Một thiếu niên tay phe phẩy
quạt gấp đi tới, đây là thứ mới có vài năm qua, người trong thư viện ai
cũng có một cái, mùa đông cũng mang ra quạt, nếu không không đủ thể hiện phong độ của mình.
- A, Vân huynh, tiểu đệ hôm nay thấy mặt trời rạng rỡ, bất giác nhớ tới
ngày đạp thanh, chân vô tình bước tới thư viện, mong Vân huynh dẫn
đường, đưa ta và Lý huynh đi ngắm bốn phương được không?
- Không được, ta phải đi cùng lão nhân gia, kể lão nhân gia nghe chuyện thư viện, hai vị muốn chơi thì cứ tự tiện.
- Ngươi dám à, phụ hoàng ta nói, nếu ngươi dám thất lễ với bọn ta, thì bọn ta không cần khách khí với ngươi.
Vị Lý huynh hơi nhỏ hơn một chút bên cạnh rít lên với Vân Diệp:
- Đừng có kêu, còn kêu nữa ta lập tức đưa muội vào thư viện đọc sách
đấy, mang tẩu tử của muội đi tìm Hầu kiệt, làm phiền lão nhân gia, ngay
phụ hoàng của muội cũng cứu nổi đâu, đang yên lành tới thư viện làm cái
gì?
Lúc này hai người mới phát hiện trên xe có một ông cụ, vội thi lễ, mặc nam trang lại nhún mình kiểu nữ, kỳ quái vô cùng.
Nam nhân duy nhất trong số đám nữ giả nam trang chắp tay nói:
- Vân huynh chớ trách, phụ hoàng mệnh lệnh tiểu vương đưa đệ muội tham
quan, tẩu tẩu vừa vặn muốn thăm Hầu Kiệt, cho nên tới cùng.
- Đừng rườm lời, hành lễ với lão phu tử, sau đó đi vào thư viện tìm Lý Ảm, Lý Hữu, bảo bọn chúng đưa các ngươi đi chơi.
Thất nhi tử Lý Uẩn của Lý Thế Dân nhút nhát, chỉ thích hưởng lạc, từng
nói chỉ cần sống vui vẻ cả đời là được, đây rõ ràng là lời chỉ người
thông minh mới nói ra được.
Nhan Chi Thôi rất thích trẻ con, nhất là sau khi Lan Lăng cho ông cụ một cái kẹo mút bí chế của Vân gia leo luôn lên xe, không ngừng mượn uy của ong cụ lớn tiếng với Vân Diệp, ông cụ cũng không ngăn cản, nói chuyện
với tiểu nha đầu rất vui vẻ.
Đi dạo từ đại môn về liền thấy Hầu Liên Nhi mắt đỏ hoe kéo Hầu Kiện ủ rũ từ trong phòng học đi ra, sau cửa sổ có mấy cái đầu ngó nghiêng, chuẩn
bị xem kịch hay.
- Vân Diệp, ngươi giỏi lắm, ngươi ở Lạc Dương nhận lời với cha ta chiếu
cố đệ đệ của ta, ngươi xem đây là kết quả chiếu cố của ngươi à?
Hầu Liên Nhi kéo tay Hầu Kiệt từ sau lưng ra, để Vân Diệp xem:
- Tốt lắm, đây mới là tay của nam tử, có gì không hay, Hầu Kiệt dựa vào
sức của mình chất một ngọn giả sơn, sao nàng không bình luận hòn giả sơn đó hùng vĩ ra sao, lại lấy cái tay của hắn ra nói, chỉ nữ nhân mới quan tâm tay có thô hay không, Hầu Kiệt tương lai phải dựa đôi tay này để
lập nên tiền đồ, da non thịt mềm sao mà được.
Câu này khiến Hầu Kiệt rất đắc ý, Hầu Liên Nhi thì lại ngẩng đầu nhìn Vân Diệp oán hận:
- Cho dù ngươi nói có lý, nhưng ngươi phạt nó đắp giả sơn là quá nặng, chẳng qua nó chỉ nhìn bài của người khác thôi mà.
Hầu Kiệt sợ nhất là có người nhắc tới chuyện này, ai nhắc tới là nổi
giận với người đó, nghe lời tỷ tỷ, thẹn tới đỏ bừng mặt, vùng tay tỷ tỷ
ra chạy mất, Hầu Liên Nhi còn ở sau lớn tiếng gọi :" Tiểu Quai!" Đó là
nhũ danh của Hầu Kiệt, làm Hầu Kiệt chỉ muốn tự sát ngay lập tức, tăng
tốc bỏ hẳn tỷ tỷ lại phía sau. Đám học sinh thò đầu ra thì cười nghiêng
ngã, thanh danh của Hầu Kiệt coi như đã hủy hoàn toàn rồi.
Ông cụ cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, Lan Lăng bị Vân Diệp đuổi đi,
khi đẩy ông cụ về văn phòng của mình, ông cụ đột nhiên mở mắt ra nói:
- Đừng phạm sai lầm, đứng cho thẳng mà đi, con đường của ta đã hết, chỉ xem các ngươi đi tiếp như thế nào.
Nói xong nhắm mắt lại.
Ngồi trong văn phòng, nghĩ mãi cũng không sao hiểu ông cụ nói câu đó có ý gì, mới yên tĩnh một chút thì đám công chúa lớn nhỏ đã vây lấy, liếc
nhìn Cao Dương tâm cao khí ngạo đang nghênh mặt nhìn mình, nhìn Lan Lăng hoạt bát cổ quái đang lè lưỡi trêu, lại nhìn đám tiểu công chúa lớn nhỏ khác nhau, chẳng lẽ ông cụ nói tới sai lầm chính là bọn họ?
Ông trời ơi, ta tránh còn chẳng được, có lòng dạ nào đi trêu chọc vào
họ? Trong này có cô nàng nào hiền lành không? Ông cụ à, ông quá lo rồi.
Lý Nhị làm thế này là không để mình có chút nhàn nhã nào đây mà, đem một đống công chúa tới quấn lấy Vân Diệp, làm y không có thời gian rảnh để
làm chuyện khác. Vân Diệp cả một đêm không ngủ hiện mồm há ra như con hà mã, lại còn phải kể chuyện trên biển cho một đám loli nghe, không ngừng giải thích sự khác biệt giữa cá kình và cá kim, mình không phải là bị
một con cá nhỏ dài một tấc đập ngất, mà bị con cá kình to như căn nhà đè lên, không tin tới căn phòng phía dưới xem xương cá, đó là bộ xương còn lại sau khi ta ăn hết thịt.
Khó khăn lắm mới đuổi được đám tiểu cô nương đi, Vân Diệp chui vào phòng Ngọc Sơn tiên sinh, chuẩn bị ngủ tới mai mới tính, ai gọi cũng không mở cửa.
Khi tỉnh ngủ thì trời đã đen xì rồi, không khí nóng nực mà đóng kín
phòng ngủ, bất tri bất giác toàn thân đầy mồ hôi, có điều cảm giác mỏi
mệt hoàn toàn tan biến, lỡ giờ cơm của thư viện rồi, đành tới cái quán
của Hoàng Thử ăn tạm.
Nếu như nói trước kia Hoàng Thử là một con chuột, thì bây giờ đã thành
một con chồn, hai má có ít thịt, người béo lên một vòng, nếu như không
phải bước chân vẫn nhẹ nhàng như xưa thì Vân Diệp phải hoài nghi tên này bị cuộc sống sung sướng làm phế mất toàn bộ kỹ năng trộm mộ rồi hay
không?
Bảo Hoàng Thử làm cho một một bát mỳ, nhiều ớt nhiều dấm, thêm vào hai
nhánh hành, bản thân bê chậu gỗ ra sông Đông Dương tắm, hôm nóng bức
không còn chuyện gì sướng hơn nữa.
Xúi quẩy, bầu trời âm trầm, trăng sao đều bị che mất sau tầng mây, bên
sông thò tay không thấy ngón, Hoàng Thử đốt đèn lòng lo lắng nói:
- Hầu gia, hay là ngày tắm trong chum lớn của quán, tiểu nhân gánh nước
cho ngài là được, bên ngoài tối quá, trượt chân thì không hay.
- Cút xéo, chum nước của quán là nước ăn, tên khốn nhà ngươi không tắm
trong chum đấy chứ, sao có thể làm cái chuyện thất đức như thế, cơm của
nhà ngươi còn ăn được không?
Hoàng Thử kêu oan rầm trời, lấy tổ tiên mười tám đời ra thề không có
chuyện này, hắn muốn tắm là ra sông, tuyệt đối không tắm trong chum, vì
chứng minh mình không tắm, cởi sạch sẽ nhảy xuống sông.
Nằm trên bãi cát, để dòng nước trong mát chảy qua người, nương theo ánh
đèn còn phát hiện ra hai con cua, to bằng đồng tiền, bắt vào tay, không
ngừng lật lại không cho bọn chúng chạy.
- Hầu gia có chuyện vui ạ?
Hoàng Thư ngồi trong nước lộ đầu ra hỏi:
- Ngươi nhìn ra rồi, đúng là bỏ đi được một tâm sự lớn, chiều ngủ say
sưa một giấc, giờ mới dậy, lỡ mất giờ cơm nên đành tới chỗ tên khốn
ngươi ăn mỳ.
- Tiểu nhân làm sao dám đoán tâm tư của hầu gia, nhưng chỉ cần ngài vui
là tiểu nhân cũng vui, vì nói lên thư viện ngày càng thịnh vượng, tiểu
nhân dựa vào thư viện kiến cơm, chỉ muốn đem bát cơm này truyền lại đời đời, để Tiểu Thử không cần phải chui mộ như tiểu nhân nữa, nếu có báo
ứng gì thì toàn bộ trút lên mình tiểu nhân là được, dù sét đánh cũng
nhật, cuộc sống tốt đẹp là phải nắm lấy không buông.
- Lộ cho ngươi chút tin, năm nay thư viện lại sẽ xây phòng, năm sau học sinh còn nhiều hơn.
- Vậy thì tốt quá, cái quán nhỏ của tiểu nhân cũng nên mở rộng một chút, mong hầu gia đặt lại cho cái tên, hầu gia là người có học vấn lớn, tên
tiểu nhân đặt thật không dám phô ra, làm người ta cười cho, nên biển vừa mới treo lên đã vội hạ xuống rồi.
Hoàng Thử chà tay cầu khẩn: