Đường Chuyên

Chương 56: Q.14 - Chương 56: Ngươi là kẻ tàn nhẫn




- Nói như thế Vân hầu đã đoán ra cả nhà Đào Tứ Bảo ở đâu rồi?

Hạ Thiên Thương như phát hiện chuyện gì đó:

- Đừng mớm cung ta, người ta muốn hãm hại ta, ngươi còn ra sức tính kế với ta, ngốc cũng biết chỗ chôn họ chỉ có thể là đất đai Vân gia, nói không chừng trong vườn quả. Biết vụ án nhà Lý Thần Thông chứ, người ta học vụ án đó vu cáo cho ta. Lão Tiền, ông phát động trang hộ tìm kiếm trong đất đai nhà ta, nhất định tìm t hấy, bọn chúng sẽ không giấu thi thể đi đâu, hẳn dễ dàng tìm thấy thôi.

Lão Tiền dẫn huyện úy đi, Hạ Thiên Thương đặt chén trà xuống:

- Ngươi giết chết người Thổ Phồn thế nào vậy, ta biết rõ là ngươi làm, nhưng không tìm được chứng cứ. Vốn có chút chứng cứ, kết quả ngươi rải nước muối, dụ bò dê tới phá hỏng hết, buồn cười nhất là nhóc mục đồng kia cứ nhất định nói người Thổ Phồn do nó ném đá chết. Lộc Đông Tán suốt ngày hỏi tiến triển, ta không biết gì cả thì trả lời làm sao?

- Ngươi là đồ ngu ngốc, chuyện của người Thổ Phồn nếu do ta làm, ngươi thấy ta sẽ nói cho ngươi à? Sau đó ngươi đem ta tới cho người Thổ Phồn chặt đâu? Nếu ngươi có tài đoán tội phạm thì mau đoán xem ai hãm hại ta, ta phải băm nát hắn, đặt tâm tư vào chỗ đáng đặt ấy.

- Ta đường đường là hầu gia, bị người ta hại có khổ không dãi bày được, tổn thất tiền tài còn mất cả danh tiếng, ngươi lại cứ đi tìm cảnh giải oan cho người Thổ Phồn, mặc ta sống chết là sao?

- Chúng ta còn chết ba trăm người kia kìa, Ngụy Thiên Ngọc bị treo trên tường thành Lạc Dương, ngươi có biết chuyện này bêu mặt ra sao không? Cảm giác đích thân bóp chết Ngụy Thiên Ngọc thế nào?

Hạ Thiên Thương trán nổi gân xanh, bị cái lưỡi rắn độc của Vân Diệp tổn thương không nhẹ, từ cái tên có thể nhìn ra, một là Ngụy Thiên Ngọc, một là Hạ Thiên Thương, cùng xuất thân từ đại tộc Tấn Dương nếu nói cả hai không liên quan gì thì Vân Diệp không tin.

- Vân Diệp, ngươi biết rõ đối phương vô cùng đáng sợ, vì sao không cảnh báo hắn trước, nếu ngươi quay về đưa theo bọn họ thì làm sao xảy ra chuyện được? Ta thậm chí cho rằng, ngươi dự liệu được hậu quả, nên cố ý làm thế, Ngụy Thiên Ngọc là tên khốn kiếp, chết chưa hết tội, nhưng tướng sĩ đi theo chết quá oan.

Hạ Thiên Thương cố kiềm chế nói:

- Ta là người quy củ thế nào không phải ngươi không biết, trước kia tính tình phóng túng, làm theo ý thích quên nên nếm vô số đau khổ, vì thế ta ép bản thân tuân thủ quy củ Đại Đường, mới dần hòa nhập vào xã hội, vì một tên Ngụy Thiên Ngọc không coi ai ra gì mà thay đổi sao?

- Ngụy Thiên Ngọc là ...

Hạ Thiên Thương đau khổ định nói ra quan hệ của họ, nhưng Vân Diệp ngăn lại:

- Ta không hứng thú biết quan hệ giữa các ngươi, bệ hạ cũng không cho ngươi nói bừa. Câm mồm lại!

- Ngươi là kẻ tàn nhẫn, Vân Diệp, ngươi thực sự là kẻ tàn nhẫn.

Hạ Thiên Thương chỉ mặt Vân Diệp rống lên, rồi sách kiếm rời đại sảnh:

Người Vân gia đào bới trên đất đai của mình, cuối cùng tìm ra được mười cỗ thi thể, từ người già tóc bạc tới đồng tử, vị trí rất kín đáo, nhưng chôn rất qua loa, nếu không phải chó hoang chạy ra thì không thể tìm thấy ngay được. Toàn bộ Trường An chấn động, Tân Nguyệt không dám tưởng tượng nếu không phải người Vân gia tự đào ra thì sẽ có hậu quả gì, vì toàn bộ học sinh và tiên sinh của Quốc tử giám đã tập thể dâng thư, yêu cầu nghiêm trị hung đồ.

Quốc tử giám mấy năm qua vô cùng kín tiếng, chất lượng học sinh không bằng thư viện Ngọc Sơn, cho nên các tiên sinh của Quốc tử giám chú trọng môn học vấn khác, đó là phong cốt.

Giàu sang không mê hoặc được, nghèo khó không dời đổi được, sức mạnh không khuất phục được, như thế gọi là bậc đại trượng phu. Đứng đầu là Nhan Hồi Hữu, trước kia tiền nhân cho rằng phong cố là thứ từ trong xương cốt ra, nay Quốc tử giám coi phong cốt là học vấn để giảng giải và yêu cầu.

Khổng Dĩnh Đạt và các phu tử khác cho rằng, là quân tử phải dễ dãi với người khác, nghiêm khắc với bản thân, lấy khí phách khắc gian nịnh, mở lòng đón thiên hạ, học sinh coi phúc khí của bách tính thiên hạ là trách nhiệm của mình, dám nói, dám làm, dám vượt khó tiến lên.

Không ngờ làm vậy kết quả rất tốt, học sinh Quốc tử giám tuy học vấn không bằng học sinh thư viện, nhưng xương cốt kẻ sau cứng hơn kẻ trước, Lý Nhị mừng lắm, ngự sử, ngôn quan, chưởng hình đa phần dùng giám sinh, Quốc tử giám đã chuyển khỏi hoàng cung, bắt đầu phát triển ở Nam Sơn.

Bọn họ cực kỳ quan tâm tới thời sự, khiến cho thảm án Vân gia trang vừa xảy ra, bọn họ ùn ùn kéo tới, điều tra, lấy chứng cứ, tìm hiểu sự thực, rồi tập thể dâng thư yêu cầu trừng trị hung thủ làm gương.

Vân Diệp cũng hi vọng tùng xẻo hung thủ, có điều hi vọng luôn đẹp đẽ, còn hiện thực thì lạnh băng, một tháng trôi qua rồi, rừng cây sắp rụng hết lá, nhạn đã bay về phương nam, hung thủ vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Có phong cốt tức là cố chấp, thảm án không có kết quả không được. Huyện lệnh Lam Điền chẳng lẽ bị quyền quý gây áp lực, không dám minh oan cho dân? Ngươi không dám thì để bọn ta.

Mười mấy tên giám sinh đang quan chính tới Vân gia, yêu cầu Vân Diệp ra nhận thẩm vấn, kết quả Vân Diệp rất tức giận, mười mấy con Tạng ngao đem về từ thảo nguyên xuất quân, đuổi đám giám sinh chạy bán sống bán chết, chạy được ba dặm bị hộ vệ Vân gia tóm lại, đưa về quốc tử giám.

- Ngu xuẩn, trông coi lấy cái mạng nhỏ của các ngươi, hiện hung thủ ở phụ cận Vân gia, nếu giết hết đám ngu xuẩn các ngươi, Vân gia trăm miệng cũng khó cãi.

Lưu Tiến Bảo đuổi toàn bộ đám giám sinh xuống xe, cảnh cáo xong liền bỏ đi, đi mấy bước quay lại nói với tên giám sinh cầm đầu:

- Hầu gia nhà ta nói, các ngươi tới Vân gia trang cũng được, phải ký văn thư sinh tử, bất kể các ngươi chết thế nào đừng đổ lên đầu nhà ta. Chỉ cần các ngươi lấy ra văn thư sinh tử, nhà ta mặc kệ, từ hậu viện Vân gia không thể vào thì mốn đi đâu thì tùy.

Đám giám sinh còn chưa kịp chửi mắng ép người thái quá thì Lưu Tiến Bảo đã lên ngựa chạy mất hút.

Lý Nhị, Trường Tôn Thị và các đại lão đều biết Vân Diệp đang làm gì, thảm án ở Trường An chẳng qua là diễn biến tiếp theo của cuộc chiến Động Đình Hồ, trên cổng thành xuất hiện đầu quỳ mới, đó là do Vân Diệp nhắc nhở, Bách kỵ ti mới kiểm tra cổng thành, phát hiện một cái đầu quỷ trẻ con.

Đó là điều dự đoán trước, không có ý nghĩa nhiều. Thời gian cứ dần trôi, cuộc sống quay lại nhịp điệu vốn có của nó.

Xiếc tạp kỹ trong thành Trường An cơ bản do người ngoại tộc thống trị, đi dây, leo cột cao, trân trần đi qua đống lửa, bàn chông v..v..v.. Còn về xoay đĩa, đội chum ở Trường An thì chẳng kiếm được tiền thưởng. Gần đây người ta thích nhất là xích đu, thứ này thường ngày mọi người đều chơi, nhưng chưa ai thấy xoay xích đu thành hình tròn, chết người nhất là khi tới lưng chừng không còn buông tay ra, tiểu nương tử xinh đẹp trên đó như sắp bay đi, người xem đềm nhắm mắt lại, bất cẩn một chút là tiểu nương tử tan xương nát thịt, Trường An khắp nơi là đường lát đá, muốn có xác hoàn chỉnh cũng không dễ, khuê nữ nhát gan đã hét lên rồi.

Đợi nửa ngày không thấy tiếng kêu thảm thiết, lúc này mới phát hiện tiểu nương tử kia đã tóm lấy một xích đu khác trên không, hai người một cao một thấp ở trên không coi xích đu như bánh xe phong hỏa.

Đợi yên tĩnh lại, một tên lùn mang mũ xin phần thưởng, kẻ thất đức cố y giơ đồng nguyên thật cao, để tên lùn nhảy lên lấy, bộ dạng của hắn làm mọi người cười phá lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.