Men theo Bao Thủy đi lên, chẳng mấy chốc tới Thạch Môn, Thạch Môn địa thế
hiểm yếu, Bao Thủy dổ xuống sầm sập, sóng lớn như con hùng sư hung ác,
xô vào tảng đá lớn ngăn cản nó tiến lên, nước bắn tứ tung, màn nước mông lung, nước bay lên trời rơi xuống như những bông hoa tuyết.
Trên đá lớn bên phải, hai chữ "Cổn Tuyết" của Tào Tháo thấy rõ ràng, hai chữ lớn trắng bệch, bên tai lại tiếng Bao Thủy gào thét điên cuồng làm
Vân Diệp cảm giác hai chứ kia như muốn lao ra cắn người.
Sơn đạo chật hẹp không phải chỗ tốt để cắm trại, phía trước chỉ thấy sơn cốc xanh biếc, sau lưng vẫn thấy sơn cốc xanh biếc, nếu không có bầu
trời xám xịt bên trên, đây chắc khác gì một phần mộ màu xanh.
Mưa đã rơi bảy ngày rồi, mới đầu thì không nhanh không chậm, tới giờ vẫn không nhanh không chậm, dù là mưa nhỏ mấy thì bảy ngày đủ làm vách núi
tơi xốp, thậm chí Vân Diệp nhìn thấy mấy cây thông đã nghiêng đi rõ
ràng.
Sắp lở đất rồi thế mà Lý Nhị lại hạ lệnh cắm trại, Vân Diệp chọn cắm
trại dưới hai chữ Cổn Tuyết, bời vì hai chữ này tới tận đời sau vẫn có
thể nhìn thấy, chứng tỏ nơi này không có lở đất sạt núi. Người triều
Đường nhận thức thiên tai vẫn ở giai đoạn nguyên thủy nhất, có núi lở
thì bọn họ cho rằng là sơn thần nổi giận, các đại thần cũng chẳng ngoại
lệ.
Mệnh lệnh của hoàng đế được chấp hành chính xác, đại quân cắm trại ở sơn đạo chật hẹp, trên đỉnh núi có thám tử ẩn núp. Vân Diệp thề sẽ không
lắm mồm nữa, mời Lý Thái, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt tới
nhà mình ăn cơm, củi trên núi bị mưa làm ướt rồi, căn bản không đốt
được, Vân gia tự mang dầu hỏa và than, cho nên không cần ăn lương khô,
cả nhà lớn nhỏ ở đây cung ứng hậu cần không theo kịp không xong.
Gắp miếng thịt dê thơm phưng phức mà ăn không vào, quay đầu nhìn trại
nhà mình, Tân Nguyệt cùng Linh Đang, Na Mộ Nhật chăm sóc lớn bé trong
nhà, Hi Mạt Đế Á bế hai đứa bé tới ăn chực. Tiếp tục nhìn tới nơi rộng
nhất là doanh trại của Lý Nhị, rào sừng hươu chống kỵ binh xung phong,
cung thủ có thể diệt bất kỳ kẻ địch nào trên sơn đạo chật hẹp, trên vách núi thấp thoáng bóng dáng huyền giáp quân, phòng bị vô cùng nghiêm
ngặt, nhưng con mẹ nó ông phải xem núi có lỡ không chứ, đại quân lập
trại dựa vào núi trông ra sông thì đúng rồi, nhưng dựa vào núi có chắc
không thì chưa ai nghĩ tới à?
Lý Thái huých Vân Diệp một cái:
- Thế nào, không ăn nổi à? Mấy ngày qua ngươi tâm sự năng nề, có điều
cũng phải thôi, ở cạnh phụ hoàng ta không có tâm sự cũng thành có, cho
ngươi biết, phụ hoàng ta không cho nói với ngươi, sợ ngươi sinh ra tâm
tư kỳ quái, thấy ngươi khó chịu mấy ngày ta lén nói cho ngươi, biết Lưu
Mịch và đám đại thần tùy giá đi đâu không?
Vân Diệp lắc đầu biểu thị không biết, nghi hoặc nhìn Lý Thái đợi hắn nói tiếp.
- Cho ngươi biết, Bách kỵ ti biến thành Thương kiểm ti, phụ hoàng cho
rằng quyền lực của Bách kỵ ti quá lớn, đôi khi giấu phụ hoàng ta làm
chuyện kỳ quái, mấy cái rương độc vật mà chúng ta mang từ Lĩnh Nam về
không phải do phụ hoàng ta hạ lệnh, đã chém mười tám tên, giờ xem ra
chém ngần ấy chưa đủ. Nếu không còn trung thành thì hoàng gia không cần
nuôi con chó này nữa, không may để nó cắn trả chủ nhân thì không hay,
những đại thần kia cầm mật lệnh của phụ hoàng ta đi thanh tra cứ điểm
của Bách kỵ ti, mỗi người đều có lệnh bài giết không tha, Lưu Mịch phụ
trách thanh trừ Bách kỵ ty Trường An, vì bảo mật chuyên môn chọn Bao Tà
đạo, như thế có thể phong tỏa tin tức hữu hiệu.
- Ngươi là đầu lĩnh Bách kỵ ti Lĩnh Nam, theo lý mà nói không nên nói
cho ngươi, tranh ngươi có chuyện phạm pháp gì an bài trước, hủy đại kế
của phụ hoàng ta, thấy ngươi đứng ngồi không yên, là huynh đệ ta nói cho ngươi biết, có chuyện phạm pháp gì đẩy lên đầu ta là được, chuyện đơn
giản như thế không cần ta dạy ngươi chứ? Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì,
chuyện Lĩnh Nam do hai ta xử lý, có gì ta không biết.
Tâm tình Vân Diệp tức thì tốt lên, mau chóng ăn xong bát mỳ to, vỗ bụng nói:
- Bách kỵ ti thì liên quan chó gì tới ta, ta dùng đường giây của họ,
nhưng không dùng người của họ, xảy ra chuyện gì được, ta lo là cái ngọn
núi bên chúng ta sắp sụp rồi.
- Sắp sụp? Sao ngươi biết?
Bát mỳ trong tay Lý Thái đổ ra đất, sững sờ hỏi Vân Diệp:
Vân Diệp đặt bát xuống, cậy mẩu đá vụn bên cạnh nói:
- Loại đá xói mòn này này thực ra là nguy hiểm nhất, ta nhìn thấy cây
trên vách núi nghiêng đi, chúng ta khuyên bệ hạ đi mau thôi, ở lại đây
một lúc nào nguy hiểm lúc đó.
Lý Thái bảo thị vệ leo lên vách núi quan sát rồi kéo Vân Diệp tới loan
giá, Lý Nhị đang được Trường Tôn thị hầu hạ dùng cơm, chẳng có gì xa
hoa, chỉ một bát mỳ, còn chẳng bằng mỳ thịt dê do Vân Diệp làm.
- Hốt hoảng cái gì, quên hết lễ nghi rồi à?
Lý Nhị không vui mắng:
- Bệ hạ, chúng ta đi mau thôi, ngày mưa ở lại trong núi không phải chuyện tốt.
Vân Diệp không dám nói có núi lở:
- Phụ hoàng, chúng ta tới chỗ rộng lớn hơn ắm trại đi, hai nhi thấy chỗ
này không thích hợp, vừa rồi hài nhi phái người lên vách núi xem, phát
hiện bên trên có khe nứt rồi.
Lý Thái vội vàng kiến nghị, hai tai dựng lên như tai lừa:
Lý Nhị sửng sốt:
- Có mưa lớn đâu, chỉ là mưa nhỏ mà cũng bị sụp à?
- Bệ hạ, không cần biết mưa to hay nhỏ, chỉ cần đất tích đủ nước sẽ đất
đá trôi, Bao Tà đạo không phải nơi thích hợp ở lâu, chúng ta phải rời
chỗ chật hẹp này trong đêm.
Đối tượng nhằm vào Lý Nhị nhưng Vân Diệp lại nhìn Trường Tôn thị.
Hai vợ chồng này hết thuốc chữa rồi, người khác nghe thấy tin này ít
nhất sẽ căng thẳng, họ vẫn thản nhiên, Lý Nhị vẫn cầm bát cơm, Trường
Tôn thị gắp thức ăn cho trượng phu, hoàn toàn coi Vân Diệp đang ca hát.
Lúc này Đoàn Hồng ướt sũng vào bẩm báo:
- Bệ hạ, nô tài vừa kiểm tra vách núi, đúng như Ngụy vương nói, đã có
khe nứt, một số cây cối đã rời vị trí, nơi này không tiện ở lâu.
- Lệnh đại quân tiên lên, cả đêm không nghỉ, tới chỗ rộng rãi lại báo.
Lý Nhị ợ một cái không đúng lúc, khinh bỉ nhìn Lý Thái và Vân Diệp đi vòng vòng, cuối cùng hạ lệnh:
Lý Thái nhận lệnh thúc giục đại quân tiến lên như phát điên, Vân Diệp
không đi đâu cả, trông coi già trẻ trong nhà, hai mắt mở lớn như chuông
đồng nhìn vách núi, hành quân ba đêm rất phiền phức, có bánh xe bị kẹt
trong khe đá, bất kể trong xe chứa cái gì, Lý Thái đều lệnh đẩy xe xuống sông.
Đi suốt đêm, rất nhiều người bị đá trên núi rơi xuống làm bị thương,
không có thương vong là may mắn trong bất hạnh rồi, tới khi trời sáng
cơn mưa chết tiệt vẫn rơi, hơn nữa còn có xu thế lớn hơn. Một thớt khoái mã từ phía trước chạy tới, lớn tiếng bẩm báo phía trước có đất đá trôi
diện tích lớn, nửa ngọn núi đã sụp, lấp kín Bao Thủy. Vân Diệp lúc này
mới phát hiện dòng sông gầm thét dưới chân đã dừng chảy.
Phiền lớn rồi, nếu bị tắc sông thì mọi người đành phải quay đầu lại, Lý
Nhị vẫn đủng đỉnh như cũ, tựa hồ chẳng hề bận tâm, hạ lệnh cứ tiến lên.
Phía trước bị đá lấp rồi còn đi sao được, Vân Diệp rất muốn hỏi ông ta
có ý gì, Lý Nhị chẳng thèm nhìn y, chui vào loan giá đi tới.
Người mệt ngựa mỏi, già trẻ Vân gia trừ phụ nhân và trẻ nhỏ thì số còn
lại đều đi bộ sau xe ngựa, may ngựa Vân gia đều là ngựa cày, sức chịu
đựng kinh người, nếu không đã ngã lăn ra như mấy con ngựa cao lớn tốt mã của hoàng gia. Áo choàng của Vân Diệp toàn bùn, qua lại tuần tra đội
ngũ nhà mình, Vân Thọ thấy phụ thân vất vả định xuống xe, bị Vân Diệp
đẩy vào, lúc này không cho nó gây thêm loạn.