Ly Thạch gần
đây kỳ vọng rất lớn vào Vân Thọ, đứa bé này cũng không phụ sự kỳ vọng
của ông ta, yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, sinh hoạt vô cùng quy
luật, tới giờ là ngủ, tới giờ là học, tới giờ là ăn cơm. Ly Thạch yêu
cầu nó phải giảm thịt thừa, đứa bé này liền ba tháng không ăn một miếng
thịt, nhìn thấy con trông miếng thịt mà thèm thuồng, Vân Diệp vô cùng
chua xót, cần dạy con ta thành biến thái không?
Thọ Nhi từ nhỏ đã béo, thể chất nó như thế, giảm cân ba tháng, vẫn cứ
tròn trùng trục, đứa này này hàng ngày vận động rất đủ. Vân Diệp một lần xem khóa huấn luyện võ thuật của nhi tử, cảm thấy vô cùng tàn nhẫn, Ly
Thạch đá từng cái vào cánh tay Vân Thọ, nó chẳng những phải giảm bớt lực đạo Ly Thạch tác động lên mình, còn phải phản kích, với một đứa bé mười một tuổi mà nói, không khỏi quá hà khắc.
Trẻ con béo đáng lẽ sờ vào phải mềm, nhưng thịt toàn thân Vân Thọ lại
rắn chắc, vì thỏa mãn yêu cầu văn võ song toàn của mẫu thân, đứa bé này
chẳng những phải học võ, còn phải học văn, mỗi ngày đều vô cùng vất vả.
Vân Thọ đã thấy hàm nô, ở ngay trong hậu viện Vân gia, Vân Diệp chuyên
môn đem nhi tử tới hậu viện xem hàm nô, Vân Thọ nhìn thấy hàm nô ngồi
dưới ánh mặt trời nghịch bàn chân của mình liền vô cùng hoảng sợ.
- Cha, nếu con luyện võ tiếp có thành hàm nô không? Sau này con phải đọc thêm trí tuệ trong sách mới được.
- Đương nhiên là không, hàm nô là trẻ dị dạng, nhi tử của ta không phải, cha để con thấy hàm nô là xem sức mạnh cực hạn là thế nào, bọn họ ai
nấy sức lực vô cùng, có thể cầm chân xé xác một con ngựa. Nhưng con biết không, cao thủ như vậy bị Lưu Phương gia gia dùng mấy quả cầu gỗ giết
chết, đương nhiên Đơn Ưng cô phụ còn chém hai đao.
- Hàn Triệt thúc thúc không đánh lại hàm nô, nhưng hàm nô lại nghe Hàn
Triệt thúc thúc chỉ huy. Nguyên nhân vì sao? Thực ra đây là một đạo lý,
sức mạnh cần trí tuệ thúc đẩy mới được.
- Con rất nỗ lực, năm xưa cha mà có một nửa nghị lực như con thì thành
tựu tuyệt đối không chỉ có thế này. Nhưng cha cũng không hối hận, thủa
thiếu thời cha sống rất vui vẻ, con ạ, béo một chút cũng không sao, làm
chú bé béo vui vẻ khỏe mạnh là được.
Trẻ con mười một tuổi đã có thể suy nghĩ một vài chuyện rồi, Vân Thọ
ngoẹo đầu nhìn cha, lại nhìn hàm nô chảy nước dãi, ôm hôm cha nói:
- Con cũng thấy trí tuệ rất quan trọng.
Vân Diệp ngồi xuống nhìn ngang mắt nhi tử:
- Theo cha biết, suối nguồn trí tuệ không phải là sách vở, mà là từ suy
nghĩ và sinh hoạt, nếu con thấy võ lực không đủ chiến đấu, sách vở không đủ kính phục, vậy phải tìm lấy trí tuệ từ trong cuộc sống, một thời
gian nữa con sẽ phát hiện, võ lực và sách vở chỉ là tảng đá lót đường để con lấy trí tuệ thôi.
Hai cha con vừa nói vừa đi qua cửa sau, Vân Thọ bị phụ thân nói cho hồ
đồ, như hiểu được một chút, càng như thêm mơ hồ, vì cha và sư phụ nói
không giống nhau, nhưng cha mới là người thông minh nhất.
Vân Thọ cô đơn lắm, vì thân phận nên bằng hữu của nó không nhiều, từ khi Lý Thừa Càn về, nó không tới phủ thái tử nữa, cũng không có thời gian
mà tới. Trẻ mười một tuổi trong nhà huân quý là lúc bận rộn nhất, tuổi
tốt nhất truyền thụ tư tưởng nên không ai buông lỏng giáo dục.
Đi qua con suối nhỏ, đáp qua suối là một cái cây đổ, Vân Thọ nhanh nhẹn
dẫm cây đi qua, sau đó quay đầu nhìn phụ thân thong thả đi tới. Hai cha
con rất ít thời gian ở cạnh nhau, nên Vân Thọ tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Hôm nay không cần đi học, không cần đọc sách cũng không cần luyện võ,
càng không cần học tập lễ nghi, mỗi tháng theo phụ thân một ngày là ngày Vân Thọ mong đợi nhất. Thực ra nó rất mong đợi phụ thân cõng mình,
giống như phụ thân cõng đệ đệ muội muội vậy, nhưng nhìn thân hình béo
tròn của mình liền từ bỏ, tới Vượng Tài cũng không muốn chở mình.
Chỉ có cha mới cho mặc y phục đẹp đẽ leo cây, mùa đông vốn ít trò để
chơi, Vân Diệp trải áo bào dưới gốc cây, để nhi tử từ trên cây ném táo
đen xuống, táo đen bị mặt trời sấy khô một phần, ăn như ăn bánh vậy,
nhưng nhỏ một chút, hạt lại to.
Vân Thọ lộn người từ trên không xuống, kêu rầm một cái, làm Vân Diệp hoảng sợ, Vân Thọ ngửa mặt đắc ý nói:
- Con đang tu luyện thuật phi diêm tẩu bích, cha không cần sợ, nghe Vô
Thiệt công công nói, luyện tới cực điểm băng tường vượt mái như đi trên
đất bằng, con đã thấy được đường lối rồi.
Chuyện này Vân Diệp biết, Vô Thiệt muốn truyền Kê minh cẩu đạo cho Vân
Thọ, bị Vân Diệp nghiêm khắc từ chối, y nhìn thấy Tiểu Miêu chịu tội thế nào, không muốn con mình cũng như thế. Luyện tới tột đỉnh thì sao? Mấy
chuyện Tiểu Miêu làm ở Trường An vẫn bị học sinh thư viện phá giải. Sư
tử Vân gia không nói, bảo đao giết người chẳng qua là lợi dụng ánh đèn,
Lý Bằng Trình ngã chẳng qua lúc khi lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh ra
đá vào khuỷu chân hắn. Còn về đè bẹp người ta là vì xương cốt người kia
đã bị làm đứt hết, toàn thân như quả bong bóng chứa nước. Bánh xe của
Ngụy Trưng bị lắp cái cưa tròn, sau việc lấy đi là được.
Thư viện lấy thứ này làm trò vui đùa, mấy học sinh khi biểu diễn cuối kỳ lấy nó làm biểu diễn ma thuật, kết quả bị một đống giày dép đuổi khỏi
sân khấu, khi đó mặt Vô Thiệt đen xì.
Vân Thọ chỉ cần có thể chất khỏe mạnh là được, không cần tinh thông mười tám môn võ nghệ, múa thương bắn cung đúng quy củ là ổn, còn việc khác
tất nhiên có người làm. Tiểu Miêu sớm muộn gì cũng về Vân gia, vì người
sống quên ở Vân gia, ra ngoài không hòa nhập được, chất độc hiện đại mà
Vân Diệp phán tán ra, không phải ai cũng có thể kháng cự được.
Chỉ có ở Vân gia trang tử phụ nhân mới có thể chạy khắp nơi, tới hậu
viện gia chủ như vào nhà mình, nếu như tới nhà khác cũng dám làm thế quá nửa sẽ bị chủ nhân bất lương cưỡng bức, vì trên danh nghĩa tất cả sinh
vật giống cái ở hậu viện đều thuộc về nam chủ nhân.
Chưởng quầy Vân gia bất kể ở ngoài làm ăn lớn ra sao, về tới trang là
lập tức đổi y phục trâng hộ, cầm ấm trà đi dạo loanh quanh, nếu ngươi
nhìn thấy một đám lão hán ngồi dựa vào góc tường tắm nắng uống trà thì
chớ coi thường, nói không chừng trong đó có đại thương cổ tung hoành một phương.
Nhìn thấy tiểu tư thì thầm lấy lòng nha hoàn thì cũng đừng lạ, càng
không có chuyện chủ gia nhảy ra đem cả hai thả trôi sông, người ta nói
không chừng là đôi tiểu tình nhân, chỉ cần hoàn thành hợp đồng lao động
của Vân gia là lập tức thành thân.
Vân Diệp dẫn nhi tử tuần thị quanh trang, Vân Thọ nôn nóng kéo cha vào
tiểu viện tử do Đơn Ưng để lại, buổi sáng rời nhà đã hầm một nồi móng
giò, lúc này thế nào cũng chín rồi.
Đây là bí mật của hai cha con, Tân Nguyệt căn bản không biết, nhi tử bèo tròn không thay đổi gì cả là hoàn toàn nhờ phu quân nàng mỗi tháng điên cuồng tẩm bộ một lần.
Vượng Tài biết, đậu náu mềm nhũn là chuẩn bị cho nó, mang theo vị muối
nhàn nhạt, nó đã loanh quanh trước cửa tiểu viện của Đơn Ưng ba lần rồi, ngửi mùi mà không ăn được làm nó cực kỳ sốt ruột.
Vân Diệp đem đạo lý ghê tởm của mình giảng cho nhi tử một lượt, có lĩnh
hội được hay không thì cần cuộc sống dạy nó, trẻ con không vấp ngã không nhớ, thiên tài cũng thế.
Lần này dạy nhi tử rằng võ thuật và tri thức không quan trọng tới mức
coi nó như mạng, Vân gia hiện cần một người kế thừa hợp cách, chứ không
phải là một cao thủ võ thuật hoặc danh gia học vấn. Giáo dục Vân Hoan có thể như thế, giáo dục Vân Thọ thì tuyệt đối không được.