- Đạo trưởng không thấy
người có tiền trong thành Trường An quá nhiều à, ai cũng đem tiền giấu
đi, nghe nói tiền trên thị trường không đủ dùng nữa, hiện giờ tiền trang hạ tỉ lệ giữa bạc và đồng, trước kia đồng rẻ bạc đắt, hiện một lượng
bạc chỉ đổi được chín trăm đồng, đó là hậu quả của những kẻ giấu tiền
đồng kia tạo thành, đợi lấy ra là ổn.
- Lão đạo mặc kệ những cái đó, khách của ngươi sức khỏe không lạc quan,
chưa nói tới nội thương, ngón chân chỉ còn lại sáu cái lành, may mà ngón cái không sao, nếu không một hán tử mạnh mẽ coi như tàn phế hẳn rồi.
- Mất bao lâu có thể làm hắn hồi phục như xưa?
- Khỏi nghĩ tới điều đó, khôi phục được bảy phần như ban đầu đã mừng rồi.
Tôn Tư Mạc nói xong là đi, phương thuốc đã đưa cho Lão Tiền, đợi Hi Đồng tỉnh lại sẽ bắt đầu chữa trị, ông ta không dư thời gian tán phét với
Vân Diệp, lên xe trâu về Ngọc Sơn, hiện giờ nếu được, ông ta không rời
Ngọc Sơn nửa bước.
Lý Thái hỏi ngay:
- Pha lê là gì? Ngươi đang bày một bàn cờ lớn à?
- Sao, không mơ tưởng mình một ngày đi lên được cực quang ngũ sắc nữa à? Lúc ngươi suy nghĩ sao mà ghê vậy, nước dãi nhỏ tong tong như một đứa
bé. Vừa rồi ngươi nghe nhầm đấy, không có pha lê gì hết.
Có lẽ là biết được bí mật lớn, với trò kiếm tiền vặt vãnh đã có chút xem thường, Lý Thái không tiếp tục truy hỏi nữa, gọi thị vệ chuẩn bị về
cung, hôm nay có thể nói là thu hoạch lớn, hai viên xá lợi, đủ cho hắn
khoe khoang trên tiệc sinh nhật của Lý Nhị rồi.
- Đợi chút, ta đi lấy da rồi tiến cung cùng ngươi, chuyện Hi Đồng kết thúc sớm ngày nào yên tâm ngày đó.
Vân Diệp vội vàng về hậu viện, không biết lúc này hậu viện sao rồi, với tính của Tân Nguyệt, nhìn thấy thứ tốt làm gì có chuyện không chiếm
lấy.
Quả nhiên là thế, mùa thu tuy hơi lạnh, Tân Nguyệt toàn thân bọc trong
một tấm da gấu, thương lượng với đám nha hoàn may thế nào mới đẹp, chỗ
còn dư có nên làm một hai cái mũ? Nóng tới toát mồ hôi cũng không chịu
cởi ra, không biết cái sự say mê của phụ nữ với đồ da lông nó bắt đầu từ khi nào.
Kệ bà nương điên đó, lấy hai tấm da gấu trên bàn định ra ngoài, thế này
khác gì khoét thịt của Tân Nguyệt, nắm chặt lấy da gấu không chịu buông, đánh chết cũng không muốn để Vân Diệp lấy da gấu của mình đi, của nàng
hết, chỉ cần là vào hậu viện Vân gia, có giết một con chuột cũng phải
hỏi nàng.
- Sao nàng không hiểu chuyện như vậy, hai tấm da gấu này là để tặng cho
bệ hạ và nương nương, dùng để xin lấy một mạng cho khách, mạng người quý hay là hai tấm da rách này quý hơn? Vả lại, số da này là của người
ta.
- Đi xin xỏ thì lấy da điêu trong nhà đi, da gấu giữ lại, thiếp còn muốn làm nôi cho con.
Tân Nguyệt cố ý ưỡn bụng lên, để Vân Diệp thấy mình có thai, không thể nổi giận.
- Thứ này có quý cũng chỉ vài năm, đợi thương thế của khách lành rồi,
nàng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nàng muốn lấy làm nội khố thì ta cũng
chiều. Chẳng có tầm nhìn xa gì cả, thời gian tới ta sẽ bán hết da đi,
dùng để gom tiền, công trình kỳ hai của thư viện sắp khởi công, không có tiền không được.
Vân Diệp không đồng ý, Tân Nguyệt đành chịu, cắn vào cánh tay hai cái xả hận, cực kỳ quyến luyến buông tấm da ra, bộ dạng đáng thương, Vân Diệp
nhìn mà đau lòng, lấy trong lòng ra hai viên xá lợi dỗ nàng.
- Không thèm, không cho da gấu, cho người ta hai hòn đá nát, lừa gạt.
Tân Nguyệt giận dỗi ném xá lợi xuống đất.
- Đó không phải là đá thường, đó là xá lợi một người thông minh tuyệt
đỉnh sau khi chết đi hóa thành, là bảo bối cát tường nhất trên đời, mấy
tấm da làm sao bì nổi.
Không thèm chấp phụ nữ có thai, nói rõ chuyện ra, Tân Nguyệt nhất định biết lựa chọn.
- Á.
Tân Nguyệt thét lớn, vội vàng tìm kiếm xá lợi của nàng khắp mặt đất,
trượng phu chưa bao giờ lừa nàng ở loại chuyện này, nhất định là xá lợi, là bảo bối hoàng gia cũng không có. Có thứ này rồi da gấu có thể hoãn
lại, chỉ mong khách sớm khỏe lại, đi lột da gấu cho nàng.
Hoàng cung luôn có không khí ngột ngạt, đám thái giám nửa đực nửa cái,
đám cung nga bôi son đánh phấn, hộ vệ oai vũ hiên ngang, tới ngay cả
thú treo trên ao nước trông cũng dữ tợn hơn nhà người thường một chút.
Hoàng đế sau khi xử lý xong chính vụ một ngày đang chợp mắt chốc lát,
hoàng hậu đi thỉnh an thái thượng hoàng chưa về, Vân Diệp vác cái bọc
nóng ruột đi vòng quanh, chuyện không thể nói thẳng với hoàng đế, nếu
không sẽ hỏng việc, nói một câu mang phản nghịch đi chém, tịch thu da
gấu làm áo, vừa trừ được họa, lại có lợi, đó là tiêu chuẩn làm việc của
hoàng gia.
Nếu như là văn nhân, nói không chừng hoàng đế còn thể hiện chút khiêm
nhường, còn võ nhân? Tính cách kiệt ngạo, không coi ai ra gì, minh chủ
như mình mà không tới quy thuận, lại chạy đi theo phản tặc, chém làm
đúng, thêm một tên bớt một tên cũng chẳng sao.
Vân Diệp đứng ở tẩm cung của hoàng hậu có cảm giác giống Lan Tương Như,
vừa phải đạt được mục đích, lại không thể làm Hi Đồng mất mạng, đúng là
nhiệm vụ gian nan.
Cho nên Vân Diệp tính ra tay từ hoàng hậu, khác với hoàng hậu khác,
hoàng hậu của Lý Nhị có thể định đoạt một phần ba Đại Đường, mặc dù tự
coi mình là tấm gương không can thiệp vào chuyện triều đường, nhưng nên
trên đời này còn ai nói có thể khiến Lý Nhị tin không chút do dự, chính
là Trường Tôn thị, giờ phải xem phép tắc thế gian nữ nhân thích đồ da có hiệu quả trên người bà ta hay không.
Trường Tôn thị ở trong cung vĩnh vĩnh là con phượng hoàng chói mắt nhất, dù hơi già, nhưng là sự tồn tại mà các phi tần khác luôn luôn phải
ngước mắt nhìn, nếu Lý Nhị là mặt trời thì mặt trăng là Trường Tôn thị.
Mỹ nhân chóng già, tướng quân tóc trắng, đó là phép tắc của thời gian,
cho dù Trường Tôn thị vẫn mỹ lệ, trong vòng mười mấy năm liên tục sinh
năm đứa con khó tránh khỏi làm thân hình kiêu ngạo của bà ta biến đổi,
may là bà ta chẳng những mỹ lệ, trí tuệ cũng thuộc hàng đầu, khi phát
hiện ra dung mạo không đủ sánh với trí tuệ đã theo quyết đoán bỏ dung
mạo đi theo hướng trí tuệ, từ trạng thái hiện giờ mà xét, không thể
không nói trí tuệ có tác dụng hơn dung mạo.
Theo như Vân Diệp biết Lý Nhị ít nhất một tháng thì có nửa tháng ở bên
Trường Tôn thị, nửa tháng còn lại do Trường Tôn thị đuổi đi không có chỗ ngủ mới tùy tiện tìm một phi tử ngủ qua đêm.
Tẩm cung của Trường Tôn thị là nơi duy nhất ở hậu cung mà Vân Diệp có
thể chờ đợi, nếu như tới nơi khác thăm đám hậu phi khổng lồ của Lý Nhị
sẽ có hoạn quan mặt lạnh tanh đứng trước mặt nhìn ngươi chằm chằm, nếu
như không biết tốt xấu thì cái giọng the thé sẽ truyền khắp hoàng cung.
Ao Thái Dịch vừa mới được ba vị hoàng tử liên thủ làm sạch, xứng đáng
gọi là sóng biếc dập dờn, liễu rủ phơ phất, chỉ là bên trong chẳng có cá gì cả, thi thoảng có hai ba con cẩm lý ngư màu đỏ xuất hiện cũng chỉ là thoáng qua. Hiện giờ ao của Vân gia lại có nhiều hơn, thời gian trước
còn vận chuyển tới thư viện một ít, cái đám khốn kiếp chết đâm chết chém chỉ trong vòng mấy ngày đã đem cá trong ao biến thành cá nướng và canh
cá.
Không phải là không cho bọn chúng ăn thịt, mà là sau khi bọn chúng học
được cách nướng cá từ Hoàng Thử luôn cho rằng tài nghệ của mình mai một
rồi, không có chỗ thể hiện, bắt một hai con cá nướng cho đồng môn ăn
thành một loại thời thượng, cá bên ngoài đen xì xì thì có vị gì, mất mặt lắm, chỉ có cẩm lý ngư màu đỏ trong ao của thư viện mới là trân phẩm vô thượng.
Lý Nhị từ sau khi ăn món cá kho thịt do Vân Diệp làm thì không cấm chỉ
chuyện ăn cá chép nữa, mặc dù không nói rõ nhưng hiện giờ quan phủ thấy thương phiến rao bán cá chép đã mặc kệ rồi.