Một máy xay gió bằng gỗ được gió lạnh kéo cho chậm rãi chuyển động, trên trục máy xay gió quấn một sợi dây lớn, theo chuyển động của máy xay gió vòng dây lại quấn thêm một vòng. Mỗi thước của trên sợi dây lại được
dùng nước sơn hồng sắc vẽ một ký hiệu, rất dễ tính ra trong một đơn vị
thời gian thì máy xay gió cuốn sợi dây được bao nhiêu mét.
- 57.
Lý Thái đọc một số, tay rút khỏi túi lấy bút chì ghi lại trong sổ. Trong
thời gian một nén hương, máy xay gió này đã cuộn được 57m dây.
Sai hộ vệ ra gỡ dây khỏi máy xay gió, máy xay gió không còn sợi dây ràng
buộc, chuyển động lập tức linh hoạt hơn nhiều, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, trong khoảnh khắc đã bị gió lạnh trong sơn cốc thổi cho quay vù
vù, giá gỗ cũng phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Nếu tốc độ cứ như vậy, thì
chẳng bao lâu sau cái giá sẽ tan tành.
- Tài liệu là một vấn đề
lớn, dùng sắt làm máy xay gió thì gió thổi không nổi. Gia công cũng là
vấn đề, dùng gỗ chế thì sức chống đỡ không đủ, chịu không nổi động năng
cường đại. Phải làm thế nào cho phải, cánh máy xay gió càng lớn gió càng nhiều, đề khởi được vật càng nặng. Phương diện này đúng là có chút manh mối, nhưng ta vẫn không rõ, làm sao để giảm tổn hao xuống nhỏ nhất.
Vừa nói những lời này, Lý Thái hình như quên cả lạnh, tay cầm túi tiền quay quay trong gió.
- Vân Diệp chết tiệt, đang yên lành ngươi chạy đến quân doanh làm gì, còn chạy tới thảo nguyên. Vạn nhất bị người Đột Quyết chém thành mấy khối
thì ta biết đi hỏi ai mấy vấn đề này? Ngươi chỉ là một tiểu văn nhân,
làm võ hầu cái gì, còn xuất chinh, ngươi có thể đánh đấm sao? Cho dù chỉ là một con chó, có khi trên thảo nguyên còn mạnh hơn ngươi. Chiến tranh thì quan hệ gì tới ngươi, sao không ở yên thư viện mà dạy học, làm anh
hùng làm khỉ gì.
Nhìn giá gỗ từ từ sụp đổ, oán niệm của Lý Thái càng thêm mạnh.
- Vương gia, giá đã sụp, thực nghiệm ngày hôm nay không thể tiếp tục.
Chúng ta trở về đi thôi, tiểu nhân lo thân thể ngài không chịu nổi giá
lạnh nơi đây. Vạn nhất sinh bệnh thì nương nương sẽ thịt bọn tiểu nhân
mất.
Hộ vệ cường tráng rất sợ Lý Thái lại nghĩ ra cái gì, thừa dịp giá đổ vội vàng khuyên Lý Thái quay về, ở đây thật sự là quá lạnh.
Lý Thái cũng thật biết nghe lời, nghe thấy đầu lĩnh hộ vệ nói thì lập tức
vào nhuyễn kiệu, hai kiệu phu nâng nhuyễn kiệu nhanh như chớp đi xuống
núi. Đầu lĩnh hộ vệ hoạt động toàn thân một chút, lấy tay xoa xoa lên
mặt đang đông cứng rồi cũng chạy theo nhuyễn kiệu. Vương gia từ khi tới
thư viện, lượng công việc của hắn cũng tăng lên nhiều. Trước đây vương
gia trốn trong thư phòng chỉ cần học là cả ngày cũng không chịu ra
ngoài, bản thân một ngày nhàn rỗi phát chán. Không chỉ có thể uống một,
hai chén, thậm chí còn có cả thời gian mò đến nhân tình ở Bình An
phường. Kia mới là thời gian làm người, nào giống hiện tại, ngay cả chó
cũng không bằng. Trước đó vài ngày phải cõng tảng đá lết lên núi, sau
lại khuân tảng đá từ núi xuống, khó khăn lắm lưng mới được nghỉ khỏi vác đá một ngày, đang định nghỉ ngơi cho lại sức thì lại phải dầm mình
trong gió lạnh.
Nhìn máy xay gió kéo sợi dây, có lúc còn muốn lôi cả thùng gỗ.
Hắn không rõ vương gia muốn làm gì, nói là trò chơi của tiểu hài tử thì
không đúng. Có một lần hắn thấy tảng đá hai trăm cân bị một cái dù lớn
lảo đảo mang đi. Dưới chân núi đứng rất nhiều người, đại nho trong thư
viện, còn có rất nhiều học sinh đến đây xem lễ. Khi tảng đá bị gió mang
đi, dưới chân núi tiếng kinh hô một mảnh, trông vẻ mặt dương dương tự
đắc của vương gia, chuyện này hình như rất trọng đại.
Sau đó
vương gia bảo một hộ vệ mang dù lớn trên lưng nhảy từ vách núi xuống,
nói là muốn xem một chút người rơi từ trên cao xuống không bị thương.
Thị vệ kia quỳ trên mặt đất đập đầu vỡ đá, mới khiến cho vương gia đổi
ý, dùng một con heo để thay. Đầu heo kia bị ném từ vách núi xuống, vừa
mới bắt đầu éc éc không ngừng, kết quả chẳng bao lâu sau đầu heo kia
ngừng kêu, hình như đang thưởng thức mỹ cảnh từ không trung. Khi tìm
thấy đầu heo cách đó một dặm, nó còn đang kéo dù tìm thức ăn. Heo không
chết, như vậy người cũng nhất định không chết. Hộ vệ được lựa chọn kia
đấm ngực giậm chân hối hận, nếu như lá gan hắn lớn một chút, sau khi
nhảy xong hẳn sẽ được thăng quan phát tài, cơ hội tốt như vậy lại bị hắn lãng phí mất rồi.
Lý Thái càng lúc càng chán việc vặt của bản
thân, trên đất phong hình như cho tới bây giờ không còn yên tĩnh, chuyện phiền não cứ liên tiếp làm phiền hắn.
Ngồi sau án kỷ cầm lấy một phong công văn yêu cầu giảm tô, hắn phê mấy chữ lung tung rồi ném sang
một bên. Hắn mới 14 tuổi, đầu óc lúc nào cũng đầy quái sự, đối với sự
vật bình thường có cảm giác buồn chán từ đáy lòng.
Đám chúc quan
trong vương phủ Trứ tác lang Tiêu Đức Ngôn, Bí thư lang Cố Dận, Ký thất
tham quân Tưởng Á Khanh, Công Tào tham quân Tạ Yển luôn gây phiền cho Lý Thái. Lúc thì yêu cầu Ngụy Vương điện hạ phải làm gương cho hoàng thất, vì bách tính đất phong mưu phúc lợi, lúc lại yêu cầu Ngụy Vương điện hạ nên cùng bệ hạ câu thông, tranh thủ ân sủng. Thậm chí yêu cầu hắn bình
thường phải tới trong hoàng cung bái kiến Hoàng hậu nương nương, kết
giao trọng thần trong triều, còn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng bệ hạ.
Đã là hoàng tử, Lý Thái cũng không phải kẻ ngu si, sao lại không nhỉn ra
mục đích những người này. Không phải xui hắn tranh thái tử với đại ca Lý Thừa Càn sao? Trước đây hắn còn có ảo tưởng, thỉnh thoảng có hôm ngủ
còn mơ mình được làm hoàng đế.
Hôm nay loại hy vọng xa vời này
hầu như không còn tồn tại trong lòng hắn. Phụ hoàng ngày nào mà không
canh ba ngủ, canh năm dậy? Trên kỷ lúc nào cũng có tấu chương chờ phúc
đáp. Ngày hôm nay vì nạn châu chấu lo lắng, ngày mai lại vì thuộc hạ tạo phản ngày xưa thương tâm. Ai, cuộc đời đế vương này hắn thật sự muốn
sao? Phụ hoàng phong thêm đất cho ta, hiện tại đã đến cực hạn. Mỗi lần
thấy tam ca Lý Khác thần sắc ước ao, vì sao hắn lại cảm thấy đắc ý?
Bắt heo nhảy dù, sao hắn lại cảm thấy mừng rỡ như điên? Chuột hoang chút
xíu nhảy khỏi tranh, vì sao tâm hắn lại cuồng dã? Vân Diệp lượn lờ dưới
lôi điện, vì sao lại khiến hắn ước ao như si như say? Thậm chí địa đồ
khô khan cũng khiến hắn mê mẩn? Hắn là hoàng tử, không phải là trời sinh vì hoàng vị mà phải ngươi chết ta sống sao?
Ép buộc bản thân bình tâm, một lần nữa nhặt lên tấu chương, cẩn thận nghiên cứu.
- Có kỳ lân xuất hiện ở Sở Châu?
Khi xem tới tấu chương của thứ sử Sở Châu hắn lại thấy điều này. Lý Thái
giận dữ, tên khốn dám lừa gạt bản vương, lần trước nói là có gốc đào nở
hoa, là điềm lành thiên cổ, bản thân hạ lệnh ca ngợi, kết quả bị Vân
Diệp cười đến nửa năm. Lần này lại nói bắt được kỳ lân, kỳ lân kia toàn
thân bốc hỏa, có bản lĩnh cưỡi mây đạp gió, các ngươi làm sao mà bắt
được? Không phải là đang dối gạt bản vương sao?
Từ khi thấy Vân
Diệp đùa bỡn với lôi điện, Lý Thái triệt để không tin những đồ chơi này
nữa. Vân Diệp nói đó là một loại hiện tượng tự nhiên, hai đám mây khác
dấu gặp nhau sẽ sinh ra lôi điện, mặc dù không hiểu hai loại điện tử âm
dương là vật gì, nhưng Lý Thái cho rằng giải thích như vậy so với Thiên
Lôi điện mẫu trong đám mây dùng búa đánh vào đục thực tế nhiều hơn.
Vân Diệp giải thích chán rồi, nói có một ngày y sẽ tạo một nhiệt khí cầu,
mang hắn vào trong đám mây xem sẽ biết. Tất cả đều là hơi nước, cùng với hơi nước bốc lên từ ấm trà chẳng khác gì nhau.