Chén rượu trong tay Vân Diệp rơi choang xuống đất, nước mắt thiếu chút nữa trào ra, nhân vật thời
thịnh Đường mà y chờ đợi cuối cùng đã xuất hiện, ơn trời, không vì mình
tới mà phá hỏng phong hoa vốn có.
- Đứa bé này là chi phụ của Lô gia, là thân quyến của lão phu, người
Phạm Dương U Châu, vì người ốm yếu chuyên môn tới Tôn đạo trưởng cầu y,
mong chư vị nể mặt giúp đỡ, Lão Trình cảm kích vô cùng.
Tất cả mọi người đều nhìn Vân Diệp, vì Lão Trình nổi danh người tốt thích đề bạt hậu bối ..
Thiếu niên mười mấy tuổi mà hoàn toàn chẳng hề có chút khiếp sợ nào khi
đối diện với vương công trọng thần, thoải mái đứng lên chắp tay một
vòng, báo tên xong hếch mặt nhìn trời.
Nhìn thấy hắn, Vân Diệp nhớ tới mình hai mươi năm trước, e là cũng như
thế, nếu thế thì làm người ta lo rồi, cái tính lấc cấc như vậy sao sống
nổi ở Trường An.
Phòng Huyền Linh, Ngưu Tiến Đạt, Úy Trì Cung, Đỗ Như Hối, trước mặt bốn
vị này, chắc chỉ có hoàng đế tới mới dám bày ra cái thái độ muốn ăn đòn
kia.
Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối hiện đã nghỉ hưu, người nghỉ hưu là khó
hầu hạ nhất, nhiệt tình quá thì ông ta bảo là thương hại ông ta, không
ngó tới thì ông ta bảo ngươi mọc mắt ở lỗ đít, con mẹ nó đúng là chơi
khó người ta.
Sắc mặt Trình Giảo Kim có chút xấu hổ, Vân Diệp rời bàn tiệc bợp cho tên tiểu tử ngốc một cái:
- Mắt nhìn đi đâu? Ngươi tới từ rừng hoang U Châu hay là tới từ núi thẳm Lĩnh Nam vậy, làm được bài thơ lệch vần lạc điều mà đã dám coi thường
vương hầu? Tiểu tử, còn kém lắm.
Lô Chiếu Lân ngớ ra, không ngờ binh bộ thượng thư lại đi đánh người, dù
sao tuổi vẫn còn nhỏ, nước mắt ứa ra, chẳng biết bị Vân Diệp dắt tay tới trước bàn Phòng Huyền Linh thế nào, quy củ gọi:
- Phòng gia gia.
- Thế mới đúng, người ở đây không ai không phải là trưởng bối của ngươi, thấy người râu trắng gọi gia gia, người râu đen gọi bá bá, thúc thúc.
Lông mày Phòng Huyền Linh hơi giãn ra:
- Nếu ngươi sở trường thơ văn thì làm một bài cho bọn lão hủ mở rộng tầm mắt đi.
Đây là lời nói tức giận đấy, lão già càng sống càng nhỏ nhen, làm khó một đứa bé.
Thế nhưng Lô Chiếu Lân lại là đứa cứng đầu, ngửa cổ ngâm luôn:
- Xướng lâu khải thự phi, dương liễu chánh y y. Oanh đề tri tuế cách.
Điều biến thức xuân quy. Lộ diệp ngưng sầu đại, phong hoa loạn vũ y.
Phàn chiết liêu tương ký, quân trung âm tín hi.
Thơ không tệ, dù sao cũng là tác phẩm của Sơ Đường Tứ Kiệt, Phòng Huyền
Linh vừa mới định gật đầu khen đã nghe Lô Chiếu Lân nói tiếp:
- Sớm nghe Vầu hâu tác giả bài " Lan lăng mỹ tửu úc kim hương ", không biết gần đây có tác phẩm nào hay không?
Mọi người ôm bụng cười, Tiết Vạn Triệt vừa cười vừa võ bàn:
- Làm người tốt khó lắm, ngươi giúp tên tiểu tử này, bị nó tra hỏi, không biết tâm tình thế nào.
Vân Diệp cười khổ, nghé con không biết sợ hổ, không nghĩ hắn làm một bài thơ xong mới lên tiếng chất vấn mình, với cái tính này khó mà sống ở
Trường An.
Đỗ Như Hối nhắm mắt thưởng thức thi ca của Lô Chiếu Lân, lấy chén thanh đồng rót rượu uống cạn, liếc xéo Tiết Vạn Triệt:
- Đây là sĩ tử đấu ca, tới miệng ngươi lại thành việc hạ tiện, ngậm
miệng lại, tưởng lão phu nhàn tản rồi không quản được ngươi nữa à?
Tiết Vạn Triệt vội chắp tay xin lỗi, không chọc được lão già này, đã nói không hỏi tới thế sự còn suốt ngày chạy vào hoàng cung, giờ ai cũng
bảo ông ta không làm ngoại tướng nữa, đổi thành nội tướng rồi.
Vân Diệp mỉm cười về chỗ, hiện y chức cao quyền trọng, đấu đá với một
thiếu không phải bản lĩnh gì. Cả đời Lô Chiếu Lân gập gềnh, cuối cùng
nghèo khó bệnh tật, tự sát trước mộ bản thân, cả đời bi thảm chắc chính
bới tính cách này đây.
Trình Giảo Kim lúng túng, yến hội hôm nay là do có ý tốt giúp thân thích dương danh, không ngờ gặp phải tên tiểu tử ngu xuẩn.
- Chư vị uống thôi.
Thịnh Đường nhiều cuồng sĩ, quốc gia cường đại, cuộc sống giàu có, tất
nhiên sinh ra thứ thiếu niên coi trời bằng vung. ( giống TQ bây giờ)
Thấy hắn bị mọi người bỏ mặc xấu hổ không biết chui đầu vào đâu, Vân
Diệp vỗ chỗ ngồi, ý bảo Lô Chiếu Lân đi tới, người khác có lẽ không biết hắn sẽ đạt tới mức độ nào, Vân Diệp biết, chỉ một câu "chích tiện uyên
ương bất tiện tiên" Đã đủ rồi.
Lô Chiếu Lân ngoan ngoãn ngồi bên Vân Diệp, sắp khóc tới nơi, nhìn thiếu niên còn ít hơn Vân Hoan mấy tuổi này, không biết vì sao Vân Diệp khó
sinh ra ác cảm.
- Tới nơi thế này, ăn nhiều vào, nói ít thôi, có trưởng bối thì lễ nghi
phải chu đáo, thi phú mỹ lệ tuy có thể hun đúc tình cảm, nhưng đừng cho
nó là tiêu chuẩn duy nhất đánh giá học vấn.
Thấy Lô Chiếu Lân ngoan ngoãn thụ giáo, Vân Diệp mới nhớ ra chẳng qua là đứa bé mười bốn tuổi thôi, tài năng đã cao hơn cùng bối phận quá nhiều, tất nhiên là kiêu ngạo. Lô Chiếu Lân này không phải người chịu đủ mọi
dày vò bi thương mà cao khiết kia, nghĩ tới đó bất giác gõ chén ngâm:
Bỏ ta đi mất
Ai mà giữ được ngày qua ngày
Làm lòng ta rối
Bao nhiêu phiền muộn chất hôm nay
Gió đưa cánh nhạn thu muôn dặm
Đối cảnh, lầu cao dốc chén say
Vân Diệp hát không hay, thậm chí có chỗ lạc điệu, nhưng không hề ảnh
hưởng chút nào tới việc y diễn dịch tác phẩm của Lý Bạch, bao năm kinh
nghiệm gập ghềnh làm y có chút bi phẫn của thi nhân, chút hào sảng. Mặc
dù cuối cùng đũa ngà voi bị gãy, chén mỏng bị nứt, không có gì để gõ,
nhưng bài hát đi sâu vào lòng người, chung quanh tức thì lặng ngắt như
tờ.
Thình lình Đỗ Như Hối hô lớn:
- Hay, Bỏ ta đi mất , ai mà giữ được ngày qua ngày, lão phu cảm thụ rất
lớn, đây mới là diệu âm nhân gian, Vân hầu nhiều n ăm không làm thi ca,
đêm nay ngâm ra càng thấy tiến bộ một bậc, lão phu bội phục sát đất.
Tiểu tử kia, nghe kỹ đi, đó mới là âm thanh thế gian, không phải mấy câu từ hoa lệ bề ngoài của ngươi có thể so sánh được.
- Ha ha ha, đúng như thế, thi ca của Vân hầu, mỗi lần nghe là lòng thêm một tầng biến hóa, chư vị nâng chén, nhất định phải cạn.
Phòng Huyền Linh đi tới chiếc đèn màu to nhất, tháo nó xuống đặt trước bàn Vân Diệp, nâng chén mời.
Qua một lượt rượu, sắc mặt Lô Chiếu Lân sắc mặt thanh bạch, do dự hồi lâu nâng chén với Vân Diệp:
- Lô Chiếu Lân thụ giáo, lần này tham gia đại khảo của thư viện, mong được tiên sinh chỉ bảo.
- Lô Chiếu Lân, tới thư viện ngươi sẽ biết đường học vấn sâu rộng ra
sao, không đem toàn bộ tâm tư vào đó là không được, tài tuấn ở đó nhiều
như cá diếc sang sông, ngươi sẽ tìm được đối thủ và hảo hữu ở đó.
Trình Giảo Kim thấy chuyện được Vân Diệp vãn hồi, khoan khoái hét lớn
sai người mang mã sóc tới, Vân Diệp thấy một cái chỉ muốn bỏ đi, đây là
mã sóc bốn mươi cân ông ta mới làm, lần trước múa vì nó quá nặng, một
chén trà bay ra ba lần, lần này uống say không biết xảy ra chuyện gì.
Hai vị Phòng Đỗ thấy Vân Diệp chuồn rồi, biết chuyện chẳng lành, lớn
tiếng chửi Lão Trình mấy câu cũng vội vàng chạy nốt, chưa ra tới cửa đã
nghe thấy tiếng vũ khí xé gió kêu vù vù.
Tiết Vạn Triệt, Ngưu Tiến Đạt, Úy Trì Cung lớn tiếng hò hét, với họ thì
không cần Vân Diệp nhắc, vì họ sẽ không chủ động bỏ đi, nếu không quá
mất mặt, Lô Chiếu Lân cũng không dám đi, run rẩy thưởng thức màn biểu
diễn giết người này.
Ba người Vân Diệp đi dưới sông đèn, vừa đi vừa nói chuyện.
- Con bé Cao Dương đó bị lão phu chiều hư rồi, làm Di Ái chịu đủ khổ
đau, lão phu hôm qua ngủ tới nửa đêm tình dậy, nghe thấy Cao Dương giáo
huấn Di Ái, chỉ về nhà muộn một chút thôi, cần như thế không?
- Phòng lão đầu, đừng khinh người quá đáng, ba nhà chúng ta đều cưới
công chúa, Cao Dương tuy tính cách đanh đá chút, nhưng hiếu đạo vẹn
toàn, chi tiêu trong nhà ông, không phải do một tay Cao Dương quản lý à? Ông còn gì không hài lòng, chuyện khuê phòng ngang ngược chút là tất
nhiên, ngược lại nhà ta ....
- Hai vị xin dừng lại, vãn bối không muốn nghe chuyện lão công công nghe trộm chuyện riêng của nhi tức, các vị không cần vòng vò nữa, muốn làm
gì ở chỗ An Lan đây?
Tiếp xúc nhiều, Vân Diệp quá hiểu mấy lão già này rồi.
***
Cầu thủ dự bị, thơ không đáng dịch.