- Chu Hưng, ta thắc mắc một
chuyện, ngươi là tài tuấn từ Hoằng Văn Quán ra, chẳng lẽ không dự liệu
được kết cục này? Người mà cha ta và Ngụy vương muốn giết, cơ bản là đã
chết, biết mình sẽ chết sao còn điên cuồng bức hại đồng liêu như thế?
Chu Hưng mở mắt ra:
- Từ khi Sở công treo ta lên đại môn muốn chém ta làm hai được Trình
tướng quân cứu xuống, ta đã biết mình chết chắc rồi, chỉ không biết khi
nào chết mà thôi.
- Bệ hạ muốn thu hồi quyền lực, tất nhiên không thể tự ra tay, ta là ưng khuyển của bệ hạ, phải phân ưu với thiên tử, là chức trách của thần tử.
- Nay mục đích của bệ hạ đã đạt được, ta biết tới lúc thỏ hết chó vào
nồi rồi, ta ở Hoằng văn quán chủ yếu học pháp gia, ta so sánh tỉ mỉ từ
Hàn Phi tới Trí Đô, cuối cùng phát hiện con người đúng là có thể bị điều khiển, chẳng qua là cần chút kích thích bên ngoài.
- Sự thực đã chứng minh ta đúng, sau khi vào thôi sự viện, liệt phụ
trinh khiết thành dâm phụ, hảo hán cũng thành sâu bọ, trẻ nhỏ cũng có
thể cải tạo, qua kích thích mạnh cũng có thể làm việc ngoài dự liệu, như có thể dựa vào cỗ thi thể thối rữa sống qua trăm ngày.
- Bệ hạ lợi dụng ta, há ta chẳng biết lợi dụng bệ hạ để nghiên cứu?
- Nhân tính là một môn học vấn, có thiện có ác, tiếc là ta chỉ mới hoàn
thành mặt ác, còn mặt thiện chưa kịp nghiên cứu. Muốn cứu những đứa bé
kia từ vực sâu tội ác chỉ có dựa vào cái thiện, ta không kịp làm, ngươi
có thể giao thành quả nghiên cứu của ta cho tiên sinh mặt sắt của thư
viện, để ông ta làm nốt, đó là môn học vấn ghê gớm.
Vân Thọ sững sờ, hắn tưởng Chu Hưng sẽ kiếm cớ, sẽ van nài, thậm chí
nguyền rủa hoàng đế, không ngờ hắn lại đang nghiên cứu học vấn.
- Ta biết nhiều hơn ngươi, tra khảo bao nhiêu người như vậy, ta phát
hiện ra một số bí mật của vân gia và thư viện, ví như trong dãy Tần Lĩnh có thứ khủng bố có thể hủy diệt thế giới. Ta biết nơi lần đầu tiên Sở
công vào nhân gian, ta biết sứ mạng thực sự của hạm đội phía bắc thực
chất là tìm chốn đào nguyên cho Trường Tôn gia. Ta biết Độc Cô Mưu trời
sinh tàn tật, thiếu một thứ của nam nhân, con của hắn đều do đường đệ
hắn sinh ra. Ta thậm chí biết Lan Lăng công chúa có tình nhân bí mật,
còn sinh con cho hắn ...
- Ha ha ha, biết nhiều bí mật như thế thì làm sao mà sống được? Ta phải
chết từ lâu rồi, thực ra ngươi nên hỏi phụ thân ngươi, ông ấy không phải người phàm, Bạch Ngọc Kinh có tồn tại, ngươi không muốn kế thừa tòa
thành thần tiên đó sao? Đất thần tiên của Viên Thủ Thành thì chỉ là trò
cười ...
- Vân Thọ, sở dĩ ta nói cho ngươi nhiều như thế là xin ngươi đừng làm
mai một nghiên cứu của ta, với tính cách của cha ngươi dứt khoát không
bỏ mặc những đứa bé kia. Còn về ta, đáng phải chịu hình phạt nào sẽ nhận hết! Chỉ mong sau khi ta chết, giúp ta mặc quan phục, Chu Hưng cảm kích bất tận.
Chu Hưng nói xong kéo ra từ góc phòng giam một bao sách, đầy hi vọng đưa cho Vân Thọ, ánh mắt ánh lên không phải sự hung tàn, mà là trí tuệ ...
Tác Nguyên Lễ bị nướng trong chum bốn canh giờ cuối cùng cũng chín, khi
thi thể chuẩn bị khiêng đi chôn thì bị một đám người điên cuồng lao vào
chia nhau ăn, khi quân tốt đuổi đi được thì trong quan tài còn lại mỗi
ruột và xương.
Vân Thọ đồng ý cho Chu Hưng chết toàn thây, nên thi thể hắn cũng bị
nướng chín, nhưng vẫn đầy đủ, mỡ chảy ra thấm ướt quan phục, làm toàn
thân bóng loáng.
Lòng Vân Thọ ớn lạnh, không phải vì hình phạt, mà trong quá trình đó Chu Hưng không nói không rằng ...
Lý Thái nghe Vân Thọ kể lại toàn bộ sự việc, khuôn mặt không còn chút
huyết sắc, bữa sáng nôn sạch sẽ, nhưng là một học giả, hắn vẫn phải xem ghi chép của Chu Hưng, xem được hai ba cuốn thì phát cuồng, như con tê
giác nổi điên mang số ghi chép đó đi tìm Lý Thừa Càn.
Lý Thừa Càn lật xem vài trang, tuy mặt rất khó coi, nhưng vẫn bình tĩnh n ói:
- Muốn thành sự thì phải hi sinh, làm chuyện này sẽ tổn dương thọ, ta
không thọ được. Thanh Tước, đệ phải giữ mình thật sạch sẽ. Ta làm đại
ca, lại là hoàng đế, nên những chuyện này ta phải làm, trong lòng ta chỉ cần vương triều Lý gia vĩnh hằng, còn ta sao cũng được.
- Giờ huynh hài lòng rồi chứ? Văn võ khắp triều nhìn huynh như quái vật, huynh nổi giận một cái là bọn họ sợ chết khiếp. Huynh không thích nghe
lời trái tai, lại không thích nghe nịnh bợ, giờ thì hay rồi, triều đình yên tĩnh tới mức có thể câu cá, các đại thần không đưa ra bất kỳ quyết
định nào, đến diệt một đám phỉ tặc nhỏ cũng cần huynh tự quyết định.
Huynh xem bản thân đã gầy thành cái gì rồi?
Lý Thái thấy Lý Thừa Càn chưa tỉnh ngộ, tức giận rống lên:
- Chúng ta là huynh đệ, cho nên những lời này chỉ đệ mới có thể nói, đệ
thấy văn võ khắp triều không có ý tốt đẹp gì đâu, họ muốn huynh chết
mệt, trước kia Vân Diệp dùng chiêu này đối phó với Trường Tôn Vô Kỵ,
hiện bọn họ dùng với huynh.
- Nghe đệ nói một câu đi, chúng ta tới Ngọc Sơn tĩnh dưỡng một thời
gian, để Tôn tiên sinh điều dưỡng cho huynh, đệ cùng huynh đi săn, chọi
dế, đuổi thỏ cũng được, chúng ta đặt triều vụ qua một bên, trong thời
gian ngắn không loạn được.
Lý Thừa Càn mắt ngấn lệ, khóe miệng co giật mấy lần, từ sau bàn đi ra, ôm lấy Lý Thái thở dài, sau đó bỏ về hậu cung.
Lý Thái dậm chân rời cung Vạn Dân, tên béo cưỡi một con ngựa béo, cả hai gian nan chạy tới Vân gia, thấy Vân Diệp đang xem tiểu tôn tự viết chữ, cười khà khà, vô cùng nhàn nhã.
Một bụng lửa giận tức thì bùng phát, tóm cổ áo Vân Diệp rống lên:
- Thừa Càn sắp chết rồi, ngươi đi mà xem, huynh ấy không còn ra dạng
người nữa, như con khỉ mặc long bào, ngươi tàn nhẫn để huynh ấy chết mệt thế sao? Ngươi còn lương tâm không?
Tiểu tôn tử rất hiểu chuyện, thấy hai vị gia gia đánh nhau, ném bút lông chạy vào hậu đường báo tim cho nãi nãi.
Vân Diệp thở dài, mặc kệ cho Lý Thái lắc mình, đợi hắn bình tĩnh rồi mới nói:
- Hắn không chịu tin một ai hết, ta làm được gì, ngươi xem bao năm qua
hắn tới tham mưu viện mấy lần? Thư viện đưa lên cách quản lý mới, hắn có đồng ý điều nào không?
- Hứa Kính Tông chỉ dâng tấu phế trừ một mã chính, bị hắn chửi bới trước mặt văn võ toàn triều làm Lão Hứa không xuống thang được. Lý Nghĩa Phù
dùng nửa tháng trời trải đường, sau đó uyển chuyển khuyên hắn đừng tước
quyền tiết độ sứ thái quá, kết quả ngươi biết đó, Lý Nghĩa Phù thiếu
chút nữa đi Bắc Hải chăn dê.
- Đó toàn là chuyện triều chính đàng hoàng, chưa nói thích hợp hay
không, đại thần đề xuất ra là có vấn đề, mọi người cùng ngồi xuống cân
nhắc thiệt hơn rồi đưa quyết định, chỉ đề xuất ý kiến chính đáng cũng bị đưa đi chăn dê là sao? Ngươi có biết Lý Nghĩa Phù về tới nhà tức tới
hộc máu, dứt khoát dâng tấu đòi đi Bắc Hải chăn dê, đem một kẻ giỏi luồn cúi tức thành như vậy chỉ có đại ca ngươi thôi.
Lý Thái ngồi bịch xuống ghế:
- Ta lo huynh ấy không sống lâu được như phụ hoàng ta, khi ấy thiên hạ
lại đại loạn, Diệp Tử, chúng ta giận thì giận, nhưng vẫn phải giúp Thừa
Càn, nếu để Lý Tượng lên ngôi thì thành họa rồi, nó còn chẳng bằng một
phần của đại ca ta nữa. Chúng ta còn sống thiên hạ chưa loạn được, chúng ta chết đi thì Đại Đường nhất định phiền toái, chúng ta ở trong quan
tài cũng không yên.
Vân Diệp gãi đầu, đúng là phiền toái lớn, thình lình y thấy mình không
đứng vững, tường trước mắt tựa hồ dập dềnh, tay vịn bàn mới hiểu không
phải cảm giác của mình có vấn đề, mà là động đất.
- Địa long chuyển mình.
Lý Thái hét lên định chạy đi thì bị Vân Diệp kéo lại, lúc này mà chạy lung tung rất nguy hiểm.