Tên khốn kiếp đó làm ra khí
thế thật lớn, xem ra tối nay sẽ là một buổi tối đặc sắc, đế vương cô
tịch, Lý Nhị sao có thể là ngoại lệ? Ca vũ trong hoàng cung xem một mình buồn chán vô cùng, chỉ có trước mặt người khác mình mới là đế vương cao vời, giờ có trò hay diễn ra, ông ta làm sao kiềm chế được.
Trường Tôn thị khoác áo choàng cho ông ta, tối mùa thu đã se se lạnh,
nhìn Trường Tôn cũng khoác áo choàng, Lý Nhị nắm tay trái hoàng hậu của
mình:
- Nàng đã nhận lời mời của Vân Diệp, giờ trẫm đưa nàng đi dự, xem xem tên đó tối nay có thể bày ra được trò gì.
Trường Tôn thị nhoẻn miệng cười, tay phải lấy xuống chiếc lá vàng do gió đêm thổi lên người Lý Nhị, mới nói:
- Thiếp thân thành tâm chúc y tối nay đại cát đại lợi, tiền cào cuồn cuộn, tâm nguyện đại thành, lừa hết người thiên hạ.
Lý Nhị cười lớn kéo Trường Tôn thị sải bước rời Thái Cực cung, ông ta
thực sự muốn sớm được xem đám óc đầy bụng phệ kia ngậm bộ hòn làm ngọt
thế nào.
Ngụy Trưng đưa phu nhân nhi tử tới phường Hưng Hóa từ sớm, ông ta muốn
xem Vân Diệp hoàn thành vở kịch của y ra sao, tới hiện giờ đầu óc ông ta vẫn hỗn loạn, rõ ràng biết Vân Diệp có thủ đoạn, nhưng không sao đoán
ra được. Có điều lão thê tối nay mang theo tích góp của cả nhà, bà nhìn
trúng một tiểu lâu ở phường Hưng Hóa từ lâu, Ngụy gia quá cũ nát, năm
sau lại phải cưới vợ cho trưởng tử Quý Ngọc, thứ tử Trọng Ngọc, tam tử
Thúc Ngọc đều giỏi giang hơn trưởng tử, cho nên Ngụy Trưng không muốn
trưởng tử thế tập tước vị, đành dùng tiền tài bồi thường cho hắn.
Đứng trong bóng tối nhìn Vân Diệp tươi cười nghênh tiếp quý khách, đằng
sau có quản sự đưa từng quý khách tới phòng bao của mình, khi nhìn thấy
đám người trang phục kỳ dị xuất hiện ở phường Hưng Hóa, nụ cười của Vân
Diệp càng tươi, nắm tay người Hồ cao lớn đi đầu nói một tràng bô lô ba
la gì đó, nhìn tới đó Ngụy Trưng liền yên tâm.
Từ cấp bậc nụ cười của Vân Diệp là có thể đoán được đại khái y chuẩn bị đối đãi với khách quý tối nay ra sao.
Thái tử, Ngụy vương, Thục vương dẫn một đám đệ muội tới thì mặt y căm
ghét, rõ ràng đám người này không mang lại cho y chút tài phú nào, ngược lại còn khiến y tiêu hao tài phú. Đối diện với bốn nhà Trình, Ngưu,
Tân, Úy Trí thì hoan nghênh thật lòng, nụ cười tự nhiên. Khi Lý Tịnh tới thì nụ cười trở nên quỷ dị, không biết hai bên có ân oán gì? Tới lượt
Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối còn thì thầm bên tai họ một hồi, xem ra là
lật bài. Các quan viên khác thì y cười sang sảng, đầy thành ý. Cuối cùng gặp đám Hồ thương thì như thấy cha ruột, tôn kính mà nhiệt tình, làm
người ta cảm thấy đây là vị chủ nhà hiếu khách. Còn về phần nhìn những
thương cổ đi vào từ dưới cầu thang, y không hề cười, mắt chỉ có lạnh
lùng và tàn nhẫn.
Cho nên Ngụy Trưng có lý do tin rằng tối nay xui xẻo nhất là Hồ thương,
tiếp tới nhất định là thương cổ, cuối cùng là quan viên, chỉ là không
biết y đối đãi với Lý Tịnh ra sao. Có điều trước giờ Lý Tịnh trí mưu
xuất chúng, hai người này sẽ có một phen chém giết, nghĩ tới đó Ngụy
Trưng thấy toàn thân nóng lên, rất mong cuộc bán đấu giá mau tới.
Sau khi đám quan viên vào hết, Ngụy Trưng cũng đi qua cầu vượt vào phòng bao của mình, không xem trang trí bên trong, chỉ nhìn nắm tay bằng đồng vàng, cùng với phù điêu khắc trên cửa là đoán được bên trong xa hoa thế nào.
Đẩy cửa ra, đứng sau cửa là một nữ tỳ váy xanh, đầu gài một chiếc trâm
đồng, ngoài ra không có trang sức nào khác, tới ngay cả mi giả của nữ tử cũng không dán, mặt tự nhiên, nhưng ôn nhu lễ độ, khom người thi lễ
xong liền thuận thế ngồi xuống, cởi giày của Ngụy Trưng, thay bằng giày
vải mềm, lại thi lễ, lặng lẽ lui ra sau cửa, đứng đó.
Dưới chân là thảm êm ái, dẫm lên rất thư thái, ngẩng đầu nhìn thấy lão
thê đang nhìn bày biện trong phòng, mấy bồn hoa màu xanh là bắt mắt
nhất, giữa lá xanh cắm bông hoa vàng, cả gian phòng chìm trong hương hoa lan thơm ngát, đó là thứ hoa hiếm từ cực nam mang tới, không ngờ có ở
chỗ này.
Nhi tử Quý Ngọc mỉm cười đỡ cha ngồi xuống, bản thân cũng ngồi bên cạnh, chỉ là người không ngồi yên thật, thực ra Ngụy Trưng thương nhất là
trưởng tử, nguyên nhân là đứa con này sau khi đầu bị thương, tỉnh lại
liền ngây ngây ngô ngô, không còn thông minh như cũ. Cái bàn thấp bên
ghế bày đủ các loại thức ăn, mình mà không ăn thì thằng bé này nói thế
nào cũng không động vào, cho nên Ngụy Trưng chọn một cái bánh trước kia
từng ăn ở Vân gia đưa cho con, thứ này dai dai, nhai rất thích.
- A Lang, chàng có thể nói với Vân hầu, xin ngài ấy bán nhà rẻ một chút
được không, thiếp thân cứ cảm thấy tiền nhà ta không đủ, chàng nhìn kìa, nhà phú quý toàn Trường An đều tới, nếu khi ấy mua không nổi thì bẽ
mặt.
Ngụy Trưng nhìn theo hướng phu nhân chỉ, chỉ thấy trong kịch viện đã
ngồi chật kín, nhốn nháo theo phó dịch áo xanh tìm chỗ ngồi của mình.
Những người đó đều là thu hoạch của Vân Diệp, có người thu hoạch hoa màu cỏ cây, có người thu hoạch trâu bò dê ngựa, cũng có người thu hoạch từ
sắt gỗ. Đáng tiếc, hôm nay bọn họ gặp phải Vân Diệp thu hoạch tài chủ,
đêm nay là đêm bội thu của Vân Diệp.
- Phu nhân đừng lo, tiền không đủ cũng không sao, cứ nợ trước, đợi có
tiền rồi trả lại, không có tiền thì không trả nữa. Hôn sự của Quý Ngọc
có lỗi với thông gia, tuy nói là hôn ước định trước, nhưng Quý Ngọc bị
bệnh, trở nên ngây ngô, chúng ta mấy lần đề xuất từ hôn với thông gia,
đều bị thông gia từ chối. Vậy chúng ta chỉ đành suy nghĩ thêm cho đám
nhỏ về mặt tiền tài, không trả tiền đấy, xem y làm gì được ta?
Mấy câu này của Ngụy Trưng làm lão thê kinh hãi há hốc mồm, đây còn là a lang trong như nước, sáng như gương nhà mình không?
- Phu nhân đừng lo, ta không tham ô, nếu là người khác, cho cả núi vàng
ta cũng khịt mũi, chỉ có Vân Diệp, lấy được của y chút nào, ta sẽ không
hề do dự.
Ngụy Trưng lấy của người ta nói rất hiên ngang, tựa hồ nếu không phải
như thế không đủ biểu đạt lòng thù hận người giàu của ông ta, hiện giờ
ông ta cố chấp cho rằng, người trong kịch viện trừ ít khách xem kịch,
còn lại toàn là dê béo đợi giết mổ.
- A lang, Vân hầu bại gia như thế, thật tội nghiệp cho lão tổ mẫu Vân
gia, cả đứa bé Tân Nguyệt kia nữa, nhà ta đừng lấy gì của y, trả tiền
hết cho y đi, nếu như không đủ thì nợ, không quịt.
Ngụy phu nhân nói dứt khoát:
- Phu nhân ơi phu nhân, mọi người cho rằng Vân Diệp là kẻ bại gia thật
à? Mà cũng phải, tiếng tăm truyền khắp Trường An rồi còn gì, phu nhân cứ bình tâm, đợi qua tối nay sẽ biết y bại gia thế nào.
Đèn trong viện ca kịch đột nhiên sáng rực, Ngụy Trưng đứng dậy, quả
nhiên không ngoài dự liệu, bệ hạ tới rồi. Một tiếng hô dài, căn phòng
chính giữa bừng sáng, sáng như ban ngày, Lý Nhị mặc thường phục cùng
hoàng hậu đứng ở ban công phòng bao nhận lễ của tân khách, có khách
thương phương xa kích động dập đầu tung hô vạn tuế.
Lý Nhị chỉ cười khé nói một câu ngồi xuống cả đi rồi về phòng bao, ánh
đèn nơi đó liền trở nên nhu hòa. Cảnh vừa rồi gây ấn tượng quá sâu trong lòng mọi người, như một con cự long từ trong động thò đầu ra liếc nhìn
thân dân của mình rồi rụt vào, chỉ một câu bình đạm của Lý Nhị thể hiện
hết uy nghi của chúa tể, nếu nói nhiều thì lại mất uy nghiêm.