ đều hết sức hi vọng huynh có thể dẫn dắt họ ra sắc cho Đại Đường, đệ cũng chưa bao giờ nghĩ ra tay với huynh.
Vân Diệp cười thảm:
- Đúng là như thế, Lý Trì ngươi còn chưa có năng lực hoạch định âm mưu
này, nói thực, ngươi chưa xứng, mặc dù ta cũng làm chút phòng ngự, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới ngươi phát động mãnh liệt như vậy, ngươi không
thể thành hoàng đế, tuyệt đối không thể.
Nói tới đây Lý Trì trở nên phẫn nộ, chỉ Vân Diệp áp giọng thù hận nói:
- Ta biết, từ nhỏ ngươi đã coi thường ta, bất kể ta tỏ ra lương thiện
hay giảo hoạt, thậm chí là trí tuệ, thái độ của ngươi với ta từ đầu tới
cuối chỉ có một, đó là xem thường, khi nhỏ ngươi coi ta như con nít, lớn lên ngươi vẫn coi ta là con nít, giờ ngươi đã thấy sức mạnh của đứa con nít này chưa?
- Ngươi nhầm rồi, ta nói ngươi không thể trở thành hoàng đế không phải
vì ngươi không đủ thông minh, mà hiện giờ dù ngươi định giết cha ngươi,
đoán chừng mẹ ngươi có ngăn cản, ngươi cũng không mềm lòng phải không?
Đại ca ngươi hung ác nhất cũng chỉ không cho cha ngươi bất tử, còn ngươi dám giết cha, ai dám để ngươi làm hoàng đế, nếu ngươi làm hoàng đế,
con mẹ nó bọn ta còn đường sống chắc?