Xe ngựa tới vương phủ, đại
môn mở ra cho xe tới thẳng tiền đường, Lý Thừa Càn lúc này mới đỡ Vân
Diệp xuống xe, vừa rồi xe đi gấp, vết thương tựa hồ lại tét ra, quần máu be bét như nữ nhân vào ngày của tháng.
Tất cả mọi người đều đứng ở cửa đợi hai bọn họ lên tiếng, Lý Thừa Càn
kích động gật đầu, mọi người tức thì cười hớn hở, Lý Hiếu Cung đấm vào
lòng bàn tay, cười lớn quay lại đại sảnh, một tấm bản đồ cực lớn được
treo trên tường. Theo phân công trước đó, Lý Tịnh, Lý Hiếu Cung, Úy Trì
Cung, Tần Quỳnh , Lý Đại Lượng quây lại, tay chỉ lên bản đồ không ngừng
kéo dài, không ngừng có gia tướng chắp tay rời đi, toàn bộ quá trình
trông cứ như đám tạo phản, vì tiền tài, bọn họ phát ra nhiệt tình cực
lớn.
Trong hậu đường Vân Diệp nằm trên giường thấp, cố gắng muốn che mông đi, nhưng trước mắt bao người tên y sinh đáng ghét kia lại vén lên, nói:
- Hầu gia bị đòn đánh, ngàn vạn lần không nên che, để thấy ánh mặt trời nhiều mới tốt.
Năm lão già biến thái nhìn kỹ thương thế, Tần Quỳnh nói:
- Không sao, thương nhỏ thôi, hai ba ngày là lành, nhưng sao bên trên
lại có dấu răng, ai cắn thế? Sao hạ thủ .. À hạ khẩu độc ác như vậy?
Tân Quỳnh còn tốt, chỉ bất bình thay cho Vân Diệp bị hành hạ vô nhân
tính, Lý Tịnh mới đáng tởm, hình như lão bà của ông ta luôn làm thế, cho nên quen thuộc lắm, liếc một cái rồi nói:
- Đây là món nợ phong lưu, vết răng trên đó là của nữ tử để lại.
Nói xong còn vỗ lên đầu Vân Diệp:
- Không chịu học thứ tử tế.
Lý Hiếu Cung cười khà khà:
- Vân gia neo người, có nhiều món nợ phong lưu là chuyện thường tình,
lão tổ tông nhà y chỉ e nóng lòng đợi trọng tôn rồi, lão thê lão phu còn nói, Vân gia này không có hậu đại làm người ta không yên tâm, Vân nãi
nãi cứ nhìn con cháu nhà ta mà đỏ mắt, ha ha ha .
- Tiểu tử, lão Lý nói đúng, cưới thêm vài người đi, dựa vào một bà nương thì có nổi mấy hậu đại, nam nhân ở ngoài lao tâm lao lực chẳng phải
muốn để lại phúc cho con cháu à? Không có hậu đại thì vất vả làm cái gì? Chẳng bằng bại gia cho sướng.
Ngưu Kiến Hổ, Trình Xử Mặc ở sau không dám lắm mồm, mím môi cười trộm.
Ngưu Kiến Hổ nhớ lại cảnh bị Vân Diệp, Trình Xử Mặc trêu ghẹo mình, lại
nhìn cái mông nở hoa của Vân Diệp, lòng khoái trá lắm.
- Nói xem nào tiểu tử, với sự giảo hoạt của ngươi lần này bị đánh thảm
như thế, nhất định có nguyên do, nói cho bọn lão phu biết đi.
Lý Đại Lượng mẫn cảm, phát hiện ra đầu mối:
- Tiểu tử nhìn thấy một vài chuyện phạm pháp, liền cáo trạng với bệ hạ,
ai ngờ nguyên hung vô cùng độc ác, kiện không thắng còn bị ăn đòn.
Nhớ lại trận đòn oan uổng đó, Vân Diệp tức không chịu nổi, ngày Lý Nhị
nhận cáo trạng liều phái quan viên nội phủ điều tra, khổ công ở mỏ than
đều bị cho đi, còn bồi thường tiền, hai quản sự của mỏ than bị giáng
cấp, quản sự của lò xi măng thì bị thay hết, tân quản sự mua công cụ
phòng bụi từ Vân gia, nghiêm khắc đốc thúc diêu công phải đeo vào, nếu
không bị đuổi về nhà. Chuyện được giải quyết, Vân Diệp ăn đòn cũng ăn
rồi, coi như một bài học cho tội y làm việc sơ xuất.
- Tiểu tử, ngươi cáo trạng ai, hiện ở Trường An ngươi là đại gia, ai còn dám trêu chọc vào ngươi?
Lý Tịnh lấy làm lạ, Vân Diệp không bao giờ làm chuyện vô ích, sao lần này lại lỗ mãng như thế, kỳ quái hơn nữa là còn thua kiện.
Lý Thừa Càn cười khổ:
- Hà Thiệu, Diệp Tử và ta là ba tòng phạm, thủ phạm chính là phụ hoàng
và mẫu hậu ta, nguyên nhân là mỏ than bắt người bừa bãi, lò xi măng xem
thường tính mạng của người khác. Lý đại tướng quân nói xem bọn ta có
kiện thắng được không, mỗi người bị đánh một trận.
Mấy lão tướng cùng hít một hơi khí lạnh, loại chuyện này thường đều do
Ngụy Trưng làm, nay xảy ra trên người Vân Diệp làm người ta khó tưởng
tượng nổi, mấy người đều nhìn Vân Diệp, muốn y giải thích.
- Các vị thúc bá, không cần lấy làm lạ, tiểu chất xưa nay không nỡ nhìn
bách tính chịu khổ, cho nên thấy chuyện xấu mà im lặng không nói thì
lòng không yên, chỉ muốn kiếm tiền sao cho an lòng thôi.
- Hay cho câu kiếm tiền sao cho an lòng.
Ngoài cửa có người lớn tiếng khen ngợi:
Là tiếng của Trình Giảo Kim, từ cái tiếng giáp va vào nhau là Vân Diệp
biết ngay, Lão Trình còn chưa về nhà, đoán chừng tới binh bộ nộp lệnh
xong rồi vội vàng tới nhà Lý Hiểu Cung.
Vân Diệp thấy sống mũi cay cay, ngây ra không biết nói gì, Lão Trình
không thèm nhìn đống người ngồi đó, cầm thảm che lên mông Vân Diệp, y
sinh vừa định mở miệng thì bị Lão Trình xách lên ném ra ngoài, trầm
giọng nói:
- Lão tử ăn quân côn vô số, mỗi ngày thà xé cả thịt lẫn vải ra chứ không chịu phơi mông ra ngoài, tiểu tử đi được không? Nếu đi được thì theo
lão phu về.
Vân Diệp không nói một lời, bỏ áo ngoài xuống đứng dậy, Trình Giảo Kim
đá nhi tử một cái, trừng mắt lên nhìn Ngưu Kiến Hổ, hai tên đó vội vàng
đỡ Vân Diệp đi ra ngoài.
Trình Giảo Kim đi được vài bước quay đầu lại nói:
- Đều là chủ soái thiên quân vạn mã, đều là hán tử từ đống người chết bò ra, sao người nào cũng ra sức ức hiếp đứa trẻ mười tám tuổi, Trình gia
không dính vào chuyện làm ăn ở Lĩnh Nam, chúc các vị tiền vào như nước.
Nói xong sải bước đi ra, sắc mặt Lý Tịnh tức thì đỏ dừ, đám Lý Hiếu Cung cũng ngượng ngùng không nói.
Tới trước xe, Trình Giảo Kim thấy Vân Diệp lên xe rồi thì tung mình lên
chiến mã, Vân Diệp vén rèm gọi một tiếng :" Trình bá bà". Lão Trình nhìn y một cái nói:
- Về nhà hẵng nói.
Rồi giật cương, con ngựa màu mận chín cất vó đi trước.
Chẳng mấy chốc Trình gia, Trình phu nhân ra đón, nhưng Lão Trình mặt âm
trầm không nói một lời, để nha hoàn cởi giáp trụ, Trình phu nhân cúi
mình đứng bên cạnh, không dám nói gì. Trình Xử Mặc càng quỳ xuống sân từ trước, Ngưu Kiến Hổ thấy thế cũng quỳ xuống.
Mặc áo cộc Trình Giảo Kim cầm ấm trà tu ừng ực, vỗ rầm lên bàn, nói với Trình phu nhân:
- Ta không ở nhà hơn một năm, nghe nói sản nghiệp trong nhà tăng lên rất nhanh, rất phát đạt, phu nhân trị gia giỏi lắm.
Xưa nay đều dạy con trước mặt người, khuyên vợ ở sau lưng, ngay Vân Diệp cũng nghe ra ý chăm chọc trong lời Lão Trình. Càng chẳng nói tới thê tử cùng ông chia sẻ hoạn nạn bao năm, Lão Trình chuyến này nổi giận thật
rồi.
- Trình gia có nhân tài thế nào, có bản lĩnh gì, ta lại không biết à?
Nếu không có Vân gia giúp thì các ngươi phát tài thế nào? Trước kia ngay tửu quán cũng không kinh doanh nổi, giờ thì phong quang lắm, ngàn vạn
quan tiền đổ vào nhà như nước lũ. Còn muốn tới Lĩnh Nam chiếm đất, các
người không sợ tới một ngày dã tâm lớn tới mức ngay cả thiên hạ cũng
muốn à?
- Thư các người gửi tơi quân doanh lão phu đã xem rồi, càng xem càng sợ, càng xem càng lo, nhưng không nói được gì hết, cố nhịn đến khi bệ hạ
điều về kinh, hai nghìn dặm đường, lão phu chạy sáu ngày tới nơi, may mà về kịp. Cái danh tiếng giàu nhất thiên hạ Trình gia không mang nổi, Vân gia ngươi cũng không mang nổi, hiện giờ ngươi ở kinh thành gặp tình
trạng làm gì cũng khó là vì ngươi quá thông minh. Nhớ kỹ đây tiểu tử,
nhớ vào trong lòng, không một ai muốn quan hệ với người thông minh, thà
kết bạn với kẻ ngốc chứ không tin người thông minh.
Tiểu tử à, đôi khi lão phu
thực lòng mong ngươi ngốc một chút, nhưng ngươi luôn thoát được từ tuyệt cảnh, lại còn không tổn thương chút nào. Hoàng đế bắt đầu đánh ngươi,
hoàng hậu xưa nay luôn thương ngươi cũng đánh ngươi, bọn họ chẳng qua
muốn xem xem cực hạn của ngươi tới đâu, cho tới hôm nay bọn họ chưa thăm dò được cực hạn của ngươi, một nơi nghèo khó trong tay ngươi biến thành vùng đất giàu có khắp nơi là hoàng kim. Cả ba nhìn lão binh tinh nhuệ
mà tiểu tử ngươi động vào à? Ngươi biết ba nghìn lão binh đại biểu cho
cái gì không?
- Có ba nghìn lão binh này, trong vòng một năm ngươi có thể dùng họ làm
nòng cốt gây dựng mười vạn đại quân, một lực lượng khổng lồ như thế ai
mà chẳng ớn lạnh? Huống hồ Vân gia ngươi nhiều tiền như thế, muốn lương
thực có lương thực, đúng là thời cơ tốt trời cho để tạo phản.
- Bệ hạ xuất thân từ quân ngũ mà không nhìn ra à? Lý Tịnh được xưng là
thần tướng mà không nhìn ra à? Lý Hiếu Cung, Lý Đại Lượng, Úy Trì Cung
có ai không hiểu, nhưng có ai nhắc ngươi một câu không?
- An lòng cái gì chứ? Trong đám văn thần kẻ lõi đời nhiều không kể siết, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Trường Tôn Vô Kỵ, Đường Kiệm có kẻ nào
không phải lão hồ ly thấy quen bóng đao ánh kiếm, bọn họ đang đợi, tiểu
tử, tất cả bọn họ đang đợi ngày dã tâm của ngươi bành trướng.
Nói tới đó Lão Trình cười ha hả, xoa đầu Vân Diệp:
- Con ngoan, ngươi là đứa trẻ lương thiện thật sự, đám khốn kiếp lòng dạ xấu xa đó thất vọng hết lần này tới lần khác, vì bọn chúng không nhìn
thấy dã tâm của ngươi bánh trướng chút nào, một đứa trẻ mười tám tuổi
khí huyết phương cương coi thường những ảo ánh bọn chúng vẽ ra, tiền
kiếm được ngươi đều dùng để xây thư viện hết. Ha ha, ngươi biết ta hay
tin này vui mừng thế nào không, uống rượu suốt cả một đêm.
- May mà ngươi không che giấu hoàng đế chút nào, tất cả đều tiến hành
giữa ban ngày ban mặt, khiến những tên khốn giả vờ tốt bụng muốn kiếm
chuyện với ngươi không kiếm được cớ. Tuyệt nhất là ngươi lấy Hồng Thành
làm thủ lĩnh lão binh, chiêu này hẳn ngay cả bệ hạ cũng không ngờ tới.
Không ai thích Bách kỵ ti cả, ngươi lại không kiêng kỵ gì, nói rõ ràng
với bệ hạ, ngươi chỉ muốn phát tài, xây thư viện, thuận tiện để lại sản
nghiệp cho con mình.
- Tiểu tử, đứa bé trong bụng Thọ Dương thực sự liên quan tới ngươi à?
Nói liền một hơi, Lão Trình mới thở hắt ra, tò mò hỏi Vân Diệp. Trình
phu nhân cũng tỉnh lại, vội vàng chuẩn bị cho Lão Trình tắm rửa, còn cả
cơm nước. Trình Xử Mặc thở phào đỡ Ngưu Kiến Hổ lên, cả hai ân cần lấy
rượu nho cho Lão Trình, còn háy mắt với Vân Diệp, hi vọng y nói vài câu dễ nghe, để tâm tình Lão Trình tốt hơn một chút.
Nào đâu biết rằng lúc này Vân Diệp lưng ướt đẫm mồ hôi, sợ hãi không
thôi, y bị tất cả hãm hại, bọn họ không chống đối với y nữa, tất cả đều
mở cửa hỗ trợ, tâng bốc, để mình phát huy năng lực lớn nhất cho bọn họ
sử dụng, đây chính là cái người xưa nói ghét cho ngọt cho bùi đây mà.
Trường Tôn thị cảnh cáo nhiều lần, mình quá tin vào chuyện trong Tùy
Đường diễn nghĩa rồi, cho rằng danh thần dũng tướng đều là người tốt,
thế nhưng lại quên mất một điều, bọn họ đều là đám hồ ly trải qua vô số
mưa gió, mình còn quá non, nếu như mình có chút dã tâm thôi, sẽ bị bọn
họ hè nhau đẩy lên tới đỉnh điểm, cảm giác đứng trên đỉnh cao rất mỹ
diệu, cũng rất nguy hiểm, trên đời này chỉ có hai người bóc trần việc
này với mình chỉ có Lão Trình và Lão Ngưu thôi, tối đa có thêm Lý Cương, mấy vị khác chưa nhận thức được.
Giờ nghĩ lại Ngụy Trưng cứ gây phiền toái cho mình chưa chắc là ác ý,
kiểm tra nghiêm ngặt công trường phường Hưng hóa, điều tra các loại sản
nghiệp của Vân gia kỳ thực đều là một loại bảo vệ, ngăn không cho y sai
lầm.
Chuyển biến quá nhanh, người tốt tươi cười chớp mắt biến thành hung tợn, người xấu hầm hầm thành hiền từ, làm đầu óc Vân Diệp hỗn loạn.
" Như người ở trong bụi gai, không động vào bụi gai không bị thương,
không có tham vọng, mãi mãi ở niết bàn an lạc, một khi dã tâm nổi lên,
sẽ bị đủ loại vết thương. Hữu tâm tức khổ, vô tâm tức nhạc." Vân Diệp
đọc đi đọc lại câu này mấy lượt, đột nhiên muốn tới Mạch Tích Sơn một
chuyến gặp Đàn Ấn lão tăng, vùng đất quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc có lẽ làm mình an tâm được vài phần.
- Tiểu tử, hỏi ngươi đó, Thọ Dương mang thai con của ngươi à?
Giọng của Trịnh Giảo Kim như ở trên trời phát ra, kéo Vân Diệp khỏi mê hoặc, ngây dại nhìn Lão Trình không biết nói gì.
- Nếu Thọ Dương mang thai con ngươi, chẳng lẽ bệ hạ không xử phạt?
Trình Giảo Kim hỏi:
Vân Diệp chỉ mông, ý bảo trận đòn vừa rồi là vì chuyện đó.
- Chỉ thế thôi à?
Lão Trình trừng mắt lên:
- Chỉ thế thôi, tiểu chất bị đánh đúng hai mươi gậy, không giảm cái nào, cái nào cũng đánh chắc tay, không hề nương nhẹ gì cả.
Lời của Vân Diệp làm Trình Xử Mặc và Ngưu Kiến Hổ rất mờ mịt nhưng lại khiến Lão Trình cười lớn.
- Tiểu tử, hiện giờ ngươi muốn làm nhất là cái gì?
- Tiểu chất an bài xong trong nhà, chuẩn bị đưa chuyết kinh đi tìm Đàn
Ấn, học ít Phật pháp, để xem Phật tổ có thể cảm hóa trái tim sắt đá của
tiểu chất không, thuận tiện xem xem Phật tổ có thể đem lại cho tiểu chất một đứa con không?
Vân Diệp vừa nói đồng thời vái Trình Giảo Kim một cái thật sâu.
- Đi đi, Đàn Ấn lão tăng nay không ở Mạch Tích Sơn, mà ở Tung Sơn Thiếu
Lâm Tự làm giám viện, phong thư trước của ông ta còn nhắc tới ngươi, hi
vọng có thể cùng ngươi thảo luận Phật pháp, lão phu muốn xem rốt cuộc là ngươi làm hỏng ông ta hay ông ta cảm hóa ngươi.
Hành động của Vân Diệp làm Trình Giảo Kim tán thưởng, nhảy ra ngoài tam
giới, không ở trong ngũ hành, như thế mới không bị vạn vật quấy nhiễu,
mới có nhận thức tỉnh táo.
- Xử Mặc, Kiến Hổ, có muốn đi tới Thiếu Lâm tử mở mang kiến thức không,
chúng ta đều mang gia quyến, đi cho đông vui. Ta nghe nói ở đó có tuyệt
nghệ Thập Nhị hạng, tam thập lục môn thần thông, trong miếu ngọa hổ tàng long, cao nhân vô số. Võ công tối cao là một ông già quét sân. Tàng
Kinh các không thể không đi, Dịch Cân Kinh, Tẩy Tủy Kinh là chí bảo
thiên hạ, không đi thì phí.
Đề tránh quá cô đơn, Vân Diệp nỗ lực lừa gạt hai huynh đệ đi cùng y lên Thiếu Lâm tự du lịch.
Trình Xử Mặc mắt sáng lên, như con chó con tội nghiệp nhìn phụ thân mình.
- Muốn đi thì đi, nhìn lão phu làm gì. Nhưng tiểu tử này, ngươi từ đâu
mà biết những thứ linh tinh kia, lão phu tới tới Thiếu Lâm tự đâu phải
chỉ một hai lần, sao chưa bao giờ nghe thấy, chẳng lẽ đám lừa trọc đó
lừa lão tử?
- Bá phụ cứ nghỉ ngơi cho tốt, bọn tiểu chất đi ba tháng, mùa thu sẽ về
hiếu kính lão nhân gia, nếu như Thiếu Lâm tự có đồ tốt thật, nhất định
mang về cho bá phụ xem.
- Nghỉ ngơi cái rắm, ngươi làm chuyện ầm ĩ như thế ở Lĩnh Nam, lão phu
phải giúp ngươi dọn dẹp sạch, thuận tiện kiếm ít tiền tiêu.
- Nhưng cha nói chuyện làm ăn ở đó Trình gia ta không dính vào mà.
Trình Xử Mặc thấy cha mình vừa nói xong đã nuốt lời không được hay cho lắm.
- Thằng ngốc, Trình gia đương nhiên không dính vào, nhưng mẹ ngươi có
thể. Nếu cần bọn ta chia tay, như thế Trình gia không dính vào, để Bùi
gia dính vào là được.
Lão Trình phát huy phong cách không biết xấu hổ của mình tới cực điểm,
chỉ là không biết rằng Trình phu nhân đang nghiến răng nghiến lợi đằng
sau.