Lưu Phương thở dài nói với Vân Diệp:
- Hắc Xỉ Trường nói không
sai, xạ điêu thủ là một vinh dự, bất kể quốc gia nào có được sĩ khí cũng tăng vọt, phải biết rằng giữa các quốc gia hàng năm đều so tài, cung mã xạ kỵ là quan trọng nhất, có ngươi thế này, đảm bảo Đại Đường ta chiến
thắng trong so tài, hắn là nhân tài bất thế, giết sẽ không may.
- Ta không giết hắn, chỉ muốn một cánh tay của hắn đền cánh tay bị
tàn phế của gia tướng nhà ta, rất công bằng, xạ điêu thủ, xạ long thủ
thì cũng phải đền, có đôi tay tốt thì có thể giết người không cần đền
mạng? Các ngươi thích cánh tay của hắn, ta chém xuống, dùng muối ướp là
được, ai dám khuyên ta thì làm theo quân pháp! Lưu Tiến Bảo, con mẹ nó
ngươi đợi cái gì? Vân Diệp nhìn thấy các tướng quân đều có ý nói đỡ, nên nói dứt khoát luôn.
Các tương nghe thế tiếc nuối cúi đầu xuống, không nhẫn tâm nhìn cánh tay quý giá bị chặt mất.
Lưu Tiển Bảo chẳng nghĩ nhiều, hầu gia nói chặt thì lão tử chặt, đá
ngã Hắc Xỉ Trường, đao chém xiên xuống, Hắc Xỉ Trường gào một tiếng nát
lòng rồi ngất xỉu.
Cầm cánh tay đưa cho gia tướng bị thương, cười nói: - Nhìn xem huynh đệ, hầu gia báo thù cho ngươi rồi.
- Hầu gia, từ khi tới Liêu Đông, ngài như biến thành một người khác,
Vân Diệp vui vẻ, lương thiện, bình tĩnh đi đâu rồi? Sao thành kẻ âm độc, hẹp hòi, ích kỷ, quá khích như thế? Vô Thiệt nhìn Hắc Xỉ Trường bị
khiêng đi, cảm khái hỏi:
- Ta cũng không muốn thay đổi, nhưng trên người gánh hơn một vạn tính mạng phải làm sao? Trên đời này người tốt luôn chịu thiệt, ta không
muốn thủ hạ mình bị nguy hiểm, vậy chỉ còn cách chuyển nguy hiểm sang
cho người khác. Ta không phải là người lương thiện, chưa bao giờ là thế, ông có ngứa mắt thì ta cũng đành chịu, chuyện ta làm rồi, mặc người
khác bình phẩm.
Vô Thiệt cười ha hả:
- Ta không có ý trách hầu gia, ngược lại,
thay đổi này làm ta rất vui mừng, đó mới là bộ dạng một chủ tướng, bình
thường chúng ta có thể nhân từ, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ. Ha
ha ha, chuyện ta làm trước kia, hầu gia năm mơ cũng không nghĩ tới, ta
nhảy ra khỏi cái vòng đó rồi, nên hầu gia chỉ nhìn thấy một mặt của ta
thôi, những chuyện ác trước kia làm, ta chưa bao giờ hối hận, nam tử đại trượng phu, đã làm là đừng hối hận, dù chính nghĩa hay tà ác, đó đều là lựa chọn chính xác nhất của ngươi khi đó.
Nhìn Vô Thiệt lấy mấy sợi tóc trên mũi tên kia cẩn thận kết lại, cho
vào một cái hộp nhỏ, Vân Diệp chưa bao giờ thấy khao khát về Trường An
như thế.
Vân Diệp nóng lòng, Lưu Phương lại không, cả đội quân vẫn giữ nhịp
điệu trước đó, Cẩu Tử, Đơn Ưng, Nhân Hùng được dùng làm thám mã, đại đội nhân mã gian nan chèo bè ngược dòng Liêu Thủy.
Mỗi ngày hành quân ba mươi dặm, đó là quyết sách do Lưu Phương định
ra, ông ta thà đối diện với tinh nhuệ Cao Ly ở đồng hoang, chứ không
muốn công thành, ông ta biết kế hoạch của Vân Diệp, nhưng hoàn toàn lờ
đi.
Nếu như đã giao quyền chỉ huy ra, Vân Diệp không thể vượt quyền,
trong quân không có hai lệnh, nếu không sẽ đưa tướng sĩ vào địa ngục.
Khi hành quân tới An Dương Lĩnh, Lưu Phương đánh lui một đội quân Cao Ly quấy nhiễu, sau đó lập doanh trại kiên cố, hạ lệnh lắp toàn bộ vũ
khí lên.
An Dương Lĩnh là căn cứ công kích của đại quân, dưới chân núi là Liêu Thủy rộng lớn, thủy quân cũng cắm trại ở bên sông, Lưu Phương tổng cộng dựng bảy trại nhỏ có thể phòng thủ, người Cao Ly muốn phá trại chính,
phải nhổ bật bảy trại nhỏ hình hoa mai, toàn bộ trang bị thủy quân chịu
trách nhiệm chuyên chở cũng được đưa vào trại chính.
Trận mưa nhỏ đầu tiên của mùa xuân phủ xuống mảnh đất này, chẳng cảm
thụ được mấy ý cảnh, mưa nhỏ như sương khói mang theo cái lạnh thấm vào
tận xương, mưa rơi một lúc đã thành tuyết trắng phau phau, mặt đất bị
mặt trời ung nóng mau chóng làm nó tan chảy, khiến kế hoạch của Vân Diệp thêm phần khó khăn.
Thành Đại Vương đã trong tầm mắt rồi, nó dựa núi đối thủy, bóp nghẹt
đường giao thông nam bắc, là đệ nhất kiên thành ở Liêu Đông, có tám
nghìn tinh nhuệ Cao Ly đóng trong thành, thôn trang xung quanh lặng ngắt như tờ, bọn họ sớm chuẩn bị vườn không nhà trống, người Cao Ly rút hết
ra sau thành Đại Vương, đừng nói bò dê, muốn tìm một con gà cũng chẳng
có.
- Tình hình của thành Đại Vương cũng không lạc quan, Cao Ly vương vì
khống chế nó, ra lệnh khi không phải thời chiến thì không được trữ
lương, lương thảo của nó đều dựa vào thành Thương Nham tiếp tế, nay
thành Thương Nham lọt vào tay chúng ta, lương thảo của nó bị cắt đứt,
muốn lấy tiếp tế từ thành An Thị phải vượt qua Long Cương Sơn, đường xá
gian nan, hiện giờ xem ai không kìm được ra tay trước.
Đứng trên An Dương lĩnh, tuyết trắng cản tầm nhìn, chỉ thấy tòa hùng
thành kia khi ẩn khi hiện, Vân Diệp đột nhiên thấy một kiến trúc giống
kim tự tháp bên cạnh thành Đại Vương, đỉnh tháp cao hơn tường thành, nằm giữa Liêu Thủy và thành Đại Vương/
- Đó là cái gì, loại kiến trúc này thường được dùng làm phần mộ, sao lại ...
Vân Diệp mới nói được một nửa đã ngưng bặt, Lưu Phương rút kiếm rạch
mặt mình, gào thét: - Ông trời làm chứng, Lưu Phương ta nhất định khiến
cẩu tặc Cao Ly trả nợ máu, nếu không chết không về quê.
Có động tác này không chỉ mình ông ta, đám Lại Truyền Phong cũng cắt
mặt mình, cả những giáo úy cũng thế, Vân Diệp không muốn cắt cũng không
được, con mẹ nó, chưa giết địch đã chơi mình một đao, lỗ lớn rồi tay cầm đao nhưng do dự không cắt được, người khác mặt đầm đìa máu, mình không
hòa nhập vào thì làm sao làm thống soái được? Ai cung nói chết không về
quê, chẳng lẽ chỉ có mình về?
Mặt mát lạnh, hàn quang trong ống tay áo Vô Thiệt lóe lên rồi biến mất, ông ta thấy Vân Diệp gio dự, nên giúp y hạ quyết tâm.
Nhát dao này rất chuẩn không sâu không nông, lại chảy máu rất nhiều,
chỉ một lúc mặt Vân Diệp đầm đìa máu, máu còn chảy cả xuống cằm ...
Xem như hiểu vì sao Lưu Phương đem toàn bộ tướng quân đứng ở đất
tuyết nhìn thành Đại Vương rồi, ông ta muốn tòa kinh quan kia khơi lên
nhiệt huyết của tướng sĩ. Mục đích của ông ta đã đạt được, mỗi người
trong quân doanh ai nấy mặt chảy máu hô "giết giết giết" như lũ điên,
nếu công thành bây giờ sẽ không ai sợ chết, đương nhiên trừ Vân Diệp.
Giáo dục trước chiến đấu xong rồi phải về thành trị thương, con mẹ
nó, lần này thành doanh thương binh rồi, lão tặc Lưu Phương làm mình
hỏng mặt, Vân Diệp oán hận vô cùng.
Cẩu Tử và Đơn Ưng về thấy mọi người đều cắt mặt thề, mặt mình lại
không có thì thấy không phải là nam nhân, vội cắt mặt mình một cái, rồi
lén hỏi Vân Diệp thề cái gì bây giờ?
Tuyết rơi suốt một ngày một đêm, sau khi tuyết ngừng, Vân Diệp nhìn
thành Đại Vương mừng không khép miệng lại được, vì trắng là đất, đen là
nước, quả nhiên đúng như lời đòn, thành Đại Vương thủy đạo chằng chịt,
sông hộ thành quấn quanh thành nửa vòng, nhà cửa trong thành chỉnh tề
như luống rau, thuyền nhỏ qua lại tấp nập, tựa hồ đang chuyển vật tư lên tường thành, không ngờ còn có tác dụng này.
- Nếu chúng ta có thể chặn được Liêu Thủy thì tốt quá, nước sông chảy ngược sẽ nhấn chìm tòa thành này. Vân Diệp hứng trí nói, nhưng phát
hiện thủ hạ đều bận rộn làm việc khác, coi như mình nói với không khí:
- Nhìn cho rõ, nước chảy vào thành không phải là Liêu Thủy, là một
con sông nhỏ đổ từ Long Cương Sơn xuống, ngươi không phát hiện địa thế
thành Đại Vương cao hơn bên ngoài à? Ngươi định xây đập cao bao nhiêu
mới nhấn chìm được thành Đại Vương? Người nói là Lưu Phương, người khác
biết chủ soái mình không biết chuyện quân, luôn để cho y chút thể diện,
chỉ có lão già này là không buông tha.
- Con sông đó chảy quá siết, không thể phóng hỏa, nếu làm nó chảy
chậm lại thì tốt. Vân Diệp chẳng xấu hổ, người mình cả, chả việc gì phải xấu hổ:
- Ta vốn định chặn con sông đó, khi công thành phải lấp bằng sông hộ
thành, chuyện này do tam làm. Lưu Phương nói xong rời lều soái bố trí
quân sĩ chặt cây làm thang, máy ném đá, tháp công thành, xe húc thành và lá chắn lớn: