Vân Diệp và Thi Nhi tròn mắt nhìn Lý Thái như nhìn thằng ngốc, đợi hắn phun rắm xong, Vân Diệp mới nói:
- Đây là vương phi Thổ Phồn, cũng là muội muội của Hàn Triệt, năm xưa ngươi đã gặp rồi.
- Vớ vẩn, Thổ Phồn vương Cống Tùng Cống Tán mới mười tuổi, đâu ra lão bà lớn như thế? Đừng có lừa ta, ngươi có phòng ngoài cũng đâu phải chuyện
gì to tát, huynh đệ ta là anh hùng hào kiệt, phối với mỹ nhân là tương
xứng.
- Nàng còn là thánh nữ của Thần giáo, ngươi không sợ thần tiên trừng phạt à?
Vân Diệp đành giải thích:
Thi Nhi cười tủm tỉm, khuôn mặt giấu dưới áo chồn đỏ rực càng thêm lay động lòng người.
Lý Thái nhìn chiến mã sau lưng Thi Nhi, tới xem một lúc quay lại hỏi Vân Diệp:
- Nàng ấy đúng là vương phi Thổ Phồn à?
- Chính xác!
- Vậy vì sao xuất hiện ở Thục? Ngươi ở lại đây để đợi nàng?
- Đúng, Tùng Tán Cán Bố đã chết, Lộc Đông Tán một tay che trời, nếu
không tìm cho Cống Tùng Cống Tán chút viện binh, đoán chừng sẽ bị ông ta giết chết, cho nên cưới một đại mỹ nhân làm lão bà, có gì không đúng?
Lý Thái ngượng ngùng chắp tay với Thi Nhi rồi kéo Vân Diệp ra xa:
- Hàn Triệt chẳng phải thứ tốt lành mẹ gì, muội muội hắn đoán chừng
chẳng phải người tốt. Ngươi tự ý tiếp kiến ngoại phiên cũng không hợp
quy củ.
- Ta làm cái gì? Ta chỉ cần bí mật đưa họ vào Trường An, gặp bệ hạ là
xong, còn chơi âm mưu quỷ kế thì ngươi biết không phải là sở trường của
ta, cha ngươi với cữu cữu ngươi mới là cao thủ.
- Ta mặc kệ chuyện thối nát của các ngươi, có điều chúng ta cần đồng tuyết làm gì? Người chúng ta lại chẳng lên được đó.
- Bệ hạ nằm mơ cũng muốn giệt Lộc Đông Tán, ở Thổ Phồn ai nắm quyền cũng không đáng sợ bằng Lộc Đông Tán, ngươi nghĩ mà xem Lộc Đông Tán và Thổ
Phồn đánh nhau, đầu người lăn lóc, khói lửa bốn phương, ai muốn thấy
cảnh này nhất? Cho ngươi biết, Hàn Triệt là thằng điên, tuy vô cùng
thông minh, trí tuệ, nhưng hắn bản chất thực sự là kẻ điên. Nếu có một
ngày hắn giết hết người Thổ Phồn cũng không có gì lạ.
Lý Thái cao hứng thúc giục:
- Vậy đi mau, chúng ta thu thập đồ về Trường An ngay.
Vân Diệp thực sự là hết cách với tính trẻ con của tên béo này, lão bà
của hắn chạy ra biển, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, cho nên để bản
thân sống thoải mái hơn, liền đơn giản hóa mọi chuyện, không muốn suy
nghĩ nữa.
Nhiều năm rồi không gặp Bàng Thi Nhi, nữ nhân này không thay đổi mấy,
năm tháng không làm khuôn mặt nàng thêm thành thục, lại càng động lòng
người, mấy thị nữ Thổ Phồn chăm sóc nàng vô cùng chu đáo, còn nam tử Thổ Phồn nhìn nàng không phải ánh mắt của nam nhân nhìn nữ nhân, mà là sự
tôn kính, coi nàng như thần linh.
- Tiểu Vũ có khỏe không?
Khi Vân Diệp và Bàng Thi Nhi sóng vai đi trên sườn dốc, đột nhiên nghe nàng hỏi tới Tiểu Vũ, cười khổ nói:
- Cô từ bỏ đi, tính khí Tiểu Vũ hiện giờ rất không tốt, năm xưa cô làm
nó bêu xấu, nó vẫn ghi nhớ trong lòng, lần này tới Trường An đừng gặp nó thì hơn, nếu không nó chém chết cô.
Bàng Thi Nhi nhoẻn miệng cười, vuốt tóc nói:
- Tiểu nữ sống tới giờ thời gian khó quên nhất là hai năm ở thư viện,
xung đột với Tiểu Vũ cũng là va chạm nhỏ khi niên thiếu, nghe nói nàng
ấy đã làm mẹ, tiểu nữ rất muốn xem con nàng ấy có giương nanh múa vuốt
như mẹ nó không.
- Tiểu Vũ là đứa bé rất thông tuệ, giờ lịch luyện nhiều năm, càng trở nên trầm ổn, cô và nó đúng là kỳ phùng địch thủ.
Vân Diệp không làm theo ý nghĩ bại não của Lý Thái mà chạy như điên, an
toàn tới Trường An mới là quan trọng nhất, vốn định đi bí mật, nhưng
người Thổ Phồn trên đường hát suốt, làm người ta vô cùng đau đầu.
Bàng Thi Nhi chẳng ngăn cản, ngồi trên xe ngựa mang nụ cười thánh khiết
nhìn người Thổ Phồn ca hát. Thường nói người Thổ Phồn là chủng tộc gần
với mặt trời nhất, thuần khiết như băng tuyết, đương nhiên khi đứa trẻ
không biết gì cầm đao giết người làm người ta sởn gai ốc nhất.
Khoái lạc, đó là thứ Bàng Thi Nhi muốn đưa cho chủng tộc này, nàng
thường cùng người Thổ Phồn nhảy múa quanh đống lửa, chỉ có Vân Diệp và
Lý Thái ngồi bên nhìn như hai thằng ngốc.
- Thi Nhi, đó là giáo nghĩa của cô đấy à? Ta cứ cảm thấy có cái gì đó
không ổn, suốt ngày ca vũ, nam nhân suốt ngày theo đuổi nữa nhân. Hưởng
thụ lúa mì của mình, hưởng thụ bò dê và ái tình? Không nghĩ tới cường
đạo hung ác, không nghĩ tới nước địch? Không nghĩ tới thiên tai nhân
họa?
- Vì sao phải suy nghĩ? Chẳng lẽ con người không nên sống khoái lạc một
chút sao? Chẳng lẽ không nên theo đuổi người mình yêu sao? Con người
không được hưởng thụ thành quả lao động của mình sao?
- Thời thượng cổ chẳng phải chúng ta sống như thế sao? Sống có gì vui,
chết có gì khổ? Tổ tiên chúng ta chẳng phải trần truồng đuổi theo con
mồi, ăn xong vây quanh đống lửa ca múa à? Đêm khuya không phải sinh sôi
này nở bên đống lửa à? Vì sao phải thay đổi?
- Có người chết, chúng ta dùng tiếng ca tiễn họ đi, có người sinh ra,
chúng ta dùng tiếng ca chào đón. Còn về ý niệm quốc gia đều do đế vương
cố ép lên người chúng ta, chúng ta sinh ra vốn tự do, đất đai của chúng
ta, cây cỏ của chúng ta, sinh mệnh của chúng ta. Nếu có kẻ địch, chứng
tỏ giáo nghĩa còn chưa truyền tới cho những người đáng thương đó, đợi họ hiểu được giáo nghĩa rồi sẽ bỏ vũ khí, cùng chúng ta ca vũ.
Bàng Thi Nhi dùng ngôn ngữ như thơ tuyên truyền giáo nghĩa của mình, Vân Diệp và Lý Thái nghe mà toát mồ hôi, vì nàng nói không phải là đùa,
nhìn người Thổ Phồn vô ưu vô lo, hình như thực sự vui sướng.
Bề ngoài của Bàng Thi Nhi thực sự quá dễ lừa gạt, hai người nhìn đám bộ
hạ của mình, mấy ngày qua cũng trở nên am hiểu ca vũ rồi, người Tần giỏi khổ chiến, người Tần chết không buông vũ khí, lại bị mấy điệu vũ đạo
vặn vẹo lung tung ăn mòn, không ngờ võ sĩ Đại Đường phóng khoáng đưa đao của mình cho người Thổ Phồn cắt thịt dê. Trước kia đao trong tay họ vô
cùng quý giá, lão bà tùy ý động vào nói không chừng ăn một trận đòn, vậy mà giờ đem vũ khí bản thân coi như tính mạng để người ta xiên thịt
nướng.
- Diệp Tử, ngươi định đưa nữ nhân này tới Trường An thật sao? Nàng ta là ôn dịch, nếu để Bàng Thi Nhi tự do tuyên truyền giáo nghĩa thì quá
khủng bố, người Đường còn thích cuộc sống nàng miêu tả hơn cả người Thổ
Phồn. Đám hòa thượng chỉ nói xuông tin Phật là cầu được kiếp sau được
hạnh phúc, vậy mà người tin theo vô số. Nếu nữ nhân này đứng tuyên
truyền giáo nghĩa khoái lạc, mà sự khoái lạc này còn nhìn thấy được, sờ
vào được, thêm vào yêu nữ này đẹp như tiên, trời ơi! Cơ nghiệp Đại Đường thế nào cũng sụp đổ, không biết làm sao Lộc Đông Tán chịu được đám
người này.
- Ta càng ngày càng thấy Lộc Đông Tán vội vàng tấn công Thiên Trúc kỳ
thực là vì bỏ chạy chứ không phải mở mang bờ cõi, đám sâu mọt chỉ biết
giải trí này chắc đã hủy cao nguyên đồng tuyết rồi.
Vân Diệp chẳng biết trả lời Lý Thái ra sao, nếu một dân tộc thành dân tộc khoái lạc, dân tộc đó cơ bản cách toi đời không xa.
Khoái lạc giống như mật ngọt, có ma lực thần kỳ khiến người ta say mê, ở thời viễn cổ, mật ngọt đại biểu cho khoái lạc, con người thích mật ngọt là thiên tính, thích khoái lạc cũng là thiên tính.
Giáo nghĩa của Hàn Triệt là do Vân Diệp dạy hắn, cho nên mới đầu không
coi ra gì, ai mà ngờ mười năm sau cái giáo nghĩa nhảm nhí ấy lại tạo
thành làn sóng ở cao nguyên Thổ Phồn. Thổ Phồn vương cưới nữ nhân lớn
hơn hai mươi tuổi, nói lên cái gì? Nói lên sức ảnh hưởng của Bàng Thi
Nhi thực sự quá lớn, chỉ có thần và người kết hợp mới làm người ta quen
đi tuổi tác.
Giống như Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ, Lưu Ngạn Xương và Tam thánh mẫu, rõ ràng Thất tiên nữ và Tam thánh mẫu tuy mang bề ngoài mỹ nữ, nhưng đều
đã già tới mức không thể già hơn, mà trong truyền thuyết dân gian, bọn
họ vẫn tương thân tương ái với chàng trai trẻ, làm người ta chỉ có hâm
mộ! Đúng là gặp ma rồi.