Lão tổ tông cuối cùng không hạ quyết tâm được, chỉ đành tự cầm tù chính
mình trong bí cảnh, xa rời thế gian, muốn thông qua cách này để đạt được mục đích. Nhưng lão tổ tông sai rồi, người có tài giống như đặt dùi
trong túi, lúc nào cũng lộ ra, người giỏi nhất tự giam mình rồi, thế
nhưng thiên hạ vẫn không ngừng xuất hiện những người như vậy, ví như
Khổng Tử, Tằng Tử, Trang Tử, Hàn Phi, Tả Khâu Minh, những người này cả
đời đem trí lực của mình để làm đám ngu dân minh bạch bản thân có thể
thông qua học tập đạt tới cảnh giới của thần, thật quá ngu xuẩn.
Mùa hè mặc áo cộc, mùa đông mặc áo choàng, khát uống nước, đói ăn cơm,
phương thức hành vi mặc dù khác nhau, nhưng hành vi nguyên thủy nhất
thúc đẩy trí tuệ. Hàn Triệt từ nhỏ đọc trong sách luận về phương diện
này. Trong sách của Vân Diệp cũng có giải thích, trăm sông từ một nguồn.
Bạch Ngọc Kinh khốn kiếp kia nhất định kế thừa tính toán từ thời thượng
cổ, cho nên với học vấn thô thiển của Vân Diệp mới soạn ra được cuốn (
toán học sơ giai), những học vấn đó đều bị phong ấn từ thời thượng cổ,
Vân Diệp mang chúng tới thế gian là phản bội lại thần.
Nguồn gốc của Vân Diệp chỉ có thể truy tới hoang nguyên Lũng Hữu, thậm
chí Vượng Tài cũng chỉ truy tới đó, nếu như nói hoang nguyên ấy không có bất kỳ liên hệ nào với Bạch Ngọc Kinh thì Hàn Triệt không tin, vốn
tưởng chỉ cần đợi người của Bạch Ngọc Kinh tới thanh lý môn hộ là được,
không ngờ gần mười năm rồi, Bạch Ngọc Kinh tựa hồ quên mất y, chưa bao
giờ chủ động tới trừng phạt. Là thần tộc, tất nhiên phải giúp Bạch Ngọc
Kinh sửa sai, Vân Diệp hãy tỉnh ngộ đi, chúng ta nên về chỗ ẩn cư của
mình, tiếp tục nhìn thế gian phong vân biến ảo, nhìn đám kiến tự tàn sát lẫn nhau, Hàn Triệt dám đánh cược với Vân Diệp, đánh cược sự hưng suy
của một vương triều, có phải hơn tự mình ra tay làm tay mình đầm đìa máu hơn cả trăm lần sao?
Đứng trên vách núi nhìn hết chiếc thuyền này tới chiếc thuyền khác từ
trong thủy trại đi ra, lấp kín mặt hồ, Hàn Triệt đầy đắc ý, số người này Vân Diệp cần bao lâu mới giết hết được?
Hắn rất mong đợi, phía trong cùng thủy trại có một chiếc thuyền lớn hoa
lệ đi ra, bên trên phủ lụa trắng, ngồi chính giữa là một người làm bằng
vàng, khuôn mặt phẫn nộ, nhe hàm răng trắng ởn như muốn nhào vào cắn
người, hàng mi trắng dài là sau khi chết rồi mới mọc ra, được cắt tỉa
chỉnh tề, nhìn xa xa còn oai phong hơn cả Tam Phong Tử trước khi chết,
hai bàn tay để trên đều gối, tay trái thiếu hai ngón tay, chỗ gẫy nhìn
thấy cả xương trắng, đây là lễ vật Hàn Triệt chuyên môn chuẩn bị cho Vân Diệp.
Hai quân giao chiến không chém sứ giả, mặc dù là sứ giả của thủy tặc thì Vân Diệp vẫn tiếp, hai sĩ tốt toàn thân trọng giáp tốn công lắm rút
được trường đao của tên này, sứ giả mặt mày phẫn nộ thấy Vân Diệp không
hề sợ hãi, dù bị lột trần truồng cũng chẳng xấu hổ vẫn trừng mắt hung
tợn nhìn Vân Diệp.
Bất kết đặt thế nào mắt tên đó vẫn nhìn Vân Diệp, cuối cùng phải đặt hắn xoay lưng lại trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Vóc người cao lớn, cơ bắp hoàn mỹ, đây là món đồ mỹ nghệ tuyệt vời, phải đặt trong triển lãm cho học sinh xem. Gõ thân thể cứng như cá muối của
sứ giả, Vân Diệp hạ lệnh cho đội thuyền nhổ neo, tiến lên nghênh chiến,
Động Định Hồ tức thì sặc mùi chiến tranh.
- Công tử, chúng ta phải có một bộ phận cuốn chặt lấy thủy sư Lĩnh Nam,
để cho các huynh đệ tinh nhuệ có thời gian công phá phủ thành Nhạc Châu, lão nô nghe ngóng rồi, thủy sư của Vân Diệp là hùng sư bách chiến của
Quân Trung, đánh đâu thắng đó, chúng ta muốn giành thắng lợi, hoàn thành kế hoạch của thiếu gia thì không thể thiếu hi sinh cần thiết.
Lưu Phương nhỏ giọng kiến nghị, đây không phải cuộc chiến lấy thắng lợi
làm mục tiêu, Hàn Triệt chỉ cần hủy thành Nhạc Châu, hủy công sức hơn
nửa năm qua là được, còn thắng lợi có hay không cũng chẳng sao, đương
nhiên Hàn Triệt chưa bao giờ tin đám ô hợp này làm gì nổi hùng sư bách
chiến của Vân Diệp.
- Lời của Hàn tiên sinh rất hợp ý ta, chỉ cần phá hủy hoàn toàn thành
Nhạc Châu là công việc của ông coi như hoàn thành, còn về phần chết bao
nhiêu, phái ai đi chết thì ông ta an bài là được.
- Đa tạ công tử coi trọng, lão nô cảm kích bất tận, theo lão nô thấy,
những huynh đệ trẻ tuổi kia đủ đảm nhận trong trách đeo bám thủy sư,
huynh đệ công tử phái tới thừa cơ đoạt thành, người của mình dù sao vẫn
phải chiếu cố một chút. Chúng ta tất nhiên không kháng cự được thủy sư,
nhưng trên lục địa Vân Diệp không đủ người, với hơn nghìn phủ binh trong thành, lão nô cho rằng đánh một trận là xong.
Hàn tiên sinh vẫn không thoát được phương thức tư duy của phàm nhân, Hàn Triệt buồn cười lắm, đám thần nô khác gì thủy tặc? Thủy tặc chiến sự
bất lợi còn chạy được, nhưng thần nô thì không, đám người đó là tử sĩ
tốt nhất, không dùng chúng thì dùng ai? Nực cười Hàn tiên sinh còn cho
rằng mình làm việc thỏa đáng, cho rằng người theo mình thời gian dài
không cần phải chết, lại chẳng biết tử sĩ là đùng vào lúc này.
- Hàn tiên sinh nghĩ nhiều rồi, là người của mình thì lúc này tất nhiên
càng cố hơn, thủy sư Lĩnh Nam là cường binh, không thể phải người trẻ
tuổi đi, người ta phái tới có vài kẻ biến đánh, tất nhiên phải cử chúng
đi, chứ đánh trận dễ còn còn cần gì tới chúng?
Lưu Phương lập tức lùi lại, vài thật dài, Hàn Triệt nói: - Kim giáp sứ
mặt giận đã đưa tới cho Vân Diệp, đây là tín hiệu ra tay, ông chuẩn bị
đi, cho chúng chiến thuyền tốt nhất, nếu chúng cầm cự được ba ngày thì
ta cho chúng rút lui, Hàn Tiên sinh cũng không cần chỉ huy thủy sư, phái người còn lại đánh Nhạc Châu, chỉ cần vào được thành là tiến hành phá
hoại ta muốn Nhạc Châu không còn lại một căn nhà nào.
Hàn Triệt ngồi trên giường thấp trải da hổ, nghe Lưu Phương điều phối
quân lực, đám thần nô nghe thấy mình phải đi tác chiến với thủy sư cường đại, nhất tề quay sang nhìn Hàn Triệt, Hàn Triệt mỉm cười không nói gì, cả đám cúi cái mặt trắng nhợt xuống, không dám nhìn Hàn Triệt.
Tuyên bố xong mệnh lệnh, Lưu Phương rời chỗ ngồi, không cẩn thận một quả cầu gỗ màu sắc từ trong ống tay áo rơi xuống, nảy tưng tưng trên sàn đá phát ra tiếng động vang vang, tức thì thu hút ánh mắt tất cả mọi người. Một quả cầu gỗ rất bình thường, bên trên đầy vết đao khắc, sơn màu cũng rất vụng, đường xanh, đường vàng, còn có đường một đen uốn éo thành số 8 kỳ quái, khi lăn trên mặt đất, sô 8 không ngừng quay tròn, rất đẹp.
Cuối cùng quả cầu lăn tới chân hàm nô, chỉ nghe tiêng xích sắt loảng
xoảng, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hàm nộ cúi xuống, vươn
bàn tay to như cái quạt cầm lấy, đặt lên mũi ngửi ngửi, đầu lắc lắc, vì
như thế mới khiến màu trên quả cầu chuyển động, còn vì sao không lắc
quả cầu mà lắc đầu thì Lưu Phương cũng gãi đầu có vẻ rất nghi hoặc.
- Không ngờ Hàn tiên sinh còn co nhã hứng này, quả cầu hẳn là chuẩn bị
cho tôn tử, tôn nữ của ông? Hàn Triệt quay đầu lại nhìn Lưu Phương, cũng rất nghi hoặc:
- Mỗi năm vào thời điểm này lão nô đều gọt một quả cầu gỗ, vì hai ngày
nữa là ngày nhi tử, nhi tức của lão nô táng mạng, mười bốn năm rồi, lão
nô đã gọt mười bốn cái, chôn mười bốn cái, hàm nô thích thì cho hắn vậy.
Nói xong thi lễ với Hàn Triệt, cúi đầu rời đại sảnh, bóng lưng cô quạnh
thê lương, Hàn Triệt nhìn hai tên hàm nô lắc đầu, không nói gì cả, dẫn
hàm nô đi, ai cũng có bí mật của mình, Hàn tiên sinh có bí mật là rất
bình thường.