Đường Chuyên

Chương 10: Q.15 - Chương 10: Người tốt Hàn Triệt




- Ngươi biết rõ nhiều chuyện trên đời, sao còn bắt ta và muội muội thành thân? Đấy chính là tự chịu diệt vong, chẳng lẽ ngươi không biết?

- Ta đương nhiên biết, hôn nhân trong 5 đời tất bị trời phạt, sao ta lại có thể không biết đạo lý này. Chẳng qua ta cho là mình đã được trường sinh, đương nhiên không coi những luân thường thế tục này vào mắt. Nếu ta có thể trường sinh, vậy ngươi và tiểu muội ngươi cũng có thể, nếu đã trường sinh tất không cần con cháu, đó là đại đạo. Có được thì phải có mất, thiên địa pháp tắc không cho phép ngươi vừa trường sinh bất lão, lại vừa con đàn cháu đống. Chỉ cần ngươi và tiểu muội không còn nằm trong vòng sinh tử liền không còn vấn đề. Trường sinh lộ dài mãi mãi, các ngươi kết hợp chính là kết quả tốt nhất.

- Bây giờ ngươi đã biết không thể trường sinh, chúng ta còn phải thành thân sao?

- Như vậy sao được, không thể trường sinh, đương nhiên không thể được.

- Chúng ta còn tính gì luân thường? Tận hang sâu còn có một người bị ngươi sử dụng chẳng khác nào ngựa đực, ta còn phải gọi hắn là cha sao? Ngươi bảo ta gọi hắn là ca ca, hay là gọi bằng cha?

Hàn Triệt ngồi trên đá, chỉ vào hang sâu hỏi người trên ghế.

- Nào có ngựa đực gì, làm gì có cha nào khác, phụ thân của ngươi chỉ có ta, không có người nào khác.

Hàn Triệt chợt đứng dậy hướng vào chỗ sâu chạy tới, hai bên hang sâu thẳm cắm đầy đèn dầu, càng chạy vào trong càng cảm thấy nóng bức, đến khi hắn chạy đến cuối thì nhận thấy thay đổi rất lớn. Trước đây vốn khắp nơi là nữ tử lõa lồ, bây giờ một người cũng không có, vốn nơi này treo đầy lăng la tơ lụa, trân tu mỹ thực, bây giờ không còn thứ gì cả, chỉ có một đống đồ lặt vặt phủ đầy bụi bặm.

- Nhi tử, con nhìn thấy gì? Cha đã nói trong động không có gì cả, cái con thấy chỉ là ảo ảnh, hoặc là con đang nằm mơ? Đừng nghĩ quá nhiều, tương lai con là vương trong tòa sơn cốc này, đừng vì những thứ phiền não kia làm tổn hại tinh thần.

Rõ ràng khoảng cách rất xa, nhưng từ đầu tới cuối lại như xuất hiện bên tai. Hàn Triệt phiền não kéo vạt áo xuống nhét vào ống nói, xong rồi, rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Cả phòng khách bị Hàn Triệt lật tung hết một lượt, cuối cùng vẫn không thu được gì đành ấm ức mà về bên đoạn nhai (vách đá) hỏi:

- Ngươi muốn ta làm gì thì cứ nói, ngươi đã vứt bỏ tất cả những thứ ta chán ghét chắc không chỉ đơn giản là muốn ta làm người thừa kế của ngươi chứ? Cứ nói rõ ràng đi, ta sẽ đi làm. Chúng ta cũng là người, không phải thần nhân gì hết, bây giờ ta ghét nhất là nghe hai chữ thần nhân này, sau này người nào nhắc lại hai chữ này trước mặt ta, ta sẽ ăn thua đủ với hắn.

- Ta nghe nói trong tay Vân Diệp có hai khối ngọc bài, phía trên ghi chép bí mật Bạch Ngọc kinh. Vân Diệp đối với lần này không để bụng, cái này không đúng, làm sao có thể không nóng lòng về xuất xứ của mình chứ? Y không làm, chúng ta giúp y làm. Ta không tiện ra ngoài, vậy thì ngươi tìm cách mang ngọc bội bên người Vân Diệp về.

Hàn Triệt lấy hai tay bưng mặt ngồi xuống, buồn bực nói:

- Được, ta đi đòi Vân Diệp, ngươi cứ chờ là được.

- Đòi?

Thanh âm bén nhọn lại vang lên:

- Khương Cách cùng Lục Châu đã tiêu thất trong thiên địa rồi, bọn họ vốn định ép Vân Diệp phát điên mới xuất thủ. Kết quả sống chết không rõ, ngươi muốn tìm Vân Diệp đòi?

- Đúng vậy, chuẩn bị xong lễ vật, đưa bái thiếp xong sẽ tới hàn huyên, nói chuyện phiếm một chút, cuối cùng nói thỉnh cầu, ngươi thấy nên thế nào?

Hàn Triệt bình thản nói với người trên ghế.

Hàn Triệt không chờ người nọ trả lời, đứng dậy phủi mông một cái liền rời khỏi hang, hắn vô cùng chán ghét mùi lưu hoàng nồng nặc trong hang, ở thêm một khắc cũng không muốn.

Ra khỏi hang đã thấy Bàng Chuẩn buông tay đứng chờ, cửa hang rất cao càng khiến cho Bàng Chuẩn thêm nhỏ bé.

- Chuẩn bị một lễ vật cho ta, chọn đồ quý trọng một chút, đừng làm mất khí độ phong nhã của ta. Ta phải tới Trường An thăm một người, tiện đường dẫn tiểu muội tới thư viện.

Hàn Triệt vừa thấy Bàng Chuẩn liền nói.

- Thiếu gia, Trường An gió to sóng lớn, bây giờ không phải là thời điểm tốt để đi. Bách Kỵ ti chỗ nào cũng có mặt, thần phó (nô bộc của thần) đã bị giam hơn nửa, còn lại mấy lão thần tiên cũng không được xuất hiện. Hơn nữa lần này vì cứu thiếu gia đã dùng đến nhân thủ Sơn Đông, hoàng đế đã có phát giác, chuẩn bị phong thiện Thái Sơn, đến lúc đó Sơn Đông tất sẽ đại loạn, đối với chúng ta không phải là chuyện tốt.

Bàng Chuẩn vội bẩm tình báo mình biết.

- Không cần, mua cho ta một ít phó dịch, ta không cần dùng tới bọn họ, tự ta có thể đi Trường An. Nếu việc đã đến nước này, tiểu muội ta trông cậy vào ngươi, cuộc sống trong thư viện rất tốt với nàng. Ta thấy ngươi hiện giờ sáng sủa hơn một chút, không còn âm nhu như trước, không tệ, Bàng Chuẩn, chuyện này ngươi làm rất tốt.

Bàng Chuẩn cúi đầu đáp ứng rồi vội vã rời đi.

Bàng Thi Nhi ngồi trên chiếc ghế to, dài đang chơi với tiểu miêu Bạch Nô rất thích thú, thấy Hàn Triệt đi tới cũng không để ý, chỉ chăm chú chơi đùa với Bạch Nô. Gian phòng này là của Hàn Triệt, ghế dài là giường của Hàn Triệt, hắn thích nhất ngủ trên đó, hơn nữa cũng chẳng cần chăn đệm. Hắn vừa vào phòng liền có một cô gái người nhỏ đầu to bưng nước tới cho hắn rửa mặt, bên cạnh còn để một bộ trường bào nguyệt bạch sắc (màu xanh nhạt).

Hàn Triệt rửa mặt, định cởi y phục ra, thấy muội muội vẫn ngồi đó không ra ngoài thì nói:

- Ta muốn thay quần áo, muội đi ra ngoài thì tốt hơn.

Bàng Thi Nhi cầm tóc mình ngoáy vào mũi Bạch Nô, nhìn miệng nó há ra trông xinh xinh khiến nàng thích thú. Nghe Hàn Triệt nói chuyện với mình thì quay đầu lại nhìn Hàn Triệt khinh bỉ nói:

- Muội không thèm nhìn lén, huynh muốn thay thì cứ thay, khi còn bé cũng không phải là chưa thấy qua.

Nói xong tiếp tục chơi đùa cùng Bạch Nô, mặc kệ Hàn Triệt.

Hàn Triệt cũng không hỏi lại, cởi chỉ còn trơ khố, mới định mặc y phục lại thì bất thình lình Bàng Thi Nhi quay đầu lại. Nàng nhìn Hàn Triệt một lượt, thấy hắn cuống quít lấy y phục che thân thì cười ngặt nghẽo, sau đó lấy từ trong bọc y phục của mình ra hai cái nội khố, đặt trên ghế dài nói:

- Mỗi lúc buồn chán ở thư viện, thấy tỉ muội thư viện đều may nội y cho người thân nhất, tiểu muội cũng học theo làm hai cái, huynh thử một chút, so với nội khố thoải mái hơn nhiều.

Nói xong ôm Bạch Nô ra khỏi phòng, một người một mèo không ngừng ríu rít những gì chẳng ai hiểu. Bàng Thi Nhi ra khỏi cửa thuận tay đóng lại, Hàn Triệt buông y phục, ngồi xuống ghế cầm nội y lên cẩn thận nhìn, đây là lễ vật đầu tiên mà từ nhỏ đến giờ y mới được thân nhân tặng.

Miên bố (vải bông) cầm trong tay thật mềm mại, vừa vặn với thân người, thích nhất là phần đai có một đoạn gân bò mềm, có thể co giãn. Hàn Triệt liền tháo nội khố, cầm lên cái nội y hoa màu xanh da trời, co chân kéo lên, lắc hông một cái, nhún hai cái. Trời, cảm giác thật sướng, nhất là lúc đứng trước gương ngắm nghía, thật bảnh bao. Thanh niên trong gương vóc người cao lớn, vai rộng eo nhỏ, bắp thịt cân đối, chỉ cần mặc bộ trường sam nguyệt bạch sắc (xanh da trời) lên, còn ai không bảo là công tử trọc thế gia? Hắn bỗng nhiên tràn đầy lòng tin vào chuyến đi Trường An lần này.

Người nọ là người nọ, mình là mình, cần phải tách bạch rõ ràng, giống như sủi cảo của Vân Diệp, cần phải ăn từng miếng mới được, cái gì cũng phải từ từ thưởng thức mới tốt.

Thử nhìn lần đi Trường An này, không phải phòng bị người nào, cũng không phải ám hại người nào, ngoại trừ ngụy trang thì có thể thoải mái đi khắp nơi. Nếu như thất bại bị người bắt lại, vậy thì chạy trốn rồi về nghĩ cách khác. Có điều chỉ cần Vân Diệp không nói, sẽ không ai có thể nhận ra được mình.

Nô tỳ thấp bé bày cho Hàn Triệt một bàn ăn, mặc dù Hàn Triệt rất đói, nhưng vẫn cho nô tỳ đi gọi muội tử đến ăn cùng. Đây cũng là một loại trải nghiệm, cơm nước từ trước tới giờ cũng chưa từng chia sẻ với ai.

Tiểu muội cũng rất kích động, loại trải nghiệm này không phải chỉ là một phía mà là lẫn nhau. Hai người cười nói cùng ăn cơm, Hàn Triệt nói lại đấu pháp thất bại với Vân Diệp, tiểu muội nói trải nghiệm của nàng ở thư viện, thuận tiện nói đồ đệ Tiểu Vũ của y đáng ghét thế nào.

Nô tỳ bé nhỏ bưng thức ăn lên xong vẫn chưa đi, cầm một cái giẻ cần mẫn lau khắp nơi, trong lúc làm việc cái tai vẫn dỏng lên, trong mắt hiện ra vẻ tưởng tượng say mê. Hàn Triệt cũng không đuổi nàng đi, khi nói đến đoạn mình bị ăn đòn còn cười lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.