Mã Chu thì
không có cái đãi ngộ này, nghèo còn thích ăn thịt gà, không may bị ngự
sử nhìn thấy, thế là một cái mũ chụp xuống, Mã Chu run rẩy ở nhà đợi tra xét, may Lý Nhị thấy Mã Chu còn hữu dụng, không định bỏ con cờ trung
thành này, nói với quần thần, thịt gà không phải thịt, không coi là vi
phạm, cảnh cáo là được.
Hoàng đế ra mặt áp xuống, trung thư vẫn kiến nghị Mã Chu đày tám nghìn
dặm, chỉ cần hoàng đế chuyển biến một chút là dâng tấu lên, đường đường
quan tứ phẩm vì ăn miếng thịt gà bị đày tới Nhai Châu câu cá, thế mà còn dám nói ai làm xấu ai.
Lý Nhị cũng thấy nói thế không thích hợp, lảng đi:
- Nếu ngươi đã tìm được nhân tuyển, vậy đem sự việc viết thành mật tấu
dâng lên, Lê Đại Ẩn là công thần của quốc gia, lần này bạc đãi hắn rồi,
ngươi tới dược lư chuyển lời nói trẫm không quên cống hiến của hắn.
Vân Diệp bị Đoàn Hồng đưa ra khỏi cung, yêu bài hậu cung của Vân Diệp bị thu lại, không biết Lý Nhị lo bị cắm sừng hay Trường Tôn thị giữ tôn
nghiêm cho trượng phu, tóm lại hiện không được gọi, Vân Diệp không được
vào hậu cung nữa.
Quyền này Vân Diệp chẳng thèm, tiến cử nhân tài cho hoàng đế là đạt được mục đích rồi.
Mâu thuẫn chỉ cần tồn tại là có ngày sẽ bùng phát, nếu mâu thuẫn bị
người ta nhìn thấy thì nhân tố thúc đẩy bùng phát càng nhiều, xem kịch
mà không có kết quả thì sao được.
Người xem kịch khó tránh khỏi có một hai kẻ hi vọng được lộ mặt, đế hậu
không thèm rồi, Vân Diệp thì lười tham gia, nhưng Tiểu Vũ trí tuệ siêu
việt, sau khi xử lý chuyện vụn vặt hai nhà Vân Địch, kết quả phát hiện
ra tình tiết vở kịch trì hoãn, làm nàng vô cùng bất mãn.
Thế là một tên phó dịch áo xanh mũ nội ung dung tới Yến Lai Lâu, mắt như mọc trong trời, không thèm nhìn ai, nói trong nhà muốn mời người dự
tiệc, nhưng không khí thiếu hứng khởi, mời Yến Tư tới tiếp khách, phó
dịch Vân gia là thế, không chỉ tới Yến Lai Lâu có bản mặt này, đi đâu
cũng vậy.
Loại phó dịch ăn mặc mộc mạc, nhưng cao ngạo vô cùng này chỉ mấy vị gia
thế lâu đời ở Trường An mới có, lão bảo tử mới định hỏi xem nhà ai mời
Yến Tư thì tên phó dịch bực mình hừ một tiếng:
- Phiền phức, gọi một ca kỹ đi hát sao lắm chuyện thế, được rồi, gọi Yến Tư xuống đây, nếu trông không tệ, giọng vừa tai thì mua về.
Yến Tư là danh kỹ, giá trị không nhỏ, nay thấy một tên phó dịch coi như
mua gà về hầm canh, lão bảo tử lập tức biến sắc, nhà như thế không đắc
tội nổi.
Đau khổ nhất là Yến Tư, vừa hay tin liền như kiến bò chảo nóng, ca kỹ
vào hào môn thì sinh tử khó lường, vì chủ nhân không cần, nên không trân trọng, chưa nghe nói có ca kỹ nào vào hào môn có kết cục tốt, bị ném ra Loạn Táng cương là chuyện thường.
Cho nên khi Lý Nghĩa Phù vào phòng Yến Tư, được Yến Tư uyển chuyển trăm
bề hầu hạ, lúc này Yến Tư chỉ muốn dùng hết thủ đoạn để hắn mua mình về, thà theo hắn nghèo khó, còn hơn bị ném xác cho chó hoang ăn.
Ca cơ ở Yến Lai lâu kỳ thực đều cực kỳ chú trọng tình nghĩa, lúc này dù
là người không hợp với Yến Tư nhất cũng dốc sức giúp nàng, bao gồm lão
bảo tử.
Vì thế tên phó dịch kia tức thì bị nhấn chìm trong đám ca kỹ, bóp bên
này, sờ bên kia, dường như bay lên chín tầng mây, quên cả chuyện phải
làm.
- Lý lang cứu thiếp.
Yến Tư quỳ dưới đất ôm hai chân Lý Nghĩa Phù cầu xin, Lý Nghĩa Phù vuốt
ve mái tóc mây của Yến Tư, lòng đắc ý vô cùng, đây là lần đầu Yến Tư
khép nép với mình.
Người thường tranh nữ nhân với hào môn là không sáng suốt, nhưng học
sinh thư viện không thuộc nhóm này, bọn họ coi nó như chuyện thể hiện
khí cốt, hào môn và học sinh thư viện tranh nữ nhân truyền đi chỉ khiến
học sinh được nhiều người chú ý, nên phần thắng thường là học sinh.
Một hào môn không thể chặn đường tiến của học sinh, trừ phi là loại làm
người người phẫn nộ như Mã Chu, học sinh thư viện tiến thân là dựa vào
hoàng đế tán thưởng, sư hữu nâng đỡ, thêm vào bản thân nỗ lực. Lý Nghĩa
Phù hoàn toàn không có áp lực tâm lý nào, suy tính duy nhất của hắn là
làm sao ép giá xuống thấp nhất, thuận tiện lấy hết tiền tài của Yến Tư,
nói không chừng chẳng cần tốn tiền cũng có một mỹ nhân thiên kiều bá mỵ.
- Yến Tư, sao ta lại không cứu nàng, chỉ tiếc ta xuất thân hàn vi, tiền
chuộc nàng lại quá cao, nàng bảo ta làm sao trong khoảng thời gian ngắn
gom được nhiều tiền như thế.
- Nô gia cũng có chút tích góp, chỉ thiếu một trăm bốn mươi ngân tệ,
không biết chàng có bao nhiêu, hai chúng ta góp lại, nói không chừng sẽ
đủ, xin chàng, Yến Tư không muốn chết trong hào môn.
Lý Nghĩa Phù cười ha hả, hắn được nếm thử tư vị tiêu hồn của mỹ nhân
rồi, mình đang tuổi thiếu niên, đêm đọc sách có váy hồng thêm sắc cũng
tốt, một trăm bốn mươi ngân tệ với hắn bây giờ không phải là vấn đề.
Đám ngốc trong thư viện cho rằng quản lý tiền tài là công việc thô tục,
Bàng Ngọc Hải cho rằng tiền tài trái với phong độ quân tử của bản thân,
ức hiếp mình là người mới trong số lãnh tụ học sinh, nên cố ý bắt mình
quản tiền, ai biết nắm giữ tiền tài có lợi ích vô tận.
Đồ tệ mang bò dê cho thư viện đút lót cho mình, thương nhân mang gạo tới cũng đút lót cho mình, cả nông hộ mang rau tới cũng mang rau tươi nhất
cho mình thử, gồm cả mỹ nhân như Yến Tư cũng ngả vào lòng mình. Mỹ nhân
ngày xưa cao ngạo giờ con thú nhỏ sợ hãi xin mình che chở, thời khắc này Lý Nghĩa Phù cảm thấy mình cao lớn vân cầu, câu kia của Vân hầu nói
không sai, ta có thể thay thế.
Phó dịch đang sung sướng đột nhiên phát hiện mỹ nhân bên cạnh biến mất,
ngay quy công rót nước cũng không thấy đâu, sôi máu vỗ bàn rống lên.
Lão bảo tử lập tức vang khuôn mặt trát đầy phấn cười hì hì đi tới, vô
cùng khách khí nói chuyện với phó dịch, phó dịch thấy không sơ múi được
gì nữa rồi, muốn lập tức đưa Yến Tư đi.
- Khách nhân à, ngài xem mấy nữ nhi khác của lão thân đi, bọn chúng ca
hát không tệ, giọng uyển chuyển như chim, vóc dáng thon thả, đều là khuê nữ tốt.
Phó dịch thuận theo ngón tay mụ nhìn, mặt tức thì sầm xuống, bảy tám ca
kỹ vịn lan can lầu hai, không phải người ục ịch thì mặt mày kinh tởm,
quá đáng nhất còn có một vị tóc hoa râm.
Hiện giờ Yến Lai lâu cực kỳ không hoan nghênh có người tới chuộc ca kỹ,
thời thái bình, con người có giá, muốn mua một khuê nữ tài sắc song toàn khó hơn lên trời, người nghèo khó cũng chẳng thiếu tiền nuôi khuê nữ,
cho nên chỉ có thể nhận những nữ nhân bị nhà chồng đuổi khỏi nhà không
chốn dung thân, nữ nhân như thế không đáng tiền.
Lão Bảo Từ muốn lời hứa của Lý Nghĩa Phù, còn chút tiền tài thì mụ không quan tâm, Yến Tư tới nhà phú quý ca múa hai ba chuyến là lấy được vốn,
không lý gì thả đi con gà đẻ trứng vàng như thế.
Yến Tư không muốn được chuộc, nàng muốn chết ở Yến Lai lâu, không tin
vào chuyện gả đi nữa, chỉ muốn cả đời sống cùng những tỷ muội không chốn nào về kia.
Phu quân của những tỷ muội kia mình cũng có thể lấy dùng, có con mọi
người cùng nuôi, nói ra khó nghe một chút, với ca kỹ như mình đó là kết
cục tốt nhất rồi.
- Người nhà ta muốn mà ngươi cũng dám không đưa? Lão gia nhà ta khỏi
nói, có tin thiếu gia nhà ta tới đây phá cái ổ điếm của mụ không?
Phó dịch nổi giận, hung dữ uy hiếp.
- Chủ nhân nhà ngươi là ai, học sinh rất muốn biết. Lý Nghĩa Phù bất
tài, muốn hỏi quý chủ nhân coi ( Đại Đường sơ luật) là gì, nếu phụ tử họ có kiến giải mới về pháp luật, học sinh muốn tới nhà thỉnh giáo.