Lúc này trong nhà giam thấp bé ẩm ướt của thư viện, Hoàng Thư nhắm mắt
nằm trên giường, buồn tẻ hoạt động cổ tay, đầu óc trống rỗng chẳng có
suy nghĩ gì, giống như người chết.
Thực ra hắn có rất nhiều
chuyện để hoài niệm, vì như phụ nhân ở Tân Phong cười với hắn thật là
ngọt, đó là lần đầu tiên có phụ nhân không để ý tới tướng mạo xấu xí của hắn, dù nàng chỉ là người bán rượu nếp.
Không biết vì sao lại
ngồi vào quán của phụ nhân đó, hắn không thích rượu nếp, hắn chỉ thích
uống rượu, hắn chú ý bàn tay cầm rượu nếp của phụ nhân rất trắng, chù
trừ mãi mới nhận lấy rượu nếp có rải quả khô của phụ nhân, ngọt lắm,
ngọt như nụ cười của nàng.
Buổi chiều hôm đó hắn không làm gì cả, ngồi ở quán ăn rượu nếp, ăn liền sáu bát, phụ nhân lo lắng nhìn hắn,
hắn lắc đầu, chỉ nói mình thích rượu nếp.
Từ ngày hôm đó trở đi hắn có một thói quen, đó là tới chợ Tân Phong ăn rượu nếp.
Trộm đào mộ không nên ở một nơi quá lâu, sẽ xảy ra chuyện. Hắn mấy lần hạ
quyết tâm phải đi, nhưng trước mắt luôn xuất hiện khuôn mặt tươi cười
của phụ nhân đó.
Phụ nhân đó chẳng đẹp lắm, không so được với nữ
nhân mà hắn ngủ trong thanh lâu, cũng không có mùi thơm như trên người
những nữ nhân kia, nhưng nàng sạch sẽ, làm hắn thoải mái từ tận đáy
lòng. Nàng hẳn là một quả phụ, nếu không trong nhà sẽ không để nàng một
mình ra ngoài làm ăn, nàng đâu có phải là Hồ cơ kinh doanh dựa vào da
thịt.
Đương nhiên, nếu như nàng không phải là quả phụ, Hoàng Thử
sẽ biến nàng thành quả phụ, ai nói trộm mộ không biết giết người? Mạng
người mất trong tay hắn không dưới mười cái, muốn một người chết không
bệnh tật không tai nạn gì à, hắn có cách ...
Nhưng tên hầu gia
khủng bố kia đã xé nát giấc mộng đẹp nhất trong đời hắn, chỉ cần lòng
nhớ lại chuyện cũ, bất kể là hồi ức đẹp ra sao cuối cùng cũng kết thúc
bằng vũng máu đỏ. Luôn cảm thấy toàn thân mỏi mệt, hai tay không còn sức như trước nữa, tất cả hắn quy tội do hầu gia kia lấy quá nhiều máu của
hắn.
Tên béo rất tò mò với mình hôm nay không tới, có lẽ là vì
trời mưa, quanh năm ở dưới mặt đất, hắn có thể nhận ra bên ngoài đang có mưa từ biến hóa nhỏ trên vách tường, hơn nữa còn là mưa to.
Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, đó là hộ vệ Vân gia sắp lên mặt đất nghỉ
ngơi. Một cái thìa làm bằng sắt từ ống tay áo hắn tuột xuống, một đoạn
nắm trong lòng bàn tay, hắn từ từ rời giường đi, một cái động vừa vặn
cho một người chui qua xuất hiện trên tường, hắn thuần thục chui vào,
dùng cái thìa đã được mài sắc nỗ lực đào đất, còn may, ở đây không có
nhiều đá ...
Đèn trong phòng Vân Diệp vẫn còn sáng, mấy vị lão
tiên sinh uống quá nhiều không tiện đi đêm, liền an bài bọn họ ở lại Vân gia, bản thân quay về thư viện tọa trấn, vừa mới về đã bị Lý Thái ham
học tóm lấy thỉnh giáo đề số học.
- Diệp Tử, một căn phòng rộng tám xích, dài sáu xích, nếu như dùng đất lấp đầy thì phải tốn bao nhiêu cân đất?
- Đề này không giải được.
- Vì sao không giải được, chẳng phải ngươi nói tất cả mọi thứ trên đời đều có thể đo được à?
- Đương nhiên có thể đo, nhưng đề ngươi ra thiếu điều kiện, ngươi có thể
nói cho ta biết một khối đất dài ba xích, rộng ba xích, cao ba xích nặng bao nhiêu không? Khi nào biết điều kiện này thì ngươi mới có thể giải
bài của ngươi.
- Thế chẳng phải muốn giải một đề thì phải biết trọng lượng, kích thước của rất nhiều thứ à?
Lý Thái mở to mắt hỏi:
- Ta phải thừa nhận rằng ngươi ở phương diện học tập rất giỏi, cái danh
thông minh từ nhỏ của ngươi không phải là hư danh, ta không dám nói là
có thể làm thầy ngươi, nhưng ta có thể đem ngươi đi qua cửa, tin rằng
ngươi sẽ đi xa hơn ta.
Đâylà mấy câu nói thật vốn không nhiều của Vân Diệp, một đứa bé mười một tuổi chỉ từ đề toán đơn giản suy diễn ra khái niệm mật độ, làm Vân Diệp không thể không phục DNA mạnh mẽ của Lý gia.
- Nếu như ta có thể tính ra mọi thứ có thể tính, như thế về sau có người
gặp phải đề tương tự sẽ đơn giản hơn rất nhiều phải không?
Lý Thái nhìn kỹ Vân Diệp, xác định không phải y đang châm chọc mình thì hỏi lại:
- Chỉ bằng điểm này Thanh Tước ngươi đã có thể lưu danh ở lĩnh vực toán học rồi.
Vân Diệp khẳng định:
Lý Thái kiêu ngạo gật đầu.
- Diệp Tử, nếu như ta biết những điều này là có thể dùng tới cách tính hình trụ mà ngươi nói?
- Đương nhiên rồi, cách tính hình trụ ta chỉ nói qua để các ngươi có khái niệm, giờ học vẫn còn sớm, nhưng ngươi là ngoại lệ. Phải rồi Thanh
Tước, ngươi có hứng thú với đất và hình trụ từ khi nào?
- Từ sau khi ta phát hiện nhà giam tên trộm mộ cao thêm một tấc vào hôm qua ...
********
Vân Diệp vừa sáng sớm đã về nhà, chuẩn bị nghỉ ngơi cho thoải mái, thời
gian qua chẳng có lấy một ngày yên thân, toàn chuyện thối tha làm người
ta phiền lòng, thư viện đang sửa phòng, còn cái sân bóng Vân Diệp thiết
kế thì chưa có đủ nhân thủ để hoàn thành.
Hôm nay đem chuyện sửa
phòng giao cho Triệu Duyên Lăng, vị tiên sinh tới từ Thục này hiện chỉ
có hắn ta là rảnh hơn hơn chút thôi, những người khác đang bận chuyển
nhà, lão nhân gia huynh một mình một bóng, lợi dụng là đúng rồi.
Lý Thái vẫn làm đề số học mỗi ngày, chẳng biết có kết quả chính xác chưa.
Hôm nay nãi nãi và cô cô đem tất cả gấm lụa trong nhà ra phơi, một là để đề phòng mốc, hai là xem xem có bị mọt cắn không, cho nên nhân lúc thời
tiết tốt xếp đầy cả sân.
Đại cô cô sờ cái này, vuốt cái kia, thi
thoảng lại còn khoác lên người, bảo đám nhà hoàn bên cạnh tư vấn cho.
Phải nói là Đại cô cô cũng bốn mươi rồi, tính cách vẫn như tiểu cô nương vậy, thích y phục màu sặc sỡ, trên người toàn là gấm thượng hạng, có
chỗ thêu tơ vàng, khỏi phải nói tới giá.
Già rồi còn làm dáng
cũng không phải là không được, nhưng mà cắm đầy trâm lên đầu thì quá mức rồi, không phải là không cho cắm, mà đứng dưới ánh mạt trời, đầu sáng
lấp loáng, cứ như Phật tổ vậy, còn thích đi tới miếu, cô cô toàn thân
phật quang thế này vào viếu là bái Phật là là để Phật bái?
Thứ mà Vân gia có là đồ đạc, từ cái lần lão sư phụ của Bác nghệ hiện lấy mấy
mẫu trong tay Vân Diệp liền đem tặng rất nhiều, không nói tới chuyện
tiền, Vân Diệp tất nhiên cũng quên luôn trả tiền.
Lão nãi nãi nói để lại cho Vân Diệp mai này lấy vợ, còn khuyến khích tôn tử thi thoảng
tới nhà các vương công tụ hội, xem có cô nương nào vừa mắt thì tặng mấy
cái trâm.
Lão nãi nãi đâu có biết rằng mỗi khi Vân Diệp tới nhà
nào thì đều do gia chủ chiêu đãi, toàn là đại thúc, đại bá, cho dù có
một hai người cấp ca ca thì cũng dáng vẻ đại thúc râu ria rồi. Không khí nghiêm túc như thế thì Vân Diệp đi nhìm trộm nữ quyến nhà người ta sao
được? Còn tặng trâm à? Người ta không đánh chết tên lưu manh vô lại nhà
ngươi mới là lạ.
Còn về vừa mắt? Vân Diệp nhìn người trong nhà là vừa mắt nhất.
Nhìn Nhất Nương má đỏ hây hây học phụ nhân đã kết hôn pha trà là vừa mắt nhất, khỏi phải nói, cho hai cái, muội tự chọn đi.
Nhuận Nương thêu khăn tay rất đẹp, tuy nói uyên ương bên trên hơi béo, hoa
sen hơi biến dạng, hả, ngươi không cho Nhuận Nương khoa trương một chút
à? Ta thích nhất vịt béo đấy, tiểu cô nương sao lại biết sở thích của ta nhỉ? Tốt, để lau mồ hôi, chọn một cái trâm trong hộp, tiểu cô nương
phải trang điểm thật đẹp mới được.
Tiểu Nha ôm đùi ca ca lay lấy
lay để, cái gì? Muội cũng thích à? Sờ mái tóc lưa thưa của tiểu nha đầu, có gài nổi trâm không? Hay là định để làm của hồi môn? Có tầm nhìn xa
lắm, đáng ủng hộ, cho một cái.