- Khách nhân tôn quý chớ lạ, nữ nhân của Mông gia trại là thế, họ không
thích có nhiều nam nhân ở nhà, đuổi họ sang trại khác rồi, lương thực
thừa không phải để nuôi nam nhân.
Trưởng lão càng già hơn, răng trong miệng không còn mãi cái nữa, tóc
rụng nhiều lắm rồi, cái đầu trụi lủi còn lưa thưa tóc sau gáy, mắt lại
thêm ôn hòa.
- Lão sắp chết rồi, người không còn răng để ăn là sắp chết rồi, thời
gian cuối cùng còn thấy được khách nhân tôn quý của trại, lão rất vui
mừng.
Thấy ông già run run đi trong gió, Vân Diệp tới đỡ, trường lão tránh đi, cười nói:
- Nếu lão cần người đỡ thì chết chắc rồi, hiện giờ còn chưa muốn chết,
trong trại sắp cử hành "khiêu nguyệt hội" long trọng nhất, người ba mấy
trại quanh đây đều tới, lão cũng muốn vác một nữ nhân về, khà khà.
Vân Diệp, Lý Thái cười gượng mấy tiếng, chẳng thấy lời này có gì đáng
cười, trưởng lão dẫn hai người đi quanh trại, tuy trời tối đen, nhưng
bước chân ông rất chắc chắn, Lý Thái ngã hai lần rồi, nhưng ông ta không sao cả, chỉ một cái lều cao nói:
- Trại giàu có rồi, có thể tổ chức "khiêu nguyệt hội" lớn như thế chỉ có Mông gia trại thôi, chuyện này đủ kiêu ngạo nhiều năm.
- Thủ lĩnh trẻ tuổi, mong ngài yêu thương mảnh đất này, đừng để ác ma
tới chiếm lĩnh, chúng tôi nhất định tôn kính ngài, mệnh lệnh của ngài là hướng chúng tôi tiến tới.
Cảm khái xong trưởng lão hai tay ôm vai thi lễ với Lý Dung, Lý Dung còn
nhỏ nhưng lúc này lại thể hiện sự trưởng thành không tương xứng với
tuổi, một tay đỡ hờ trưởng lão:
- Đây là đất đai của ta, các ngươi là thần dân của ta, bảo vệ các ngươi
là thiên chức của ta, yên tâm, mảnh đất này mãi mãi giàu có an khang.
Khi Lý Dung nói những lời này thì Vân Diệp và Lý Thái đã ẩn vào bóng tối, Lý Thái nói nhỏ:
- Huyết mạch hoàng gia đúng là khác biệt, đứa bé mấy tuổi đã có phong phạm chủ nhân, đúng là giỏi.
Vân Diệp nhìn Lý Dung và trưởng lão giao tiếp, lòng cực kỳ cảm khái, Lý
An Lan đúng là đem hết mọi tâm huyết trút vào đứa con này rồi, đối với
khuê nữ lại không quan tâm mấy, năm xưa nàng oán trách Lý Nhị không ngó
ngàng gì đến mình, hiện giờ tới bản thân nàng lại đi theo con đường cha, nếu không phải lần này Vân Diệp đưa khuê nữ Vân Lộ về Lĩnh Nam, cả đời
nàng chẳng gặp khuê nữ mấy lần, nếu khuê nữ cũng oán hận nàng, không
biết nàng sẽ đối diện thế nào, con người là thế, nhận sai nhưng không
sửa.
Lần "khiêu nguyệt hội" này thực ra là trưởng lão chuyên môn tổ chức để
báo đáp ân tình của Vân gia, người Lĩnh Nam đại bộ phận sống trong núi
cao đầm rộng, chẳng sợ quan phủ mấy, ông ta muốn dùng "khiêu nguyệt hội" giới thiệu thủ lĩnh Lý Dung cho tất cả mọi người, hàm nghĩa vô cùng
trọng đại.
Vân Diệp sở dĩ đích thân tới, còn mang theo vô số lương thực, vải vóc,
đồ sắt là để Lý Dung ban thưởng ở Khiêu Nguyệt hội, trong đó quý giá
nhất là các loại thuốc, chỉ thưởng cho trưởng lão.
Mỗi trại đều có một vị trưởng lão tuổi cao, đều là lão nhân trí tuệ nhất trại, trông bọn họ có vẻ vô quyền vô chức, nhưng khống chế chặt chẽ
trại của mình, chỉ cần có được lòng trung thành của bọn họ, Lý Dung
thông trị Lĩnh Nam sẽ vững trãi, một chiếu chỉ của Lý Nhị còn xa mới
bằng được.
Mảnh đất này là sân khấu của Lý Dung, Vân Diệp chỉ có thể ẩn mình đằng
sau, tin rằng thông qua hai đời thống trị, người nơi này sẽ hoàn toàn
quên sự Mông vương trước kia, bọn họ không có văn tự, lịch sử truyền
miệng nhiều lắm chỉ có hai đời mà thôi.
Lý Thái cũng cảm khái, mình lại được chứng kiến thời khắc lịch sử như
vậy, huyết mạch Lý gia đâm chồi nảy lộc ở mảnh đất này, sớm muộn cũng
thành đại thụ che trời.
Trại nho nhỏ chỉ huyên náo thời gian ngắn, trở lại bình tĩnh, sống theo
mặt trời là truyền thống của họ, ban ngày mới là thế giới của con người, buổi tối tất cả thuộc về hư vô, là sân chơi của thần ma, chỉ dưới ánh
trăng trong vắt mới là thời khắc thành khiết duy trì nòi giống.
Lý Thái cực kỳ không quen, vì tiếng ngáy rung trời của Mông Lỗ cứ chui
qua khe hở của lầu trúc, hắn bực bội ngồi dậy, nhìn trăng tròn dần, ôm
chăn ngây ra như triết gia dưới ánh trăng.
- Diệp Tử, nếu ngày một ta nhìn trúng một nữ tử phải chăng cũng có thể vác đi, kiếm một chỗ yên tĩnh làm chuyện đó?
- Tất nhiên là thế, trừ ba lão bà của ta, ngươi thích vác ai thì vác,
nói cho ngươi biết, nữ tử ở đây rất mạnh mẽ, chẳng may có con của ngươi, nếu như là khuê nữ thì ngươi đòi cũng không được, nếu là nam có thể
cướp đi.
Lý Thái nằm xuống, chẳng biết nghĩ gì mà mặt đơ đơ, trông đến tởm.
Sáng hôm sau bọn họ tập trung một đội ngũ đông đảo chưa từng có đi hái
chuối, còn đường mòn cũ không hề thay đổi, Vân Diệp, Lý Thái, Tân
Nguyệt, Na Mộ Nhật đều đeo những chiếc ba lô hoặc lớn hoặc nhỏ, Lý Dung
kiếm một cái sọt trúc không lớn, tay dắt Vân Mộ rất hứng khởi.
Mông Lỗ ca hát kéo một cái xe trượt đi trên cùng, theo sau là Mông Na,
có lẽ bây giờ nên gọi là Ô Na, có điều nàng luôn phản đối người ta gọi
mình là Ô Na, nàng rất để bụng chuyện mất danh hiệu đệ nhất mỹ nữ.
Mông gia trại hiện giờ rất giàu có, thường ít khi ra sau núi bẻ chuối,
thương đội Vân gia cũng chẳng mang được đi quá nhiều chuối khô, đa phần
chỉ đành nhìn chuối thối rụng xuống, đó là chuyện bất đắc dĩ.
Người của Mông gia trại cũng không tận lực bẻ nhiều chuối, bọn họ cho
rằng rừng chuối này không chỉ thuộc về bọn họ mà còn thuộc về toàn bộ
rừng núi, dã thú cần lương thực, trại xa không có lương thực khi đói
cũng cần chuối tiêu, chẳng qua mình gần rừng chuối nhất mà thôi.
Lý Thái nhìn Mông Lỗ leo lên một con voi lớn, buộc thừng xe kéo lên lưng voi, miệng méo đi, theo hắn thấy, chỉ cần con voi kia dẫm một cái thì
Mông Lỗ thành bùn, đây không phải là voi đắp lụa là trong ngự hoa viên,
từ nhỏ được nhân loại huấn luyện mất đi dã tính, con thú khổng lồ này là con voi rừng thực sự, sao Mông Lỗ ô ô vài tiếng là con voi áp mặt xuống đất, còn sai voi dùng vòi mở đường.
Na Mộ Nhật cực kỳ hâm mộ, vừa mới định làm thế thì bị ánh mắt ác liệt
của Tân Nguyệt đánh lui, ngoan ngoãn đeo ba lô lên cổ Vượng Tài, cúi đầu giật vạt áo Vân Diệp, định cáo trạng.
Trên lưng Vượng Tài đã có Lý Dung và Vân Mộ, đối với Vượng Tài hùng
tràng mà nói gần như chẳng chờ gì, nó không dám tới gần voi góp vui,
trốn sau lưng Vân Diệp ăn vụng lương khô trong ba lô.
Thị vệ trưởng của Lý Thái sắp khóc rồi, phía trước là một bầy voi, theo
sau là một bầy lợn rừng, ụt ịt chạy loạn bậy, mấy con nhỏ còn chạy dưới
bụng Vượng Tài, lợn mẹ tru lên, lợn con mới lật đật chạy về.
Hiện giờ là lúc mặt trời mọc, không riêng gì bọn họ tới rừng chuối, khỉ
trên cây cũng đu qua đưa lại chạy về cùng một phương hường, người của
Vân gia trại chẳng sợ chút nào, mấy đứa bé cởi truồng còn lấy đá ném
khỉ, bọn khỉ liền lấy quả dại báo đáp.
Vân Diệp nhìn mà cười, đây là trò cũ của mình, giờ bọn nhóc cũng học
được rồi, người Mông gia trại rất ít khi lên núi săn bắn, một đám nữ
nhân tối đa đặt bẫy một vài con gà con thỏ, bảo các nàng đi đối phó với
thứ như lợn rừng thì làm khó các nàng quá rồi.
Mông Lỗ khoe khoang nhảy qua nhảy lại từ con voi này qua con voi khác,
còn chuyên môn ngồi trên cổ voi cười với Mông Na, tên này đang nỗ lực
lấy thiện cảm của nàng.
Chuối tiêu xào thịt vị rất đậm đà, chẳng mấy chốc đã gọi tới một đám thực
khách, người lớn còn dè dặt một chút, đám trẻ con thì chẳng nghĩ nhiều,
thức ăn trong trại luôn luôn là mọi người ăn chung, cho dù đám nhóc này
đã ăn đầy một bụng chuối, nhưng không cản trở bọn chúng tiếp tục đợi
chuối xào thịt, huống hồ còn có con dê béo đang quay trên lửa.
Lưu Tiến Bảo cho rằng hầu gia là một nhà mỹ thực, mình là trưởng tùy
thiếp thân thế nào cũng có chút trình độ, cho nên học được ngón nướng
thịt cao siêu từ thảo nguyên, cả con dê không thấy chút hương liệu nào,
không giống hoàng gia phết lớp hương liệu dày lên, loại hành vi ăn hương liệu nhiều hơn thịt đó bị Lưu Tiến Bảo xem thường.
Có lần hầu gia mang từ trong cung về món dê gì gì đó, Lưu Tiến Bảo chỉ
ăn một miếng, ấy là ăn lấy ít sang thôi, còn về phần ngon miệng, vẫn là
dê mình nướng ngon hơn, hiện chỉ cần không ngừng quệt mỡ để cho muối
thấm vào thị là xong.
Lấy dao xẻo một miếng thịt nhét vào mồm mấy đứa bé, định đá đít chúng
đuổi đi tự kiếm thịt ăn thì bị Vân Diệp trừng mắt, liền rụt cổ lại tiếp
tục quệt mỡ, khi thịt dê biến thành màu ánh kim mới cho lên thớt gỗ,
chuẩn bị chặt thị.
- Đùi sau cho ta, lấy cả đuôi luôn.
Một ông già tóc trắng chạy tới như gió, vừa vào lều là hô lớn, cực kỳ vô lý.
- Một cái đùi khác cho ta, không cần đuôi.
Một giọng nữ tử trong trẻo truyền tới, hai người tùy tiện chắp tay với Lý Thái, đường hoàng ngồi xuống ghế đợi ăn.
Không cần nhìn sắc mặt hầu gia, Lưu Tiến Bảo mặt mày nhăn nhó theo lời
họ xẻ hai cái đùi xuống, cái dính đuôi đưa cho ông già tóc trắng, cái
không dính đuôi đưa cho nữ tử áo đỏ.
Không dám không cho, Lý Tịnh và Hồng Phất Nữ tới Lĩnh Nam là hai bồ tát
sống, đừng nói Vân Diệp không chọc vào nổi, Lý Thái cũng thế, Lưu Tiến
Bảo ở Trường An nổi danh mắt chó, sao không nhận ra hai người này.
Cắn một miếng thịt, Lý Tịnh thư thái khen một tiếng, quay sang bảo Vân Diệp:
- Không cần thi lễ, lão phu ngày đêm đi vạn dặm đường, bụng lép kẹp, trị liệu cơn đói trong bụng quan trọng hơn thi lễ.
Nói xong thản nhiên tiếp nhận Lý Thái và Tân Nguyệt thi lễ, Hồng Phất Nữ chỉ mấy đứa bé cởi chuồng đang hầm hầm nhìn mình:
- Thanh Tước, vì sao chúng nhìn ta như thế?
- Hồng thẩm thẩm, chúng nó không nhìn người, chúng nó nhìn thức ăn của chúng.
Lý Thái lau miệng cung kính trả lời câu hỏi của Hồng Phất Nữ, trong đầu
xuất hiện hình ảnh sống dở chết dở của Cầu Nhiệm Khách, đôi phu thê này
không phải tới kiếm chuyện với mình và Vân Diệp chứ? Ai cũng nói Phong
Trần Tam Hiệp nghĩa tình sâu nặng, nếu biết mình và Vân Diệp vứt Cầu
Nhiệm Khách ở đảo hoang còn không nổi điên mới là lạ.
Lý Tịnh nếu cầm binh tất nhiên bị níu kéo đủ đường, nhưng chỉ cần không
cầm binh lại không liên quan tới chính trị, lão già này dứt khoát là
người đứng đầu hệ thống quân đội, Lý Nhị cũng phải nhường ba phần, huống hồ lần này Hầu Quân Tập xúi bẩy Lý Thừa Càn tạo phản, Trường Tôn thị
đánh bạo giao binh quyền kinh sư cho Úy Trì Cung, bốn vệ giao cho Lý
Tịnh, ông ta dựa vào bốn đạo binh mã này ép chết đại quân của Hầu Quân
Tập ở thảo nguyên, khiến Hầu Quân Tập đành ngoan ngoãn tự mang gông về
kinh, nói tới đạo dùng binh, thiên hạ không ai hơn được Lý Tịnh
Vân Diệp vẫn đủng đỉnh xới cơm cho mỗi người trong lều, đám trẻ con cũng không ngoại lệ, chất đống thịt lên bán chúng, rồi mới đuổi chúng ra
ngoài. Tân Nguyệt dẫn Na Mộ Nhật, Linh Đang cùng đám con đi ra, Hi Mạt
Đế Á cũng rất thức thời, nhưng bát của nàng lại to khác thường.
Lưu Tiến Bảo và thị vệ trưởng của Lý Thái mang vào hai vò rượu mạnh, rồi khom người lui ra, trong lều chỉ còn phu phụ Lý Tịnh, Vân Diệp, Lý
Thái.
- Tính thời gian thì hai vị phải tới lâu rồi, đám hòa thượng Đại Minh Tự chuyển lời hơi chậm đấy.
Vân Diệp thản nhiên cầm bát ăn, còn gắp thịt cho Lý Thái.
Lý Tịnh đặt bát xuống cười lớn, Vân Diệp bực mình nhíu mày, đám lão
tướng toàn thế, chưa nói đã cười, cứ như không làm thế không đủ thể hiện sự hào sảng của mình, không biết thói xấu này học từ tên nào, chỉ t hấy nhà quê hết cỡ, oai phong chả thấy đâu.
- Biết là tốt, lão phu trấn thủ Tam Nguyên đàn áp Hầu Quân Tập nghe nói
ngươi mang cự hạm hoành hành nam hải, liền biết Trọng Kiên bất kể giỏi
thế nào cũng không phải là đối thủ của Vân đại tướng quân. Luận thân thủ một trăm tên Vân Diệp không đủ cho một mình Trọng Kiên giết, nhưng luận tới đại quân tác chiến, Trọng Kiên càng nhiều người, chết càng nhanh,
một mình thì hắn còn có thể tới lui như gió, nhưng có thêm một đống bộ
hạ, kết cục đáng lo.
- Vân Diệp, lão phu xin ngươi một ân tình, tha cho hắn được không?
- Trương Trọng Kiên dã tâm lang sói muốn vạch đất xưng vương, ngài nên
biết đó là tội gì, Đại Đường trải qua trăm trận mới có thể thống nhất
quốc thổ, bệ hạ vì cửu châu vẹn toàn nên mới viễn chinh Liêu Đông, ngài
là thống soái, nay Cầu Nhiệm Khách làm thế là có lỗi với ai?
Người ta nói chuyện nghiêm túc, Vân Diệp đành đặt bát xuống, đôi mắt dưới ánh nến cực kỳ sáng.
- Ngươi, ngươi giết huynh ấy rồi?
Hồng Phất Nữ run run hỏi, Lý Tịnh lạnh lùng nhìn y, khí hậu Lĩnh Nam ấm
áp tự hồ không kháng cử nổi hơi lạnh này, rèm cửa không gió tự lay động.
Vân Diệp lắc đầu thở dài:
- Đại soái nói đúng, Cầu Nhiệm Khách một mình thì có thể tới lui như
gió, không ai ngăn được, nhưng ông ta lại muốn lập một mảnh giang sơn,
nếu đại soái hỗ trợ còn có chút khả năng, chứ một mình ông ta thì tất
nhiên sơ hở khắp nơi, biển là nơi tàn khốc, anh hùng không chỉ có mình
ta, dưới âm mưu quỷ kế, gặp tai ương là chuyện thường.
- Ngươi không giết Trọng Kiên mà là người khác giết?
Lý Tịnh cũng thở ra một hơi, ông ta cũng không muốn va chạm với Vân Diệp, huống hồ bên cạnh còn có Ngụy vương Thái.
- Chẳng những không giết, ta còn cứu ông ta, khi ta gặp ông ta thì ông
ta bị đâm xuyên đùi, dùng thừng treo trên cột buồm, tận mắt nhìn thấy ta và hải tặc đại chiến, tất nhiên hải tặc không phải là đối thủ, bị ta
đánh tan, ta ít thuyền, lại phải hộ vệ thương thuyền, cho nên để địch
đi.
- Trọng Kiên ở đâu?
Hồng Phất Nữ hỏi xen vào:
- Có tình nghĩa của thẩm thẩm và bá bá, ta có thể làm gì ông ta? Nếu lên bờ ông ta khó có thể tránh khỏi bị lôi ra chợ chặt đầu, dưới quốc pháp, đại soái cũng chẳng giúp gì được.
Con ngươi Lý Tịnh co lại nói từng chữ một:
- Ngươi thả một mình Trọng Kiên trên hoang đảo?
- Không phải một mình ông ta, còn tặng ông ta một Oa nữ, một cái rìu,
tất nhiên thương thế cũng giúp ông ta khống chế rồi, đại soái nói ta làm thế đã tận tình tận nghĩa chưa?
Lý Tịnh và Hồng Phất Nữ lúc này mới yên tâm, chỉ cần người còn sống,
mình đi đón về là được, chỉ là không biết ở đâu, định hỏi thì Vân Diệp
đáp:
- Ở Nam Dương, không ở trên đường gió mùa, ở đó hải lưu cổ quái, chảy
ngược, không đủ sức gió không thể tới được, cho nên dù lên được đảo cũng chẳng ra được. Theo ta biết, có thể an toàn tới đó rồi an toàn đi ra
chỉ có chỉ có ba chiếc Thừa Càn, Thanh Tước, Công Chúa, đương nhiên,
chiếc Đại Đế một năm nữa đóng xong cũng không thành vấn đề, đại soái
muốn đón ra khó lắm.
- Ngươi cho ta mượn chiếc Công Chúa.
Hồng Phất Nữ đứng bật dậy, trực tiếp yêu cầu, Lý Tịnh lắc đầu:
- Không được, chiếc Công Chúa được bệ hạ liệt vào trọng khí quốc gia,
không cho cá nhân mượn được, chiếc Thanh Tước cũng thế, Vân Diệp, hai
chiếc thuyền này phải chăng đã có ngũ lễ tư mã?