Lão Trang dắt chiến mã tới, đỡ Vân Diệp lên, lại giúp y buộc chặt áo choàng, các hộ vệ khác cũng lên ngựa, chuẩn bị xuất phát.
Hứa Kính Tông tóm lấy hàm ngựa, nghiêm túc hỏi:
- Vân hầu có nên suy nghĩ lại không? Thế gian này thiếu ngài, ta sẽ thấy rất buồn chán.
- Hai chúng ta là hai loại người khác nhau, ngươi cứ dần dần mà thối rữa trong âm mưu quỷ kế đi.
Nói xong đẩy Hứa Kính Tông ra, thúc ngựa rời đi.
Ở cổng thành hai trăm bốn mươi bảy hán tử áp tải hai trăm xe trượt tuyết chuẩn bị xuất phát, bọn họ thay giáp mới, vũ khí trong tay cũng đổi
thành loại của quân đội, cung cứng, nỏ mạnh, không thiếu thứ gì. Vân
Diệp còn nhìn thấy cả Công Thâu Giáp trong đám đông, sau lưng ông ta có
một cái xe ngựa, trên dùng vải dầu che đi, không biết là cái gì.
- Công Thâu tiên sinh, chuyến đi này nguy cơ trùng trùng, vì sao gia tộc Công Thâu còn muốn chen vào vũng nước đục.
- Vì hành động ngu xuẩn này của hầu gia làm gia tộc Công Thâu nhìn thấy hi vọng chấn hưng gia tộc, cho nên phải đi cùng hầu gia một chuyến.
- Vì sao? Biết rõ hành động của ta là ngu xuẩn, lúc này nên tránh xa mới đúng, chứ tới gần không phải là chuyện kẻ thông minh làm.
Lại bị người ta chửi là ngu xuẩn, Vân Diệp không vui chút nào:
- Thấy kẻ thông minh quá nhiều rồi, gia tộc Công Thâu bị thiệt thòi quá
nhiều vì kẻ thông minh, cho nên lần này chọn người ngu xuẩn một chút xem có may mắn hơn không.
- Đừng hối hận là được, chúng ta chỉ có ba trăm người, đi vào thảo
nguyên mênh mông toàn Hồ tử, tiên sinh tự cầu phúc đi. À phải, nếu như
tiên sinh chết trận thì ta nói trước không có phúc lợi của thư viện đâu.
Vân Diệp thích lắm, những lời kia cứ vọt miệng mà ra:
- Lo cho bản thân ấy, gia tộc Công Thâu truyền thừa qua mấy nghìn năm
cũng không phải chỉ có hư danh, pháp bảo giữ mạng có một chút, tốt nhất
hầu gia còn sống mà về, nếu không nhà ta lỗ lớn.
Ông ta tự tin vỗ chiếc xe trượt tuyết, chẳng biết ông ta lấy đâu ra tự
tin đó, có điều nếu là gia tộc Công Thâu, vậy thứ dưới lớp vải dầu kia
hẳn không đơn giản.
Cửa thành đã mở, Lão Trang là người đầu tiên rời thành, theo sau là hộ
vệ Vân gia, mấy trăm xe ngựa đồng loạt lên đường, cũng có vài phần khí
thế của đại quân ra trận.
Lão Ngưu đứng trên thành lâu, tay vịn ụ tên run lên, cố nhịn không nói
gì, lời nên nói ông ta đã nói hết vào đêm qua, tên tiểu tử này ương lên
thì không nghe ai hết, thôi vậy, cho y ương ngạnh một lần, có bậc con
cháu như thế, Lão Ngưu thấy dù tương lai gia tộc mình theo tên tiểu tử
này ăn cỏ, đại khái cũng không oán trách gì, ông ta lúc này kiêu ngạo vì Vân Diệp, đồng thời lại lo lắng vì y.
Vân Diệp không biết, y có khoái cảm của đại tướng xuất chinh, áo choàng
bị gió thôi bay phần phật, y muốn hét lớn, lại muốn khóc to, cảnh ngộ
của con người không ngờ lại kỳ diệu đến thế.
Hơn ba trăm chiếc xe trượt tuyết cuối cùng cũng tới được hoang nguyên
bao la, đội xe liền trở nên nhỏ bé cô đơn, gió lạnh thổi tới, Vân Diệp
cuốn mình vào trong áo choàng, tuyết bị gió cuốn theo đập vào mặt đau
rát, Vân Diệp đành phải lấy khăn che mặt, nheo mắt lại nhìn đường phía
trước.
Đi trong tuyết thời gian dài, mắt cần có thứ để che, nếu không chẳng bao lâu bị ánh tuyết phản quang gây đỏ mắt, sưng, đó chính là chứng mù
tuyết mà đời sau hay nói. May mà trước khi xuất phát Vân Diệp đã nghĩ
tới vấn đề này, kiếm ít vải đen, che trên mặt ngăn tuyết phản quang, mặc dù hơi gây trở ngại cho tầm nhìn, nhưng rất có tác dụng phòng ngừa
chứng mù tuyết, mỗi tội hình tượng hơi kém một chút, cả đội ngũ im lặng
hành quân trên tuyết, mặt chùm khăn đen, trông cứ như một đám cường đạo.
Ngồi ở trên xe trượt tuyết trên cùng chính là tên tiểu binh xin Vân Diệp giày, hắn không ngừng vén khăn mặt tò mò nhìn tuyết đằng xa, bị lão
binh tát cho một cái mới chịu dừng lại.
- Ngũ thúc, sao chúng ta lại che khăn đen trên mặt, chúng ta không phải Hồ tử, không phải cướp đường, sao phải che mặt?
Tiểu binh không chịu an phận:
- Cẩu tử, che mặt cho tử tế, đây là đất tuyết, không thể mở mắt trong
thời gian dài, nếu không mắt sẽ bị mù, hầu gia có lòng tốt cho chúng ta
mỗi người một tấm khăn, trước kia bọn ta xuất chiến gặp phải trời tuyết
chỉ có thể lấy da rách che mắt, lại không chịu tin, kết quả mắt sưng vù
như quả đào, không nhìn thấy gì cả, tới ngày thứ tám mời nhìn trở lại
được, nếu ngươi không muốn mắt có chuyện thì ngồi chõ vững, giương tai
lên mà nghe cho tử tế.
Ngũ Thúc đẩy Cầu Tử vào trong xe, lấy ra một tấm da dê cũ khoác lên người hắn:
Có xe trước mở đường, xe sau theo sát, tuyết dưới ván trượt bị ép thành
băng, xe phía sau đi càng thoải mái, hai vệt dài uốn lượn từ Sóc Phương
dần dần kéo dài ra phương xa.
Đất cách thành trăm dặm vẫn dưới sự khống chế của quân Đường, hiện giờ
coi như là bình an, Cẩu Tử thậm chí còn nhặt được hai con gà hoang đóng
băng, rút sợi lông vũ cuối cùng cắm lên đầu, lớn tiếng hoan hô.
Vân Diệp rời ngựa, ngồi trên chiếc xe trượt tuyết của Công Thâu gia, xe
làm rất cầu kỳ, cũng lớn hơn nhiều, ngồi trên đó không thấy có chút
chòng chành nào. Vân Diệp duỗi thẳng chân tay nằm xuống, nhìn mây trắng
trên trời. Xe đi, mây cũng đi, đám mây trắng đó tựa hồ thích Vân Diệp,
lười biếng treo trên đầu y, bất kể Vân Diệp vận động thế nào, nó cứ ở
trên đỉnh đầu không đi.
- Vân hầu, trong thư viện quả thật có rất nhiều con cháu đại hộ muốn học kỹ thuật của chúng ta sao?
Công Thâu Giáp hơi ngượng nói tiếp:
- Không phải ta không tin hầu gia, chỉ là không dám tưởng tượng thôi,
bọn họ không phải đều học tập kinh điển của Nho gia à? Vì sao lại hứng
với những thứ này?
- Lão Giáp, không ngại ta xưng hô như thế chứ?
Vân Diệp thuận miệng nói:
- Tên chỉ là cái để gọi thôi, hầu gia gọi thế nào cũng không sao, nhưng tương lai đám học sinh không được tùy tiện như thế.
- Được, Lão Giáp, ta luôn lấy làm lạ, các loại tuyệt học của Công Thâu
gia có năng lực thay đổi trời đất, vì sao các ngươi lại dễ dàng đồng ý
đem dạy người khác? Ta vốn cho rằng thuyết phục các ngươi sẽ rất khó, ai ngờ tự hồ các ngươi rất nóng lòng, vì sao?
Vân Diệp hỏi ra nghi vấn trong lòng:
- Công Thâu gia chưa bao giờ có cái ý nghĩ tức cười thứ của mình mình
quý, có học sinh thông minh, chúng tôi mừng còn không kịp, làm gì có
chuyện đẩy đi. Chỉ là Sóc Phương không phải là nơi phát triển học phái,
người Hán ít, chúng tôi lại không muốn dạy Hồ tử, giờ thấy nhân tài điêu linh, sao có thể không vội?
Có lẽ là sống trên thảo nguyên, lòng người cũng trở nên rộng rãi, Công
Thâu Giáp ngắt ngọn cỏ thò ra trên tuyết, ngậm ở miệng cười với Vân
Diệp.
Vân Diệp trở mình, lười nhác nói:
- Kệ là ai tính kế ai, ta chỉ biết học thức Công Thâu gia nắm giữ vô
cùng đáng nể, cuộc sống mọi người tương lai sẽ vì các ngươi mà thay đổi, bách tính thiên hạ hưởng lợi là tốt rồi, ai còn quản các ngươi tới thư
viện dạy học thế nào. Lão Giáp chuẩn bị sẵn sàng đi, thư viện mà các
ngươi đối diện quan trọng hơn trong tưởng tượng nhiều.
- Lời này khiến người ta rất động lòng, nhưng sao hầu gia không nói ra
một cách đàng hoàng oai phong? Như vậy khiến ta xúc động hơn là dùng ngữ khí nửa sống nửa chết này.
- Thôi đi, cả nhà ông là một ổ hồ ly, mấy lời cổ động mức độ này ta còn
khinh nữa là, tiết kiệm nước bọt cho xong. Chuyến đi này sinh tử khó
lường, ta ngốc, sao các ngươi cũng trở nên thiếu thông minh như thế?
- Hầu gia có biết khi lão gia tử nhà ta nghe nói hầu gia muốn dẫn phụ
binh rời thanh đi tiếp ứng quân đội tập kích Tương Thành đã cao hứng
uống liền ba bầu Túy Dương Xuân của nhà Lão Mạc không? Gần như say lịm
luôn, ta chưa bao giờ thấy cha ta cao hứng như thế, ông nói, tốt rồi,
cuối cùng cũng tìm được một tên ngốc. Nói hầu gia là tên ngốc nghìn năm
hiếm có, ngốc đến không cần mạng, gia tộc ta lần đầu gặp phải, cha ta
nói lần này lựa chọn không sai, đáng để Công Thâu gia đặt hết vốn miếng
vào. Còn nói hầu gia không bỏ bằng hữu, không bỏ tiểu binh, tương lai sẽ không lấy Công Thâu gia ra để làm vật đặt cược, cho nên lần này ta phải đưa hầu gia sống sót trở về, theo ý cha ta, hầu gia không về, ta cũng
khỏi về luôn.
Công Thâu Giáp lườm Vân Diệp một cái rồi nhìn lên trời, bày ra vẻ cao nhân:
Vân Diệp mồm há hốc, nghe
nói tới người thích người thông minh rồi, còn thích kẻ ngốc thì chưa
nghe nói tới, chuyến này mình mạo hiểm thật đáng giá. Là người Thiểm Tây đời sau, không có lý do gì mà không biết trận chiến quan trọng nhất Đại Đường này, Hiệt Lợi trong trận chiến này là một nhân vật phụ tuyệt
diệu, hiện giờ Hiệt Lợi đang khốn đốn vùng vẫy, làm gì có tâm tư để ý
tới quân Đường cách cả mấy trăm dặm. Chỉ e hắn đang đau đầu với tên đệ
đệ của mình, hai trăm người của Tô Định Phương đủ đuổi hắn chạy quắn
đít, ba nghìn thiết kỵ của Sài Thiệu chẳng có lý do gì không đánh nổi.
Lão Trình có ân với mình, cả đời này cùng cả nhà họ Trình không tách rời ra được nữa, đừng thấy cha con Lão Trình luôn tham ô đồ của mình, kính
râm, xẻng công binh gì gì đó, đấy là loại phương thức thể hiện của cha
con họ, ta không khách khí lấy đồ của ngươi, tương ứng, ngươi cũng có
thể thoải mái lấy đồ của ta.
Vào thời đại này chỉ có tình thông gia mới có chuyện đó xảy ra, ví dụ
hiện Vân Diệp có thể không cần thông báo đi thẳng vào hậu trạch của
Trình gia, Trình phu nhân tuyệt đối không trách, giống như ở Ngưu gia,
Vân Diệp và Trình Xử Mặc có thể tung hoành thoải mái, địa vị không khác
gì Ngưu Kiến Hổ ở Ngưu gia.
Cho nên khi Trình phu nhân biết Vân Diệp muốn tới Sóc Phương thì nắm tay y nhờ chăm sóc Trình Xử Mặc, bà tin Vân Diệp trông nom tốt con của
mình, đem con mình bình an quay về, gửi gắm tính mạng này là sự tín
nhiệm bậc nào, người Đường không dễ dàng tin tưởng người khác, chỉ cần
tin, sẽ gửi gắm cả sinh tử, Vân Diệp quyết định không phụ lòng tin này,
đó mới là nguyên nhân bất kể thế nào y cũng phải lên đường, nói thực
trong mắt Vân Diệp, tính mạng của Sài Thiệu chẳng bằng sợi tóc của Trình Xử Mặc.
Ngày mùa đông rất ngắn, trời lại nổi gió trắng xóa, ở thảo nguyên muốn
tìm một chỗ tránh gió không dễ dàng chút nào, tốn khối công mới kiếm
được ngọn đồi nhỏ, đám Lão Trang lấy xẻng công binh ra, mau chóng dọn
được mảnh đất trống, nối xe lại với nhau thành tòa thành nhỏ, phụ binh
cắm khiên lên xe, nơi đó có chỗ chuyên môn nối vào nhau rồi, từng túp
lều được dựng lên, ngựa cũng bị đuổi xuống chân dốc. Lão Trang đào một
cái rãnh ở từ triền dốc lên, rồi đào một cái động chứa được hai người,
dặn dò Vân Diệp khi có chuyện bất ngờ nhất định phải chui vào động,
chiến sự chưa kết thúc chưa được ra.
Được thôi, trên chiến trường phải nghe lão binh, bọn họ có kinh nghiệm,
mình lại chẳng giúp được gì, đoán chừng còn là gánh nặng, muốn để bọn họ không phải lo lắng phía sau thì phải chiếu cố tốt bản thân, đó là sự
trợ giúp tốt nhất với họ.
Lửa đốt lên rồi, lửa màu đỏ quất liếm đít nồi, tuyết trong nồi tan ra,
chẳng bao lâu nước sôi, Lão Trang múc một thìa nước pha trà đưa cho Vân
Diệp và Công Thâu Giáp, rồi lại đặt bánh lên lửa nướng.
Vân Diệp và Công Thâu Giáp ôm chén trà, uống từng ngụm trà nóng một,
nhìn các phụ binh có người cho gạo, cho mỳ vào nồi, còn có người mang
thịt khô, bận rộn làm cơm, có người đi mang cỏ cho gia súc, còn thêm vào một thùng nước ấm có muối cho chúng uống.
- Nhìn cái gì, gia súc trên thảo nguyên còn quan trọng hơn mạng người,
khi nào cũng phải giữ chặt lấy chúng đã rồi mới tới chúng ta, ngài có là hầu gia cũng vô ích.
Công Thâu Giáp tựa hồ rất thích vị trà này, chẳng những uống cạn nước trà còn ngậm lá trà trong miệng nhai:
Lão Trang lấy một cái túi lớn trên xe xuống, cho vào mỗi nồi một nắm bột châu chấu, lập tức có mùi thịt gà bốc lên, khiến tất cả mọi người nuốt
nước bọt, đợi lúc cơm chín.
Cơm không dễ ăn, có thể nói là cực kỳ khó ăn, cái gì cũng tống hết vào
một nồi để nấu, vị đó làm Vân Diệp suýt điên, nhưng lần này y không phải là thiếu niên đi theo quân, mà là chủ soái, đồng cam cộng khổ với bộ hạ là yêu cầu tối thiểu. Lão Trang biết miệng hầu gia kén ăn thế nào,
khẳng định ăn không nổi thức ăn trong quân, lấy trong túi ra một cái
bánh, không ngờ Vân Diệp lắc đầu, gian nan nuốt đống hổ lốn trong bát.
Cẩu Tử ăn rất ngon lành, bao nhiêu năm rồi hắn chưa được ăn thứ ngon
lành như thế, có thể nói là từ khi sinh ra hắn chưa bao giờ được ăn no,
trí nhớ của hắn vĩnh viễn là những cơn đói đáng sợ, cảm giác như có ròi
trong xương, không dứt ra nổi. Cho tới khi vị hầu gia trẻ tuổi kia nắm
phụ binh doanh, hắn mới lần đầu có cảm giác no, hắn không hiểu vì sao
thức ăn ngon như vậy mà hầu gia ăn như uống thuốc, cực kỳ khó nhọc.
Người phú quý ăn gì? Ngày ngày có mỳ trắng, gạo thơm? Xa xỉ quá, hôm nay được được ăn cơm, còn có thịt, cơm như thế mà y còn không thích? Vị đầu tử hộ vệ kia cho cái gì vào trong cơm mà thơm như thế? Lão binh nói đó
là mùi thịt gà, chẳng lẽ hầu gia bữa nào cũng ăn gà? Đó là món ngon nhất mà Cẩu Tử có thể nghĩ ra rồi.
Lão Trang dùng mấy cục đá kê nồi cho vào động, đá bị lửa thiêu nóng rẫy, cái động đất nhỏ lập tức ấm áp như xuân, Vân Diệp và Công Thâu Giáp
chui vào động, nằm trên mặt đất đã trải sẵn một lớp lông cừu, người nằm
trên đó lún sâu vào lớp lông cừu, chẳng cần đắp chăn cũng không thấy
lạnh.
Công Thâu Giáp thoải mái rên gừ gù, cực khó nghe, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Vân Diệp:
- Năm sau tới thư viện ta có được đãi ngộ như thế không?
Nhà quê, đó là lời khinh bỉ phát ra từ đáy lòng Vân Diệp, cả đời chổng
mông kiếm ăn ngoài ruộng, chưa từng hưởng thụ chút lạc thú nhân gian
nào.
- Nếu chỉ có thế mà ông đã hài lòng thì không thành vấn đề, thư viện sẽ
cung cấp cho ông một trăm tấm da cừu, ông có bọc cả nhà vào cũng được.
Khả năng Công Thâu Giáp cũng nhận ra hỏi thế hơi kém cỏi, xấu hổ lắm.
- Năm nay ông đã trên 50 rồi, cho nên theo quy củ của thư viện, ông sẽ
được chia một nhà ba tầng, bên dưới còn có sân chừng một mẫu, mỗi tháng
sẽ có lương tám quan, phải biết rằng bổng lộc của tể tướng cũng chỉ bằng đó thôi. Ông sẽ có một cỗ xe ngựa, một con ngựa, lễ tết còn có đãi ngộ
khác, đồ gia dụng trong nhà đều có sẵn, chỉ cần xách hành lý tới là vào ở được, cần phó nhân thì tự thuê, thư viện không tán thành sử dụng gia
nô, ngược đãi gia nô là chuyện thư viện cấm chỉ tuyệt đối, làm như thế
sẽ dạy hư trẻ nhỏ, ai phạm vào sẽ bị trục xuất khỏi thư viện ngay, ông
phải nhớ kỹ.
Vân Diệp đem đãi ngộ của thư viện ra giảng cho Công Thâu Giáp nghe, hi
vọng ông ta đừng phạm vào. Lý Cương có lẽ có thể chấp nhận được người
tầm thường, nhưng không chấp nhận người có khiếm khuyết về đạo đức, có
lẽ đọc nhiều sách sẽ thay đổi khí chất của một người, ít nhất hiện giờ
chưa thấy người đạo đức cực kỳ bại hoại, dù là Hứa Kính Tông cũng chưa
bao giờ nặng lời với lão phó của mình. Lý Cương và Ngọc Sơn tiên sinh
đều rất quan tâm tới đồng tử sống cùng, cho nên không khí ở thư viện rất hài hòa.
Công Thâu Giáp chắp tay sau gáy, nhìn nóc động ngây ra, biết ông ta đang chìm vào tương lai hạnh phúc sắp tới, Vân Diệp cũng không làm phiền,
đắp chăn lên, chọn tư thế thoải mái, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.