Lý Nhị xem thư xong, lửa giận trên mặt tan đi, không ngờ vái lần nữa với cái xe ngựa trống, nói với quân thần:
- Cổ nhân thường nói, năm trăm nay có thánh nhân xuất hiện, nay Đại Đường ta chí sĩ nhân phẩm cao khiết xuất hiện không ngừng, đó là phúc của
trẫm, cũng là phúc của con dân thiên hạ. Cái hại lỗ sang, thiên hạ đều
biết, dù mãnh hổ, độc xà cũng không thoát được, người sống sót chỉ một
hai phần, dù may mắn sống được đa phần cũng tàn tận, mặt thủng lỗ chỗ,
không ra dạng người, có lẽ mọi người nghe nói rồi, nữ nhi thứ sử Thọ
Châu cuối cùng vẫn nhảy giếng tự tận, cả nhà không ai thoát được.
- Thứ ác bệnh này là con chim dữ lượn lờ trên bầu trời Đại Đường ta,
không cẩn thận một chút là mang tới trọng thương không bù đắp được.
- Nay có Diệu Ứng chân nhân nghiên cứu ra kỳ dược khoáng thế, dùng nó thì cả đời hưởng lợi, không còn sợ lỗ sang nữa, Tôn chân nhân vì nó mà bao
phen gặp nguy, còn đích thân làm dược nhân, hỏi thiên hạ, còn ai từ bi
hơn thế? Chư vị, quân thần chúc ta chúc mừng thiên hạ, chúc mừng Tôn
chân nhân.
Vân Diệp luôn bội phục sự cơ biến của Lý Nhị, chớp mắt biến một chuyển bẽ mặt lên tầng cấp cao hơn, đó là bản lĩnh sinh ra
cùng đế vương, người khác học cũng không được.
Nhân lúc người khác đang kích động, nhích tới bên cạnh Trường Tôn thị, hỏi nhỏ:
- Nương nương, tiểu thần cũng lập công lao hãn mã, sao không nhắc tới tiểu thần?
Trường Tôn thị nhìn y khinh bỉ:
- Ngươi tưởng bổn cung không biết à? Khi Tôn đạo trưởng đấu tranh sinh tử trong sơn động, người ở ngoài đóng giả danh sĩ, vẽ rùa, nghe nói kỹ
nghệ ngày tiến bộ ngàn dặm, từ hình con rùa ngươi gửi cho bệ hạ có thể
nhìn ra kỹ nghệ bất phàm, ngươi thích rùa như thế vậy thì rụt đầu vào
mai đi, đừng thèm thuồng vinh quang người khác dùng mạng đổi được.
Còn nói cái mẹ gì nữa? Nói nữa thì mình thành rùa mất, không có công thì
thôi, ông đây thèm vào, vừa rồi chỉ là tiếc chén rượu không rõ tên kia
nên mới tới, nếu không ma nó mới thích sán tới gần vợ chồng nhà bà, đợi
lát nữa ta về nhà, thời gian cấm túc còn vài ngày nữa cơ.
Không
có nhân vật chính, Lý Nhị tất nhiên thành nhân vật chính, sau khi nhận
vô số rắm thối, vợ chồng Lý Nhị hớn hở về hoàng cung, Vân Diệp tính đánh bài chuồn thì bị Đoàn Hồng bắt sống, áp giải tới hậu cung.
Không sao hiểu nổi, mình là đại nam nhân mà cứ luôn bị đưa tới hậu cung tiếp
nhận giáo dục, không làm luôn ở tiền sảnh được à? Trong hậu cung lúc nào cũng có những nữ sĩ rảnh rỗi đứng ở tẩm điện của mình chỉ chi trỏ trỏ,
đôi khi còn kéo con tới, chỉ Vân Diệp tiến hành giảo dục tại chỗ.
Ngay Lý Thừa Càn tới hậu cung cũng bị hạn chế, Lý Thái, Lý Khác tới phải hẹn trước, chỉ có mình, cứ khi nào Lý Nhị, Trường Tôn thị ở hậu cung là
tuyệt đối không triệu kiến ở tiền sảnh.
Lần trước làm sập cung
điện, nhìn thấy mấy mỹ nữ trần truồng, Lý Thái cảnh cáo Vân Diệp mau
quên đi, nếu không hại mình hại người, vì chuyện này, hai người đánh
nhau một lần, Lý Thái kiên quyết bảo vệ danh dự của thê thiếp phụ thân,
Vân Diệp cho rằng tố chất hậu cung của bệ hạ cần đề cao, toàn mấy con
nhóc, mông ngực phẳng lỳ, đứng xa chả nhận ra là nam hay nữ.
Cãi nhau kịch liệt, mắt Lý Thái đảo trên người Vân Diệp một vòng, nhưng Vân Diệp phản ứng nhanh hơn đè hắn ra đất đấm đá một trận, cuối cùng tìm được
điểm hòa giải, đó là Vân Diệp không phê phán tố chất hậu cung nữa, Lý
Thái cũng thề không nói chuyện này ra ngoài, mọi người đều vui.
Đoàn Hồng xưa nay không nhiều thiện cảm với Vân Diệp, nhất là sau chuyện đốt pháo lần trước, rất thông minh từ chối giao lưu sâu hơn với Vân Diệp,
lần trước xém chết rồi, hắn không muốn gặp hậu quả thảm hơn.
Trường Tôn thị chỉ cần ở bên Lý Nhị là biến thành hiền thê lương mẫu, Lý Nhị
viết chữ, bà ta ở bên mài mực, căn cứ vào độ dài văn chương mà mài vừa
đủ, viết xong cũng là lúc hết mực, vợ chồng nhà này đã đạt tới cảnh giới tối cao trong việc thông đồng làm bậy với nhau.
Lý Nhị không cho bình thân, Vân Diệp đành khom người đứng đó, may vừa rồi không thi lễ,
nên lưng không cúi xuống nhiều, mới chịu được tới bây giờ.
Một tuần hương sau Lý Nhị mới ngẩng đầu lên:
- Ngươi chắc chắn vấn đề lỗ sang đã được giải quyết chứ?
- Không ạ, đậu mùa chỉ có thể dự phòng, không thể chữa trị, hiện giờ bị đậu mùa chỉ có thể nghe mệnh trời.
- Ý ngươi là phải mau chóng tiêm chủng cho mọi người.
- Không có nhiều thuốc để tiêm chủng cho mọi người như thế, không có y
sinh, không có tiền, không có phương thức, vi thần tối đa đảo bảo tiêm
chủng cho hoàng cung, cho nhà vi thần thôi, đây là hiệu năng lớn nhất
của phòng thí nghiệm thư viện rồi.
- Ừm không tệ, biết nghĩ tới hoàng cung, còn tưởng ngươi ưu tiên thư viện trước, coi như ngươi còn có chút lương tâm.
Trương Tôn thị thu dọn bút mực xong xen vào một câu:
- Bẩm nương nương, thư viện hiện giờ đã bắt đầu tiêm chủng rồi, vi thần
nói là thư viện dùng thừa mới tới hoàng cung và nhà vi thần.
Biết không nên nói câu này nhưng cứ nói cho bõ ghét:
Lý Nhị đi vòng quanh Vân Diệp, quay đầu lại nói với Trường Tôn thị:
- Hoàng hậu này, tên tiểu tử này đôi khi cũng có chút lập trường, nói có
phong cốt thì không đúng, đánh một trận là khóc chảy nước mắt nước mũi.
Nói y không có phong cốt, hai ngày qua đập nát đổ trường của Lan Lăng,
an bài bài tiêm chủng cho đệ tử thư viện trước, hoàng gia bị xếp thứ
hai.
- Người toàn xương như Ngụy Trưng thì rất đáng ghét, kẻ
không xương thì trẫm xem thường, tên tiểu tử này cứng không ra cứng, mềm không ra mềm, đúng là thứ quái thai.
Ta nhịn, ta nhịn, phát huy tinh thần AQ coi như Lý Nhị đang chửi mắng bản thân, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.
Trường Tôn thị rót cho Lý Nhị một chén trà, sau đó chỉ ấm trả, bảo Vân Diệp tự rót, Lý Nhị thuận tay đưa chén trà cho Vân Diệp, bản thân cầm ấm trà tu một ngụm.
- Tiểu tử, nếu như trẫm ném y phục trong cái bình thủy tinh của ngươi vào đống kẻ địch, liệu có ...
- Bệnh này ủ bệnh nửa tháng, tới khi đó sẽ lan đi trong diện rộng, khi ấy bệ hạ dẫn đại quân tiêm chủng hồi mã thương, kẻ địch của bệ hạ chết
chắc, không có khả năng xuất hiện chuyện ngoài dự liệu.
Vân Diệp nói ngay ra kết quả, y không thể để câu kia nói ra từ miệng Lý Nhị:
Y nói, cùng lắm chỉ là một loại ảo tưởng, Lý Nhị mà nói ra thì rất đáng
sợ, ông ta có năng lực, có tham vọng, có thể dùng loại chiến thuật táng
tận lương tâm tâm này trên chiến trường.
- Tiểu tử, lời ngươi dùng dọa Phùng Áng có phải trẫm cũng có thể dùng để dọa người khác?
Lý Nhị nheo mắt lại trưng cầu ý kiến Vân Diệp:
Tức thì chuông cảnh báo trong lòng Vân Diệp reo vang, nói từng câu rõ ràng với Lý Nhị:
- Vi thần có thể nói, người ta cùng lắm cho rằng là hành vi của tuổi trẻ
xốc nổi không hiểu chuyện mà thôi, bệ hạ nói ra, có người sẽ cho rằng
mình sắp đối diện với hậu quả đáng sợ đó, lỗ sang không chỉ Đại Đường
có, thảo nguyên cũng có, các nước Tây Vực càng phổ biến, hơn nữa bệnh
giống như đậu mùa nhiều lắm, dịch tả, dịch hạch, càng nguy hai hơn lỗ
sang, nhất là dịch hạch, người mắc khó cứu, người chết toàn thân đen xì, nên gọi là hắc tử bệnh, cực kỳ khủng bố, nghe nói có nơi ở Tây Vực bị
bệnh này hoành hành, cả nước nhân khẩu giảm mất ba thành.
Lý Nhị
liếm môi khô cong, Trương Tôn thị bị tiếng nuốt nước bọt của bản thân
làm giật mình, vừa mới định dùng thứ này trên mặt quân sự đã bị Vân Diệp hất cho một chậu nước lạnh, ý của Vân Diệp là, ngươi dùng lỗ sang,
người ta dùng hắc tử bệnh, hoặc thứ bệnh kỳ quái khác, kết quả cuối cùng là Đại Đường thành nơi tập trung của bệnh truyền nhiễm ác tính, mọi
người khỏi sống trên mảnh đất này nữa.
- Trông coi kỹ thứ này, không được để nó truyền ra ngoài.
Lý Nhị trịnh trọng căn dặn:
- Vi thần đã chuẩn bị xong rồi, nguồn nhiễm bệnh còn lại sẽ giao hết cho
bệ hạ, trách nhiệm này thần gánh không nổi, xin bệ hạ chọn người cao
minh hơn.
Có thằng ngốc mới nhận củ khoai nóng này, sơ xảy một chút là họa lớn, đến khi đó chết thế nào cũng không biết.
- Tiểu tử, ngươi không muốn gánh trách nhiệm, trẫm hiểu băn khoăn của
ngươi, nhưng việc thế nào cũng cần có người làm, ngươi có nhân tuyển tốt không? Làm thế nào chắc ngươi có kế hoạch, nói đi, dù sao ngươi là
chuyên gia trong lĩnh vực này.
Lý Nhị cũng thấy giao thứ này cho
Vân Diệp không thỏa đáng, nó quá kinh khủng, lơ là một chút là gây họa
vô cùng, cần tìm người vững vàng hơn làm.
- Bệ hạ, nơi để thứ này phải cách xa con người, núi sâu tốt hơn ngoại thành, hải đảo tốt hơn
núi sâu, thần kiến nghị chọn một hải đảo không bóng người, xây một tòa
thành nhỏ chuyên môn giữ thứ này, nếu cần, thuốc nổ cũng nên đưa tới,
trừ công tược, quân sĩ, nhân viên nghiên cứu của thư viện, quan viên
triều đình, cần khống chế nghiêm khắc, chẳng may có sự cố, chúng ta có
thể giảm thiểu tổn thất tới mức thấp nhất.
- Chủ ý này không tệ,
trẫm sẽ chọn một nơi bí mật, chọn nhân thủ đắc lực tới, nội dung nói
chuyện vừa rồi không cho truyền ra ngoài, nếu có người biết trẫm từng có ý định dùng thứ này tác chiến, trẫm không chém đầu ngươi, đánh ngươi
một nghìn cái, chia ra đánh, nay đánh ba mươi cái, mai đánh năm mươi
cái, tóm lại muốn ngươi phải chịu tội sống.
Vân Diệp sờ mông, nếu thế thì lão tử còn sống nổi sao, chẳng bằng chết quách cho xong, cái lũ chó má chuyên đánh người đó, cả đời chỉ nghĩ cách làm sao đánh cho
người ta đau, lần trước cảm giác mông không còn của mình nữa, tư vị đó
cả đời không quên, vội lắc đầu quầy quậy, đảm bảo không tiết lộ ra,
nhưng thấy Trường Tôn thị mặt mày hớn hở, vội bộ sung:
- Nếu chẳng may nương nương tiết lộ ra thì sao?
- Thì cũng đánh ngươi, thế nào, ngươi không phục à?
Lời rít ra từ kẽ răng, Lý Nhị mặt hầm hầm nhìn Vân Diệp.
Nhìn Vân Diệp mang bộ mặt ấm ức rời điện Lập Chính, Lý Nhị và Trường Tôn thị nhìn nhau cười, hiện giờ rảnh rỗi ức hiếp Vân Diệp là lạc thú hiếm hoi
của vợ chồng nhà này.
Vừa ra ngoài thì có một tiểu cô nương nước
mắt chứa chan nhìn Vân Diệp, mang bộ dạng ngươi là kẻ xấu xa, Vân Diệp
bực tức gãi đầu, tựa hồ mình ức hiếp tiểu cô nương này thật.
Đi tới bên cạnh tiểu cô nương ngồi xuống:
- Vì chuyện đổ trường mà không vui à?
Tiểu cô nương tức thì khóc lớn, nức nở nói:
- Ta không có mẹ, không ai tích góp của hồi môn cho ta, cữu cữu ta mở đổ
trường kiếm ít tiền làm hồi môn cho ta, ngươi còn phải người tới đập
phá, còn đánh cữu cữu ta bị thương, ta không có của hồi môn sau này
không gả đi được.
Lan Lăng thương tâm thật rồi, mặc dù thông minh nhưng rốt cuộc nó chỉ là đứa bé, bị người mình tín nhiệm làm thương
tổn, nó rất thương tâm, cảm thấy trong hoàng cung không ai tin tưởng
được nữa.
Nhìn đôi mắt to long lanh nước, cái môi hồng hồng mím
chặt đầy tủi thân, thân hình nhỏ nhắn đứng trước sân điện bao la trông
đến tội nghiệp, ai nhìn mà chẳng thương, lấy khăn tay ra, lau hết nước
mắt cho nó:
- Muội biết vì sao ta biết đó là đổ trường của muội lại
vẫn phái người tới đập không? Công chúa mở đổ trường, kỹ viện nhiều lắm, vì sao ta không đập của họ, mà đập của muội?
Lan Lăng khóc càng to:
- Vì ta không có mẹ, dễ bắt nạt.
- Rắm thối, vì trong tất cả các công chúa, ta thích nhất là Lan Lăng, một tiểu mỹ nữ, sao phải đi kiếm thứ tiền bẩn, muốn kiếm tiền làm của hồi
môn dễ lắm, nói với ta một tiếng là được, ta sẽ cho biết muội cách kiếm
tiền, tiểu mỹ nữ phải kiếm tiền sạch sẽ, như thế dùng mới không phải suy nghĩ, thích dùng thế nào thì dùng, đám ngự sử ngôn quan mới không vài
ba ngày lại tới chỗ phụ hoàng của muội cáo trạng, tới khi đó phụ hoàng
muội mới chọn cho muội một phu quân anh tuấn, có tài học.
Lan Lăng ngừng khóc ngay, mắt đỏ hoe nhìn Vân Diệp:
- Thật à? Trong hoàng cung ngươi thích ta nhất?
- Đương nhiên, muội là công chúa thông minh nhất, muội khi còn rất nhỏ đã biết dùng đầu óc, ta biết ngay muội thông minh rồi, ta là người thông
minh nhất thiên hạ, tất nhiên thích công chúa thông minh nhất.
-
Nhưng ta không có tiền kinh doanh, hiện giờ ta chỉ có hai trăm quan,
không kinh doanh lớn được, các tỷ tỷ khác đều có rất nhiều tiền, ta được chia phần ít lắm.
- Có đồ ngốc mới mang nhiều tiền đi kinh
doanh, muội cũng biết xưa nay ta toàn làm ăn không vốn, người thông minh dùng đầu óc kiếm tiền của kẻ ngốc, muội nhìn đám người đi đi lại lại
trong cung xem, có phải ngu tới mức làm người ta phát bực?
Lan
Lăng quay đầu nhìn quanh, thấy đám cung nữ thái giám rụt rụt rè rè, còn
có những phi tử chuyên môn ở trong đình đợi phụ hoàng, đúng là cảm thấy
xung quanh mình toàn kẻ ngốc, gật mạnh đầu, lúc này Lan Lăng cảm thấy
mình thông minh hơn những người kia rất nhiều.
Lan Lăng vừa rồi đang uống sữa, sữa bò thực sự, nhíu mày lại, lập tức có chủ ý, kéo tay tiểu cô nương nói:
- Muội xem, chúng ta là người thông minh, ở cùng với đám ngốc sẽ thành kẻ ngốc, tránh xa bọn chúng ra, tránh khí ngốc ô nhiễm, cho muội thấy ta
dùng bát sữa kiếm khoản tiền đầu tiên cho muội ra sao.
Hai người
tới nhà bếp hoàng cung, Vân Diệp đá vài phát đuổi hết đầu bếp đi đi, Lan Lăng cũng lấy chổi đuổi giúp, nóng ruột đợi xem Vân Diệp dùng sữa kiếm
tiền như thế nào, trong cung nhiều nhất là thứ này, cả cung nữ cũng
uống.
Trong hoàng cung có rất nhiều rong biển, trong hoa biển có
nhiều rau câu đỏ, Vân Diệp thuận tay lấy một nắm, ngâm vào nước ấm, lại
lấy sữa chua đổ vào thùng làm bơ, không ngừng trộn đều, chẳng bao lâu
trên sữa chua nổi lên lớp màu trắng, dùng thìa múc ra, bảo Lan Lăng đây
là kem, thử một ít, may quá, không bị chua.
Lại cho rau câu đã
ngâm xong vào nồi đun, không bao lâu thành hồ, đặt lên phiến đá lạnh
băng, lấy ra một tầng bên trên, không tệ, có màu nâu.
Cuối cùng
cho vào trong nồi ít dầu đậu nành, lấy hai nắm đường cho vào nồi nấu,
đợi sủi bọt cho kem, cho sữa chua, cho rau câu vào quấy đều lên, để sữa
hoàn toàn biến thành dịch thể dinh dính, sau đó đặt lên thớt cho khô một lúc, nhân lúc đường chưa rắn lại, dùng tay vê thành sợi dài, lấy dao
cắt, ném hết lên đá làm lạnh, đợi lạnh rồi kéo một miếng cho vào miệng
Lan Lăng, mình cũng nếm một cái, tạm được, nhiều năm không làm tài nghệ
giảm đi có chút xíu, không ngon bằng năm xưa, có lẽ là do vật liệu thôi.
Còn chưa ăn hết một miếng thì Lan Lăng đã ăn tới miếng thứ ba rồi, vị đường cháy trộn với sữa đánh bông thực sự cực ngon, tuy ngon, song không biết đi lừa bọn ngốc ra sao.
Vân Diệp lấy trong lòng viên lạp hoàn,
đập vỡ, lấy thuốc bên trong ra, rồi cho kẹo sữa vào, cẩn thận đóng sáp
mềm vào, hỏi Lan Lăng:
- Bán cho muội hai đồng, có mua không?
Tểu nha đầu hiểu ngay, nhảy cẫng lên:
- Đương nhiên, ngon như vậy mà, muội sẽ nói với họ một bát sữa mới làm được một viên.
Nghe một cái là biết đứa bé thông minh, nhưng rõ ràng còn biết xấu hổ, không hiểu tác dụng của tuyên truyền, vỗ đầu nó nói:
- Muội còn chưa trưởng thành, ăn của phụ hoàng muội, dùng của phụ hoàng
muội, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho nên muội không cần vốn,
khuê nữ muốn uống sữa, phụ thân lại không cho à?
- Còn về kẹo
đường, muội nên nói thế này, một hôm muội ngủ, mơ thấy có vị lão gia gia râu trắng, trong mơ dạy muội làm thứ này, nói ăn thường xuyên sẽ dưỡng
nhan, da dẻ mịn màng, quan trọng hơn nói sẽ có mùi thơm, vì thế muội
chuyên môn kiếm mười mấy loại thuốc mời tôn tiên sinh điều phối mới có
thứ này, tôn tiên sinh cũng nói là thứ tốt! Vì Tôn tiên sinh cũng nói là thứ tốt, nên một viên bán mười đồng, Thanh Tước thích nhất ăn đồ ngọt,
muội có thể lấy được lời khen ngợi của hắn, sau đó bán trong cung, không cho đám tỷ muội quan hệ không tốt với muội, hiểu chưa?