Về đến nhà, tám đứa nhóc mắt lim dim xuống xe, đứa nào đứa nấy trở về phòng của mình ngủ, bảo nha hoàn của bọn chúng chiếu cố chủ tử, còn yêu cầu tá túc vô lý của Lý Thái bị bác bỏ, đi thêm một đoạn đường nữa là tới tiểu lâu của hắn rồi, về nhà mà ngủ, khỏi bị hắn hỏi suốt từ sáng đến tối làm người ta ghét.
Vừa mới tới thư phòng đặt lưng xuống ngủ thì Tân Nguyệt tới, ôm một đống chăn, mấy hôm nay trời âm u, lo trượng phu bị lạnh, nghe thấy tiếng ngáy rất giả, thô bạo kéo Vân Diệp dậy.
- Cởi y phục ra rồi hẵng ngủ, sau này có về muộn thế nào cũng về phòng mà ngủ, thiếp không sợ bị đánh thức, định một mình co ro trong thư phòng vờ đáng thương cho ai xem?
Hận nhất là khi ngủ rồi bị người khác đánh thức, cởi y phục, yêu cầu này, yêu cầu nọ, mới kiếm được cái tư thế thoải mái, giờ chẳng còn tí buồn ngủ nào nữa.
Cởi y phục chứ gì, thế thì cởi trần truồng luôn, nội khố cũng cởi, cứ trần như nhộng đứng đó kệ nàng an bài, Tân Nguyền mắt không thèm chớp một cái, vỗ mông Vân Diệp:- Xấu chết đi khoe cái gì, không đẹp bằng nhi tử của thiếp, mau giấu nó đi.
Bà nương này đáng bị trừng phạt, y phục cởi rồi không thể lãng phí, thấy nàng cúi người trả chăn đệm, mông chĩa về phía mình khiêu khích ôm lấy từ phía sau, hai tay đồng loạt thi triển, Tân Nguyệt phản kháng kịch liệt, nhưng chuyện quái lạ ở chỗ đó, càng phản kháng y phục càng cởi thuận lợi, chẳng tốn nhiều công sức lắm, khi Vân Diệp nhào lên người nàng, nàng còn biết lấy quạt quạt tắt đèn.
Nữ nhân sinh con là lần phát dục thứ hai, câu này chẳng sai chút nào, Tân Nguyệt càng đầy đặn hơn, càng mẫn cảm hơn, nụ hoa chẳng cần xoa nắn đã căng lên, mắt nàng nhắm lại rên nho nhỏ, hưởng thụ sự phục vụ của trượng phu, khi Vân Diệp rời ngọn đồi hướng dần xuống dưới thám hiểm, tay nàng bất tri bất giác xoa bóp bầu ngực nóng rẫy khát khao của mình.
Tân Nguyệt đang thoải mái tận hưởng, đột nhiên thấy có thứ nong nóng chạm vào môi, vừa mở miệng ra định hỏi thì nó thừa cơ tiến vào, tức tối nhéo mông Vân Diệp một cái, đành chấp nhận số mệnh, tiếp đó miệng phát tiếng say lòng…
Khi trời sáng người trừng phạt thì nhũn như bún đang ngủ mê mệt, người bị trừng phạt thì tinh thần lai láng dậy từ rất sớm, hôm nay là ngày thu tô, các trang hộ đã sớm xếp hàng đợi ở kho rồi, chủ không thể không chiêu đãi, nếu không bị người ta nói ra nói vào.
Chủ bạ của huyện Lam Điền cũng tới nhà từ rất sớm, Vân gia là hộ nạp thuế lớn nhất huyện, chỉ cần thu xong thuế của Vân gia là có ba thành phú thuế toàn huyện rồi, hàng năm đều thu thuế của Vân gia đầu tiên, đó là thông lệ.
Dưới giàn nho bày cờ vua do Vân gia đặc chế, một ấm trà thơm, chủ bạ và Lão Tiền bắt đầu chém giết nhau, không nhìn cảnh thu tô lấy một cái, Vân gia thu tô có khi là chuyện nhàm chán nhất, toàn bộ là bọn nhóc con vác túi, quản sự, trướng phòng hô tới nhà ai, tiểu tử nhà đó sẽ ném túi lên bàn, miệng đọc.
- Tô điền nhà cháu bốn mươi mẫu, mỗi mẫu nộp hai thành thu hoạch cho chủ gia, năm nay mưa nhiều, thu hoạch không tệ, bốn mươi mẫu thu được một trăm mười bảy đảm ba đấu lúa mạch, á nói thừa rồi, tính cả số lẻ vào thật mất mặt, năm nay nộp hai mươi bốn đảm, số dư để gia chủ nuôi Hàm Hàm. Giá ở chọ Trường An một đấu bốn đồng ba, một đảm bốn mươi mốt đồng, cha cháu nói tính theo giá một đấu, tính giá đảm thì chủ gia bị thiệt, tổng cộng ...
Còn chưa tính xong đã bị quản sự đá một phát sang bên, quát với đứa bé:- Lăn tay rồi xéo đi, ra lán bên ngoài chọn bánh nào chưa ăn mang về mà ăn, không còn sớm nữa, nếu muộn thêm một chút lỡ giờ học, cẩn thận tiên sinh cho ăn đòn.
Đứa bé mặt ủy khuất rầu rĩ tới bên trướng phòng từ chối lăn tay, cầm bút viết ba chữ Trương Nhị Ngưu rất chỉnh tề, lúc này mới cao hứng xách giỏ tới lán chọn bánh, hiện giờ chẳng còn ai muốn ngồi xổm ăn nữa, chê mất mặt, cả trang chỉ có mỗi mình trang chủ bạ đâu ngồi đó ăn.
Trẻ con trong Vân gia trang đều lanh lợi, có tấm gương trước mắt, tới đứa nào là báo tổng số luôn, nhìn quản sự, trướng phòng ghi chép xong là lấy bút lông ký tên, có mấy đứa bé viết chữ đẹp, trướng phòng luôn mỉm cười xoa đầu, khen một tiếng trẻ ngoan, sau này nhất định sẽ vào thư viện, mau đi lấy bánh, trẻ ngoan phải được thưởng, lấy nhiều vào.
- Lão Tiền, nhà ông không thu lương thực à? Ta thấy tới nộp tô toàn trẻ nhỏ, sao chuyện quan trọng thế này mà không thấy người lớn đâu?
- Người lớn tới làm gì, có biết chữ đâu, cũng chẳng biết tính, còn không hiểu rõ bàng bọn nhỏ, tất nhiên là do bọn họ tới nộp tô, lúa mạch nhà ta là giống mới được hầu gia kiếm ở ti nông tự, sản lượng cao, nhưng làm mỳ không đúng vị, trang hộ đều bán lúa mạch nhà mình đi, rồi mua lúa mạch ngon về, một thêm một bớt, trong nhà toàn lúa mạch ngon, lúa mạch không ngon thì để người trong thành ăn, hầu gia nói rồi, người trong thành sống dai lắm, dù cho thuốc độc vào cũng không chết.
Chủ bạ há hốc mồm không nói lên lời, xoa mặt thề, không bao giờ tới Trường An mua ương thực nữa, tức tối cầm cờ đập xuống, hô lớn:- Chiếu tướng!
Lão Tiền thua cờ, tất nhiên không vui, quát bảo phó dịch lấy cho mình một bầu rượu, có tai lợn thì mang lên một đĩa, chủ bạ là bằng hữu cũ, không trách. Hai người lại chuẩn bị bày cờ, tiếp tục chiến hỏa.
Mỗi khi tới lúc thu tô, triều đình liền có ngự sử tuần thị thôn quê, nhiệm vụ rất rõ ràng, đó là xem có chuyện ức hiếp nông hộ xảy ra hay không, tra gian cứu kháng là công tác chủ yếu của bọn họ, trong tay nắm đại quyền tùy nghi xử trí hoành hành thôn quê, làm tất cả địa chủ kêu khổ không thôi, còn sao nữa, nếu lúc này nông hộ mà có tranh chấp với chủ, đám ngự sử sẽ thiên vị nông hộ một cách vô nguyên tắc, kiếm lấy cái danh thanh thiên đại lão gia cho mình.
Trong ba huyện trực thuộc Trường An thì huyện Trường An, huyện Vạn Niên ở trong thành, huyện Lam điền mới được quy vào, nơi đó nhất định chứa đầy chuyện bất công và đen tối, đám ngự sử trẻ mang theo tùy viên bỏ qua huyện Trường An, bỏ qua huyện Vạn Niên, trực tiếp đánh tới huyện Lam Điền chưa bao giờ được ánh mặt trời công lý chiếu rọi.
Trong huyện nha không có người, huyện tôn, chủ bạ xuống nông thôn rồi, huyện úy dẫn nha dịch đi tra xét vì sao Ngưu gia thôn liên tiếp chết ba con trâu, đều có công vụ tại thân, các ngự sự tỏ thái độ khẳng định với sự cần cù của quan viên huyện Lam Điền, không cần thông bao, đi tới nơi có nhiều địa chủ nhất, đó là nơi cho mình cơ hội dương danh lập vạn.
Khỏi nói Ngọc Sơn là lựa chọn hàng đầu, Vân gia là nhà ác bá, chuyện phạm pháp hoành hành Trường An viết không xuể, Trình gia, Ngưu gia cũng chẳng phải là nhà lương thiện, không biết trong ngày thu tô sẽ có bao nhiêu bách tính lương thiện bị dồn ép bỏ nhà rời quê, vứt bỏ thê tử, bán rẻ nhi nữ, nghĩ đã thấy đau lòng, những lúc như thế làm sao thiếu mình được.
Những ngự sử được phái đi đều là quan viên trẻ tuổi tài cao lựa chọn ở các châu phủ, trong không khí quan trường cởi mở của triều Đường, đã tạo nên khí độ dám nói dám làm. Nhiều năm qua, cái chính sách nhìn có vẻ hồ đồ của Lý Nhị mang tới cho vô số hào quang cho Lý gia, nhà quyền quý cho dù bị phạt trong thời gian này cũng không biết đi đâu mà kêu oan, chỉ đành tự nhận xui xẻo, có điều chuyện này rất ít, bách tính mang tâm tư dân không đấu với quan, không tùy tiện gây chuyện với chủ, một khi gây chuyện là không còn đường sống nữa.
Ngựa đi lững thững trên đường, thiếu niên đắc chí, dương liễu lưu luyến phất trên người tựa hồ như muốn giữ quan viên trẻ tuổi ở lại chốc lát để thưởng thức phong tư tha thướt của mình, đáng tiếc, bách tính đang ở trong dầu sôi lửa bỏng, bị cao môn đại hộ dầy xéo, dù cảnh đẹp đến đâu cũng không có tâm tình thưởng thức, chỉ mong đám địa chủ kia đừng quá ác độc, để bách tính lương thiện đường sống.