Lý Nghĩa Phù nuốt miếng bánh bao vào bụng, mới rời chân đi:
- Nhớ kỹ, sau này muốn đối phó với học sinh thư viện thì tốt nhất gặp
mặt là đâm chết ngay, không để cho hắn cơ hội nói chuyện, như thế ngươi
mới là người thắng lợi.
- Đám người các ngươi không có gan giết người, không có quyết tâm liều
chết, bằng vào cái gì đối đầu với tinh anh thư viện như ta, ngươi thấy
đám thủ hạ của ngươi rồi đấy, lừa vài câu đã kích động như chó dại, uy
hiếp vài câu liền tan đàn xẻ nghé, ngươi dạy tiểu đệ kiểu gì thế?
- Đừng lo, lão tử ở cái ổ chó của ngươi một tuần hương cũng là bị xỉ
nhục một tuần hương, đợi bọn chúng về, ta sẽ thả ngươi, ngươi vẫn là đầu lĩnh, lão tử định sẵn sẽ thành quan lớn, không tham chút thế lực này
của ngươi đâu.
- Hiện ngươi nói cho ta biết ai bảo ngươi bắt cóc ta? Chỉ cần ngươi nói
ra, ta xong việc sẽ đi, chủ ý phát tài kia mặc cho các ngươi hưởng,
tưởng ta không biết các ngươi đấu đá chẳng phải là vì tiền của kỹ nữ
chui sao? Nam tử hán đại trượng phu lại đi cướp tiền bán thân của mấy
phụ nhân không còn đường sống, con mẹ nó thật mất mặt, làm theo lời ta
các ngươi sẽ phát tài lớn.
Mặt Xẹo nhân cơ hội bò từ dưới gầm bàn ra, rống lớn:
- Bằng vào cái gì ta phải tin ngươi? Vừa rồi ngươi sai huynh đệ ta đi
làm việc, nhân cơ hội ta uống rượu lấy gạch đập ta ngất chẳng phải là
bản lĩnh.
- Bằng vào cái gì à? Lão Tử là học sinh thư viện, văn võ song toàn, chút võ vẽ ngươi chẳng đánh lại ta, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta bỏ quan cao không làm, tới ổ chó của ngươi làm biểu bả tử? Chẳng qua ta gặp chút phiền
phức, cần các ngươi ra mặt thôi. Chẳng lẽ chủ ý của ta chưa đủ bồi
thường chút hi sinh nho nhỏ của các ngươi à?
- Nhưng ngươi trói ta, đây không phải kiểu thương lượng.
Mặt Xẹo cảm thấy bị xỉ nhục.
- Phì, thứ chó má như ngươi là loại lừa ưa nặng, lão tử không trói ngươi lại, ngươi có kiên nhẫn nghe lão tử nói hết lời không?
Lý Nghĩa Phù cúi người cởi giây thừng cho Mặt Xẹo:
- Ngồi xuống, cần ta mời nữa à?
Mặt Xẹo nghiến răng, nghĩ một lúc ngồi xuống đối diện, rót cho mình bát rượu lớn, uống cạn chùi mép hỏi:
- Mẹ nó, rốt cuộc lão tử là lưu manh hay ngươi là lưu manh? Chẳng lẽ người thư viện đều như thế, đó là thư viện hay ổ cướp.
Lý Nghĩa Phù ôm đầu phiền não nói:
- Giúp ta một lần, ta ghi nhớ ân tình của ngươi, lát nữa các huynh đệ
của ngươi bắt Lão Thôi tới, giúp ta xử lý chuyện này, ta cho các ngươi
một kế hoạch phát triển cụ thể, chỉ cần các ngươi làm theo kế hoạch,
không tới mười năm ngươi sẽ là đường khẩu lớn nhất dải thành bắc này.
Mặt Xẹo cười hô hố, đặt tay phải lên bàn:
- Ngươi nhìn tay ta, thiếu mất ba ngón tay, không cầm được đao nữa, nếu
ngươi làm quân sư cho bọn ta, dù có chuyện gì, ta cũng gánh thay ngươi.
Lý Nghĩa Phù cười khổ:
- Tốt nhất ngươi đừng có ý nghĩ này, học sinh thư viện chỉ thích làm chủ quan, không thích làm trợ thủ, nếu ta làm quân sư cho ngươi, nhất định
ngươi không sống được lâu, tin ta đi, ta không gia nhập là muốn tốt cho
ngươi.
Mặt Xẹo kỳ thực không quan tâm, hắn đã gặp thứ yêu nghiệt rồi, ba ngón
tay vì sao bị mất là vì hắn thích nhìn mỹ nữ, không có việc gì làm thích bám vào cửa sổ xe nhìn mỹ nữ là một sai lầm cực lớn, vì mỹ nữ cực độ
xấu hổ hoặc vì nguyên nhân khác thình lình đóng cửa sổ lại.
Cửa sổ của xe bích du Vân gia càng không thể đụng vào, một tiểu nha đầu
hung dữ sẽ đóng sập cửa làm bằng gỗ đàn xuống, khi cửa đóng lại, chất gỗ cứng giống như đao dễ dàng cắt đứt ba ngón tay.
Bị thương không thể báo thù, bên cạnh lập tức có hai tên vai u thịt bắp
xông tới sách ngươi vào một góc đánh cho một trận, nhớ tới chuyện này,
Mặt Xẹo lại thấy đau.
Tiểu nương tử đẹp quá mức kia chỉ nhìn mình một cái, Mặt Xẹo thấy vì
nàng mà chết là chuyện rất xứng, đắc tội với mỹ nhân mới là khủng bố
nhất.
Đầu hàng rồi, cầu xin rồi, nhưng hai tên tráng hán kia vẫn đấm như mưa
vào bụng, bánh nướng ăn buổi trưa nôn ra, tiếp đó là khoai tây ăn buổi
sáng, rồi nôn ra mật, cuối cùng là máu, Mặt Xẹo tưởng hôm nay mình sẽ
chết thì hai người kia dừng lại.
Lúc này chẳng thể nói những lời khí phách nữa, bất kể người ta nói gì,
Mặt Xẹo đều gật đầu đồng ý, có thẳng ngốc mới mạnh miệng vào lúc này,
nhất là khi Mặt Xẹo vô tình nhìn thấy khăn tay thêu hoa văn hình mây của tiểu nha đầu kia, hắn đồng ý càng nhanh.
Tiếp đó người ta không để ý tới hắn nữa, Mặt Xẹo tưởng rằng chuyện này
đã qua, người của hầu phủ sao có khả năng dùng tới mình, nghĩ đã thấy
buồn cười. Vì thế hắn ném chuyện này ra sau đầu, tới khi hai tên kia lại tìm tới, lúc này mới nhớ đến lời hứa.
Vừa mới gặp lại ăn một trận đòn nữa, nếu chẳng phải người không khỏe, Lý Nghĩa Phù bằng vào cái gì dùng gạch đánh gục được mình, nhớ tới tiểu
nương tử mê hồn kia, lại nhìn Lý Nghĩa Phù, Mặt Xẹo mỉa mai nói:
- Không sao, nếu ngươi muốn vị trí thủ lĩnh cứ nói với ta một tiếng, ta
chắp tay dâng lên, đừng chơi thủ đoạn, Mặt Xẹo này lòng không có đại
chí, chỉ muốn cho huynh đệ no bụng. Ngươi có chí lớn cứ dùng, bọn ta làm chân chạy thay ngươi, chỉ cần cho bọn ta bát cơm ăn, Mặt Xẹo này thế,
tuyệt đối không phản bội.
Làm thủ lĩnh quá thống khổ, Mặt Xẹo chỉ muốn Lý Nghĩa Phù tiếp nhận, cứu mình khỏi vực sâu thống khổ.
Lý Nghĩa Phù phì cười:
- Bằng vào đám thủ hạ ô hợp của ngươi à? Vừa rồi kẻ nào nghe thấy kiếm
được tiền liền vứt bỏ ngươi, làm việc thay ta? Loại chó hoang như thế ta không thèm.
Mặt Xẹo cười ha hả vỗ tay, liền thấy từ cửa, cửa sổ, thậm chí xà ngang
xuất hiện một đám hán tử, cả tên vừa bán đứng thủ lĩnh của mình cũng
cười hì hì ngồi ở bệ cửa sổ nói:
- Bọn ta không đi đâu cả, chỉ muốn nghe ngươi và Giang bả tử nói chuyện, không chừng có nhiều lợi ích hơn.
- Ta làm thủ lĩnh chắc rồi phải không?
Lý Nghĩa Phủ nheo mắt nói:
- Ta và đám huynh đệ bất kể nỗ lực thế nào tới nay cũng chỉ trộm cắp
vặt, khi phụ kỹ nữ chui, bắt chẹt tiểu phiến, mỗi ngày bận tối mắt chỉ
miễng cưỡng no bụng.
- Ta nghe nói năm xưa Lưu Bang không có Tiêu Hà, Trương Lượng giúp đỡ
cũng chỉ là kẻ lưu manh, giờ trên trời rơi xuống một vị quân sư, bọn ta
bỏ qua mới là đồ ngốc, học sinh thư viện chỉ cần xuất sư, huân quý cự
thương sẽ bỏ tiền lớn ra thuê, toàn những người tinh minh, đã bỏ tiền
chứng tỏ các ngươi đáng giá.
- Bọn ta không có tiền, nhưng Mặt Xẹo này nhìn ra ngươi có phiền phức
lớn, nếu không tận dụng cơ hội này mời ngươi bày mưu cho bọn ta, cả đời
không có khả năng ngồi ngang hàng trò chuyện nữa.
- Chuyện rất công bằng, bọn ta giúp ngươi dẹp bỏ phiền toái, ngươi giúp
chúng ta giàu có, thế nào? Đám kỹ nữ chui là hàng xóm cả, bóc lột chút
tiền thân xác của họ, bọn ta cũng thẹn lắm, đang đợi ngươi thi triển tài năng đó, để bọn chuột đất này xem thư viện có bản lĩnh gì được người
đọc sách thiên hạ đổ xô tới.
- Đi đem Lão Thôi về đây, ta có chuyện muốn hỏi.
Lý Nghĩa Phù không khách khí nữa, trực tiếp ra lệnh:
- Mặt Mụn, chắc các ngươi đã bắt được người về rồi, kéo vào cho tiên sinh hỏi.
Mặt Xẹo hớn hở nói, Lý Nghĩa Phù không từ chối, tức là giao dịch đã thành:
Một tên mặt chi chít mụn kéo một cái bao tải từ trong sân vào, mở một
đầu bao tải dốc lên, Lão Thôi lăn ra, mắt buộc vải đen, miệng đeo hạt
hạch đào, chỉ phát ra được tiếng ú ớ.
- Khi bọn ta đóng giả võ hầu đi tìm thì lão này đang đếm ngân tệ, huynh
đệ không khách khí mang cả ngân tệ lẫn người tới. Tiên sinh hỏi xong,
bọn ta băm nát lão, ném vào ao sen, lập tức biến thành vụ án không manh
mối.