Liễu bên bờ sông mềm nhơ tơ, cỏ non mảnh manh hai bên bờ lất phất trước
gió, tháng tư là mùa đẹp nhất trong năm ở Ngọc Sơn, mỗi sáng sớm Vân
Diệp cùng bốn vị lão tiên sinh tản bộ bên sông, thuận tiện trao đổi an
bài mỗi ngày.
- Triều hội ngày mai bệ hạ sẽ lệnh hầu gia tham dự, không biết hầu gia đã chuẩn bị tốt chưa?
Lý Cương chắp tay sau lưng đi trước, vừa đi vừa hỏi Vân Diệp phía sau.
- Chuẩn bị cái gì, tiểu tử nếu đã dám làm thì không sợ có kẻ thừa cơ gây khó dễ.
Vân Diệp mặt dửng dưng:
- Ngươi dẫn bốn mươi kỵ sĩ tung hoanh thôn quê, coi thường vương pháp, đã là tội lớn, giờ còn không biết hối cải, không biết trên triều đường sẽ
có tranh cãi thế nào.
Lý Cương miệng nói rất nhiêm trọng, thần thái thì như mây thoảng gió bay:
- Nếu chuyện này để cho tiên sinh xử lý, tiên sinh sẽ làm thế nào?
- Nếu là năm mươi năm trước, lão phu sẽ đánh gãy hai chân hắn, nếu là bốn mươi năm trước sẽ lấy mạng hắn, ba mươi năm trước thì lão phu để quan
phủ ra mặt, hai mươi năm trước lão phu sẽ tìm Trần Thúc Đạt nói chuyện,
còn bây giờ lão phu sẽ để ngươi xử lý.
Lời của Lão Lý khiến ba vị lão tiên sinh kia cười không ngớt.
- Thiếu niên làm việc là thống khoái nhất, chẳng cần phải nghĩ tới hậu
quả nhiều, con người càng sống càng nhát gan, nghĩ lại thì quyết đoán
của thủa thiếu niên chưa chắc đã là sai, già rồi làm gì cũng vòng vèo,
vòng một vòng lớn quay về điểm khởi đầu. Tiểu Diệp làm việc rất hợp với
lão phu.
Ngọc Sơn tiên sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn:
-
Chuyện làm thì thống khoái rồi, chỉ là không dễ giải quyết hậu quả, lần
này Trần Thúc Đạt cáo trạng, tội danh dung túng nô phó hành hung là
không chạy thoát được, ông già bán than kia thế nào rồi? Nếu chẳng phải
hôm đó lão phu nổi hứng một mình du sông, ông lão đó sinh tử khó lường.
- Hừ, “nhất xa thán trọng thiên dư cân, cung sứ khu tương tích bất đắc,
bán thất hồng tiêu nhất trượng lăng, hệ hướng ngưu đầu sung thán trực”,
tên khốn kiếp đó, cả một mùa đông vất vả của lão hán bị hắn cướp đoạt
mất, hại cả nhà ông ta không còn nguồn sống, tới lập xuân trong nhà
không có môt hạt gạo, giờ chỉ biết tìm cái chết. Tiểu tử giờ hối hận
không đánh gãy hai chân hắn.
Vân Diệp không khỏi bất bình.
- Chà, tiểu tử, văn tài không tệ đâu, hai câu thơ trên có ý tứ lắm.
Nguyên Chương tiên sinh thích câu từ, không thương người:
- Có gì mà phải lo chứ, một tên thương nhân ác ôn ỷ có người chống lưng
hoành hành thôn quê, Tiểu Diệp Tử đánh gãy một chân chỉ là chuyện nhỏ,
Trần Thúc Đạt tố cáo lên, lão phu đoán tên ác thương kia khó thoát khỏi
cái chết.
Ly Thạch tiên sinh vẫn kiệm lời như cũ:
Bốn ông già và một thiếu niên nhìn nhau cười, Vân Diệp lắc đầu, trên đời này đúng là có người ngu như heo.
- Tiểu tử, lão phu thấy lạ là vì sao ngươi không dùng cái cớ kia, mà dùng cái thủ đoạn ngang ngượng vì hắn không chịu cho ngươi lá trà?
Ngọc Sơn tiên sinh thắc mắc:
- Tiên sinh cứ nhìn kết cục của tên thương nhân kia khi kẹp giữa vãn bối
và Trần Thúc Đạt là hiểu vì sao vãn bối lại gạt nhà ông lão kia sang một bên.
Ngọc Sơn tiên sinh gật gù, chân thành nói:
- Lão phu phát hiện càng ngày càng thích tên tiểu tử ngươi rồi.
Ba vị tiên sinh khác cũng khoan khoái lắm.
Buồn nôn, còn đó là suy nghĩ trong lòng Vân Diệp.
Lão nãi nãi rất lo cho tôn tử, hôm trước tôn tử dẫn người đi tới Hồ trang,
đập tan nát nhà người ta, còn đánh gãy chân gia chủ, cũng chẳng biết có
rắc rối gì không, chỉ là một điều, vì sao tôn tử lại muốn trả tiền trà
cho một nông hộ trong nông trang nhà mình, lại không cho ai hỏi tới.
Có lẽ mấy ngày trước tôn tử nổi giận không phải vì lá trà mà vì chuyện khác, tôn tử không nói, bà cũng không tiện hỏi.
Lão nãi nãi nhất thời nghĩ không ra, lại nhìn hai nữ nhi ở bên cạnh giống
như con ngỗng đần độn, chỉ biết có ăn, hậm hực nhéo mỗi người một cái,
buồn bực mới giảm đi chút ít.
……………
Thái Cực cung dưới ánh ban mai cao lớn hùng vĩ, mấy tháng trời chưa tới mà chẳng có tí lạ lẫm
nào, trong đội ngũ võ thần không thấy Lão Trình, Lão Ngưu. Bọn họ người
đi Cố Nguyên, người đi Vân Trung.
Tần Quỳnh mặt mày lo lắng, Úy
Trí Cung chẳng bận lòng vỗ vai Vân Diệp, khen ngợi hành động vĩ đại mấy
ngày trước của y, còn nói đó mới là cách làm của quân ngũ, đánh gãy một
cái chân mà thôi, nếu là ông ta, cả nhà tên thương cổ kia đã vào mộ hết
rồi.
Bất kể là ai thì Vân Diệp cũng tươi cười đón tiếp, hoàn toàn không nhìn ra có chút xíu sợ hãi nào, điều này làm đám huân quý thầm
cảm khái thiếu niên to gan, từ khi Trinh Quan luật xuất hiện, hào môn
Sơn Đông đã bị hạ xuống hàng thứ ba, Lý thị số một, gia tộc hoàng hậu số hai.
Ở vào giai đoạn trọng yếu này gia tộc nào cũng khép nép hạ
mình xuống, chỉ sợ đụng chạm vào hoàng đế, gây đại họa cho gia tộc. Chỉ
có tên tiểu tử này là phóng túng làm càn, nghe nói vì mấy cây trà mà gây can qua, hơn bốn mươi kỵ sĩ hoành hành thôn qua, ngang ngược vô cùng,
không biết hôm nay hoàng đế sẽ xử trí y thế nào.
Nghĩ tới đó mọi người bất giác tránh xa y.
Trên triều đường vẫn náo nhiệt, quân đội đang khởi hành, tháng tám năm nay
sẽ tới từng điểm tập kết, bộ máy quân sự triều Đường đang vận chuyển
toàn lực, lương thực, ngựa, binh khi, đủ loại chuyện đợi xử lý xong thì
mặt trời đã lên tới ba cây sào.
Chúng thân hơi thả lỏng một chút thì thấy Trần Thúc Đạt đứng dậy, ôm triều vật tấu lên:
- Khởi tấu bệ hạ, buổi trưa ngày 13 tháng 4, Lam Điền hầu Vân Diệp dẫn
bốn mươi gia nô ngang ngược xâm lược thôn quê, Hồ trang chủ Hồ An vì
không cho y lá trà mà y lấy vũ khí phá Hồ trang, xông vào đại trạch như
phỉ tặc, phá nhà cửa như cướp đường, Hồ An có chút phản kháng, chân phải bị đánh gãy ngay, gia nhân có chút bất bình là bị lăng nhục, còn hủy
hết mấy chục cây trà. Hạng người vô pháp vô thiên thế này đứng cùng
triều với thần, thần thấy xỉ nhục, thần và y như trắng với đen không thể dung hòa.
- Thần đàn hặc Lam Điền hầu hoành hành thôn quê, dung
túng nô phó, coi pháp luật Đại Đường như không, nay có đầy đủ cả nhân
chứng, vật chứng, xin bệ hạ chiếu cho Hữu ti hỏi tội.
Triều đường hết sức yên tĩnh, lời tấu của Trần Thúc Đạt từng chữ như chứa máu và nước mắt, làm người ta sinh lòng thương xót.
Thật là lạ, hoàng đế không nói gì cả, tể tướng Phòng Huyền Linh cũng nhắm
mắt không nói, binh bộ thượng thư Đỗ Như Hối tựa hồ đang nghĩ chuyện
khác, đầu óc để đẩu đâu, ngay cả Ngụy Trưng thường ngày ghét ác như thù
cũng im tiếng.
Lòng Trần Thúc Đạt giật đánh thót một cái, một loại cảm giác chẳng lành trỗi dậy, ông ta không hiểu vì sao có loại cảm giác này.
Tần Quỳnh bỏ ý đi ra, định xem sao hẵng hay, Trình Giảo Kim trước khi đi đã giao Vân Diệp cho ông ta, nếu có chuyện gì, ông ta phải trả lời huynh
đệ sinh tử ra sao? Hôm nay cho dù có liều cái mạng già cũng phải bảo vệ
tên tiểu tử này.
Úy Trì Cung nói luôn:
- Khởi tấu bệ hạ, người trong quân ngũ tính tình thô lỗ, gặp phải chuyện động thủ thống khoái
hơn là động não, mong bệ hạ nể tên tiểu tử này có chút công nhỏ, tuổi
lại ít, trừng phạt qua loa cho y nhớ là đủ, nói cái gì mà hạ chiếu Hữu
ti, quá đáng!
Trần Thúc Đạt thất kinh, nếu dễ dàng bỏ qua cho Vân Diệp thì mình chớ hòng lăn lộn ở Trường An nữa, những thương gia nương
tựa vào sẽ ly tán hết, làm sao được chứ, sống nghèo khó chẳng bằng giết
ông ta cho xong.
Vừa định lên tiếng thì nghe hoàng đế nói:
-
Tiểu tử, ngươi lại có mưu tính xấu xa gì đó? Lại muốn hại ai? Trần Thúc
Đạt à? Các ngươi trước không thù, nay không oán, có cần làm thế không?
Hoàng đế vừa lên tiếng, mặt Trần Thúc Đạt liền như tro tàn, đây đâu phải là
giọng hỏi tội mà rõ ràng là trưởng bối trêu ghẹo vãn bối, chuyện này thế phải có một người sai, nếu như Vân Diệp không sai thì mình sai rồi, tên Hồ An kia nói hắn và Vân Diệp không quen biết, càng khỏi nói tới oán
thù, chẳng qua là không cho y trà, chẳng lẽ nói trong chuyện này còn có
điều mình chưa biết.
Hoàng đế xưa nay uy nghiêm trên triều đường
lại ăn nói bông đùa, làm chư thần thầm cả kinh, thánh quyến của Vân Diệp sâu như thế, phải đánh giá lại địa vị của Vân gia mới được.
Vân Diệp rời hàng nói:
- Vi thần tính tình thô bỉ,làm khó bệ hạ rồi.
- Thô bỉ? Đâu phải chứ? Ở chỗ trẫm có một bái thơ, câu cú đơn giản, nhưng khiến nghiền ta nghiền ngẫm, để Phòng khanh đọc cho mọi người nghe mở
rộng kiến thức, không ngờ thơ còn có thể viết như thế.
Lão Phòng
thong thả đứng dậy, đi ra giữa, chắp tay thi lễ với hoàng đế, lấy một tờ giấy, hắng giọng c ho cổ thoải mái rồi bắt đầu đọc:
Mại thán ông!
Phạt tân, thiên thán Nam Sơn trung,
Mãn diện trần hôi yên hoả sắc,
Lưỡng mấn thương thương, thập chỉ hắc,
Mại thán đắc tiền hà sở doanh?
Thân thượng y thường, khẩu trung thực,
Khả liên thân thượng y chính đan.
Tâm ưu thán tiện nguyện thiên hàn.
Dạ lai thành ngoại nhất xích tuyết,
Hiểu giá thán xa triển băng triệt.
Ngưu khốn, nhân cơ, nhật dĩ cao,
Thị nam môn ngoại nê trung yết.
Lưỡng kị phiên phiên lai thị thuỳ?
Hoàng y sứ giả bạch sam nhi.
Thủ bả văn thư, khẩu xưng: "sắc"!
Hồi xa sất ngưu khiên hướng Bắc.
Nhất xa thán trọng thiên dư cân,
Cung sứ khu tương tích bất đắc.
Bán thất hồng sa, nhất trượng lăng
Hệ hướng ngưu đầu sung thán trị.
**** Ông lão bán than - Bạch Cư Dị (Người dịch: Hoàng Tạo, Tương Như)
Ông bán than!
Đốt củi đốt than trong núi Nam,
Mặt mày tro bụi khói lửa ám,
Mái tóc hoa râm tay đen ngòm!
Bán than được tiền ông tính toán:
Phần sắm quần áo, phần gạo cơm.
Thương thay! Trên mình áo mỏng dính,
Lòng lo than rẻ, mong trời lạnh!
Đêm qua ngoài thành tuyết hàng thước,
Sớm đánh xe than, rãnh băng ướt,
Trâu mỏi, người đói, mặt trời cao,
Bùn lầy cửa Nam tạm nghỉ bước.
Băng băng đôi ngựa, kìa ai nhỉ?
Áo vàng, áo trắng hai quan thị.
Tay giơ giấy tờ, mồm quát: "Sắc!"
Quay xe hò trâu kéo về bắc.
Một xe than nặng hơn nghìn cân,
Người nhà vua lấy, tiếc chẳng được.
Nửa tấm lụa hồng, một trượng the,
Buộc lên sừng trâu, không lấy? Mặc!
- Thế nào? Thơ hay chứ? Các khanh có biết lần đầu đọc bài thơ này lòng
trẫm đau thế nào không? Vân Diệp làm cái chuyện trẫm định làm, các khanh nói xem, y đáng trị tội gì?
Trần Thúc Đạt ngã lăn quay ra đất cầu xin hoàng đế thứ tội.
Vân Diệp nghe thấy bài thơ này cũng biết chuyện gay go, tội danh trên triều đường không sao, lát nữa tới hậu cung thì vui lớn.
Lý Cương Lý Văn Kỳ, ông hại chết ta rồi. Đây là tiếng rên la từ nội tâm Vân Diệp.
Người đời thường cầu khẩn ông trời ban may mắn, kỳ vọng này thường không
thành sự thực, cầu cho tai nạn đừng rơi lên người mình, loại cầu khẩn
này thường cũng chẳng được thực hiện. Càng cầu khẩn, tai nạn càng ghé
thăm.
Ông trời không thích làm việc người ta mong mỏi, con của ông trời cũng như thế.
Vân Diệp rõ ràng mong Lý Nhị lúc này quên mình đi, hoàng đế vĩ đại lại cứ đứng trước mặt y.
- Theo trẫm hồi cung.
- Thần năm nay đã mười sáu, hình như không tiện vào cung.
- Phải, lớn rồi, biết cho ngựa đạp phủ người ta rồi, còn biết xúi Lý
Cương viết cho trẫm một bài thơ nát, làm trẫm chua xót, ngươi không có
cái bản lĩnh làm thơ, thành thực nói ra, là ai viết, Lý Cương hay Tân
Ngọc Sơn?
- Bệ hạ mắt sáng như đuốc, nhìn một cái biết ngay thơ
không phải do thần làm, vi thần cũng không biết là vị nào trong mấy vị
tiên sinh biết.
Bốp một cái, đùi ăn một đá.
- Giỏi lắm,
chỉ có ở cùng một chỗ chưa tới ba tháng mà giao tình với bốn vị đại nho
đã tới mức này, Lý Cương là cô thần nổi danh, trừ vài bằng hữu học vấn,
xưa nay không tiếp xúc với triều thần, hiếm khi trình tấu chương, thể
diện này không phải nhỏ đâu, cho dù có tội, trẫm nể tình ông ta vất vả
cả đời vì Đại Đường mà tha tội cho ngươi.
Vân Diệp không để ý tới tiền tài, với chân tình lại coi như mạng, mình chẳng qua tặng rau quả,
bọn họ báo đáp lại bằng ngọc ngà. Vì chút rắc rối nhỏ của y mà phá vỡ
giới luật bao năm, sự quan tâm không phải nghi ngờ.
Trong hoàng
cung xuất hiện một cảnh kỳ quái, Vân Diệp bị hoàng đế áp giải tới chỗ
hoàng hậu, chỉ cần y đi hơi chậm một chút thôi là Lý Nhị dùng chân lớn
đạp lên mông. Cung nhân vừa thấy buồn cười vừa cả kinh, thấy cảnh này
không ai không cúi đầu nhanh chóng bỏ đi.
Hoàng hậu từ xa đã ra nghênh đón, thấy cái cảnh kỳ quái này không khỏi che miệng cười.
- Bái kiến nương nương.
Vân Diệp nhìn thấy hoàng hậu cuối cùng cũng thở phào một hơi:
- Tên tiểu tử to gan lớn mật này giao cho hoàng hậu xử trí đó.
Rồi quay sang cười rợn người với Vân Diệp:
- Hắc hắc, thêm một năm nữa ngươi sẽ rơi vào tay trẫm, tự cầu phúc đi.
Trêu chọc Vân Diệp mấy câu rồi về cung điện.
- Đứng ở đây kiểm điểm đi.
Hoàng hậu cũng kệ y, chỉ bắt phạt đứng:
Len lén nhích người về chỗ bóng cây, ngó quanh quất không thấy ai lền dựa vào lan can nghỉ ngơi.
Tối qua ngủ muộn quá, hôm nay lại dạy sớm, trên đầu có mặt trời ấm áp chiếu vào, bất tri bất giác ngủ mất.
Vân Diệp đang ngủ say thì bị mấy tiếng líu ríu đánh thức, lòng giật mình,
đây là hoàng cung, sao ngủ được chứ? Hình như vừa rồi bị hoàng hậu phạt
đứng mà.
Trước tiên nhắm mắt lại đừng mở ra, phán đoán tình hình cái đã.
- Tỷ tỷ nhìn kìa, y đang chảy nước dãi, ghê chết đi.
Cái giọng này hơi quen quen, là một tiểu cô nương.
- Tiên sinh nói chỉ có ngựa mới đứng ngủ, y là ngựa à?
Ấy, lại là một tiểu cô nương nữa.
- Vân hầu dậy đi, Vân hầu dậy đi, đây đâu phải là chỗ ngủ.
Lại thêm một giọng êm ái.
Mở mắt ra, chỉ thấy phía trước có mấy tiểu nha đầu đang đứng, từ năm tới
mười tuổi đều có, ngẩng đầu nhìn trời, đã mười tuổi rồi, hoàng tử, công
chúa trong cung tan học vào giờ này. Phía trước lớn nhất là Tương Thành
công chúa từng là đồng môn của mình, nàng đang bận rộn ngăn cản đám muội muội quấy nhiễu Vân Diệp, nhất là Lan Lăng công chúa, vừa rồi tay lấy
cành hoa muốn ngoáy mũi Vân Diệp.
- Vân Diệp bái chào các vị công chúa.
Người quen cả, chả có gì phải xấu hổ.
- Vân hầu vì sao lại mơ màng ngủ ở ngoài điện của mẫu hậu là sao?
Tương Thành xưa nay dịu dàng, tới ngay cả nói chuyện cũng ôn nhu, nhìn thấy
nàng, Vân Diệp bất giác nhớ tới nữ nhân làm y suýt mất mạng, đều là con
của Lý Nhị mà khác biệt quá lớn, một dịu dàng như nước, một dữ dằn như
lửa ...
Lắc đầu xua đuổi suy nghĩ rối loạn đi, cười nói với Tương Thành:
- Thần không may phạm lỗi, bị hoàng hậu phạt đứng.
Lan Lăng nhìn Vân Diệp một lượt, thấy y không có thức ăn, bĩu môi nói:
- Mẫu hậu phạt đứng? Rõ ràng là ngươi ngủ, ta phải bẩm báo mẫu hậu, để
người phạt nặng ngươi, trừ khi ngươi hứa mang cho ta loại xương lần
trước.
Lời của Lan Lăng khiến đám tỷ muội hưởng ứng, đều mở to mắt đợi Vân Diệp trả lời.
Cả nhà Lý Nhị chẳng hiểu vì sao đều là động vật ăn thịt, lần trước mang
cho Thành Càn một nồi sườn kho lớn, hắn chẳng được mấy miếng đều bị đám
muội muội diệt sạch.
Không thẹn là nhà lấy long làm tên, Vân Diệp hiện tại cảm thấy xung quanh không phải là những cô nhóc đáng yêu, mà
là một đám khủng long ăn thịt còn nhỏ của kỷ jura. Tương Thành có hơi
xấu hổ, chuyển đề tài:
- Vân hầu rốt cuộc phạm lỗi gì mà khiến mẫu hậu nổi giận.
- Không có gì, chỉ dẫn mấy chục người cưỡi ngựa xông vào nhà người ta đập phá.
Hả? Mấy tiểu nha đầu mặt đầy sùng bái, hung mãnh quá, loại chuyện này bọn chúng còn chưa thử qua, rối rít truy hỏi nguyên nhân.