Đường Chuyên

Chương 44: Q.20 - Chương 44: Rồng ở thiên trì




Vân Diệp muốn nói tổ tiên của con người do khỉ tiến hóa thành, nhưng câu này quá kinh thế hãi tục, Charles Darwin nói ra bị cười nhạo suốt một thế kỷ, mình mà nói bây giờ, có khi đám này sẽ giết mình.

Người Đường coi trọng nhất là tổ tông, không có tổ tông tốt cũng nỗ lực kiếm lấy một cái, ví như nhà Lý Nhị, ai chẳng biết họ là người Hồ, thế mà không ai dám nói ra, còn lấy danh Lão Tử đi lừa gạt, giờ còn sửa đạo quán khắp nơi, Lão Tử giờ không muốn làm tổ tông Lý gia cũng chẳng được.

Nếu bây giờ nói với Lưu Tiến Bảo, tổ tông ngươi là khỉ, thì hoặc hắn giết mình, hoặc hắn mỏ bụng tự sát, tổ tiên là khỉ còn mặt mũi nào mà sống, khi chửi người mới mắng tổ tiên tám đời là súc sinh.

- Mọi người xem, đám khỉ này đữ biết sử dụng công cụ, vừa rồi khi bọn chúng ném đá, có hai con cầm gậy. Viên tiên sinh, lần trước các vị đánh nhau với chúng, chúng sử dụng gậy phải không?

Vân Diệp vừa đi vừa nói:

Viên Thủ Thành không đáp, đệ tử của ông ta xen miệng vào:

- Đúng thế, chúng rất mạnh, ta gần như bị đánh bay, có điều chăng qua chỉ biết một hai đòn thôi.

Vân Diệp gật đầu:

- Thế đã là người rồi, người và dã thú khác nhau ở chỗ biết dùng công cụ, Hiên Nhân tiên sinh ở thư viện có một luận văn đặc sắc về xã hội, ông ta cho rằng tôn ti trên dưới sinh ra khi thức ăn dư thừa, khi thức ăn thiếu thốn, không nên phân tôn ti, tối đa chỉ phân công công việc khác nhau thôi …

- Ông trời ạ, đây quả nhiên là đất thần tiên, khỉ cũng có thể biến thành người, có thể thấy nơi này nguyên khí sung túc, lão phu nếu có thể mở động phủ ở đây thì may mắn biết bao.

Lão già này luôn hiểu sai ý Vân Diệp, Vân Diệp nghe thế chỉ biết thở dài, mặc ông ta tưởng tượng.

- Tiểu Diệp, đám khỉ này có thể biến được thành người thật à?

Vô Thiệt đi tới đằng sau Vân Diệp hỏi nhỏ:

- Có khả năng đó, nếu mười mấy vạn năm sau chúng chưa tuyệt chủng, cũng sẽ có ngôn ngữ, quốc gia, đó là con đường phát triển phải qua của chúng.

- Bất kỳ biến hóa gian nan nào cũng cần thời gian, Vân hầu, một khi chúng ta phát hiện bí quyết trường sinh, có thể mở ra con đường phía trước, thêm thời gian, trời, sao, biển không còn là t hứ khiến chúng ta mê hoặc nữa.

Lời của Viên Thủ Thành luôn có lý, Vân Diệp không biết nên gật hay lắc, đành rảo bước đi trước, sớm ngày để ông ta thấy thiên trì cho ông ta hết hi vọng.

- Vân hầu ném gì xuống sơn cốc?

Một đạo sĩ tò mò hỏi:

- Nước hoa, chỉ cần là nữ đều sẽ thích, khỉ cái sao có thể là ngoại lệ?

Tùy tiện trả lời, Vân Diệp nhìn thấy tảng đá lớn, đời sau trên đó khắc hai chữ thiên trì, giờ không có gì cả.

Chẳng có thời gian thương cảm, xuyên qua loạn thạch, leo lên núi, thiên trì lẫn nữa hiện ra trước mắt Vân Diệp, nước xanh ngắt, yên tĩnh sâu thẳm như mỹ nhân tuyệt sắc.

Vân Diệp không có thiện cảm với mỹ nhân này, lần trước tới đây không có hồi ức tốt lắm, tới giờ dù nó có khoác lên tấm lụa mỏng mây mù, y cũng chẳng có hứng nhìn, đi ba ngày rồi, suối nước nóng mới là kỳ vọng lớn nhất của y.

- Trời ơi! Trời ơi!

Viên Thủ Thành nhìn thấy thiên trì không nỡ chớp mắt, chỉ sợ nhắm mắt lại, thiên trì sẽ biến mất. Đám đạo sĩ thay đạo bào hoa lệ.

Lão Viên đang thành kính quỳ bái, hương thơm, ca vũ không thiếu rồi. Vân Diệp thì cố gắng tìm suối nước nóng, chỉ có nó mới an ủi được tấm thân mệt mỏi.

Thiên trì chưa bao giờ thiếu suối nước nóng, đây vốn là cái miệng núi lửa, nham thạch màu đen xung quanh là sản vật núi lửa phun trào, còn nham thạch đỏ là dung nham lạnh đi vẫn giữ màu sắc ban đầu, xem ra đồng ở đây rất phong phú.

Chẳng bao lâu tìm được suối nước nóng, một dòng chảy nhỏ từ khe núi chảy ra, Vân Diệp thử, nhiệt độ rất hợp để tắm rửa, dưới dòng nước này có cái ao rất lớn, ao bốc khói, nước tràn ra, đoán chừng tiếp tục chảy xuống, rồi thành thiên trì.

Trong truyền thuyết thiên trì là nơi Tây Vương mẫu tắm rửa, tới đây không tắm là có lỗi với bản thân, leo núi thôi bị giun cắn, dã nhân chặn đường, đời sau đâu khổ như thế.

Mặc dù đám nhân viên quản lý khu du lịch không khác mấy đám giun với dã nhân, ít nhất họ không lấy mạng ngươi.

Một con giun dài hơn cả trượng có thể nuốt chửng một con người, sau đó dần dần tiêu hóa, loại chuyện ngày chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta không rét mà run.

Người ở Đại Đường quá ít, cho nên khiến khắp nơi hồng hoang, vô số loại sinh vật thượng cổ sót lại sống vui vẻ, đám ngu xuẩn này mà muốn cắn chết ngươi là sẽ làm tới cùng.

Đã bảo Viên Thủ Thành không có việc gì thì đừng tới bên hồ, khách du lịch đời sau còn thi thoảng thấy thủy quái, Vân Diệp cực kỳ lạc quan với khả năng có sinh vật thần kỳ.

Cho nên giờ xuất hiện thứ giống xà cảnh long ( thằn lằn cổ rắn) ngậm một tên đạo sĩ nuốt xuống cũng chẳng ngạc nhiên, nỏ trong Viên Thủ Thành thể hiện uy lực mạnh mẽ, lão đạo sĩ bắn cực chuẩn, ba mũi nỏ bắn toàn bộ vào mũi con quái thú, đoán chừng bị thương không nhẹ, liền nhả đạo sĩ ra, lê bước chân nặng nề lên bờ. Viên Thủ Thành kêu lớn bỏ chạy, hai tên đạo sĩ còn lại cũng bất chấp đạo sĩ kia sống chết, hộc tốc chạy theo.

Đám binh sĩ kinh hãi cùng Vân Diệp vùi đầu xuống nước, chỉ lộ đầu ra, nhìn ba lão đạo chạy như điên, với thứ khổng lồ này, đừng nói ba mươi người, ba trăm người cũng chẳng đủ nó họa hại, lên bờ rồi, kẻ xui xẻo đầu tiên là tên đạo sĩ bị thương kia, quẫy đuôi một cái là biến mất.

Con rồng đuổi mấy bước, chắc là thấy bụng cọ vào đá không thoải mái, liền quay về hồ, chẳng mấy chóc mặt hồ chỉ còn lại gợn sóng lớn.

Vô Thiệt đầu buộc khăn lông, một lão binh kỳ lực cho ông ta, thoải mái rên hừ hừ, uống một ngụm rượu nói:

- Chúng ta ở đây xem xiếc khỉ, lát nữa ngươi giải thích với Viên Thủ Thành ra sao, ở đây lời ngươi là lệnh, nhưng đừng quên thế nào cũng phải về Trường An, tới khi đó bệ hạ sẽ kiếm ngươi đấy ...

Vân Diệp lắc đầu:

- Ông ta muốn tới thiên trì, ta mang ông ta tới, giúp ông tránh tuyết long và dã nhân, nói với ông ta không được tới gần hồ, ông ta tưởng mình là phó nhân của thần tiên, quái vật không ăn thịt ông ta, nực cười. Bệ hạ dựa vào cái gì nói ta, bọn họ nếu không làm chuyện vớ vẩn, tới đây tắm rửa với ta thì làm gì có thảm kịch?

- Ông quá lo rồi, nói không chừng Viên Thủ Thành thấy chuyến đi qua thuận lợi nên cố ý kiếm lấy phiền phức đấy.

Vân Diệp nói xong cười phá lên, đám Lưu Tiến Bảo cũng cười hô hố.

Viên Thủ Thành khó khăn lắm mới tới được chỗ Vân Diệp tắm, thấy y cười khoái trá thì vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ.

- Viên tiên sinh, ông đừng vội làm việc, cứ tắm trước cho khỏi mệt đã, nơi này là đất thần tiên, ông cẩn thận chút thì hơn. May mà ông không phải thuộc hạ ở Bắc Đình, nếu không vừa rồi bất tuân thượng lệnh đã bị treo đầu lên cột rồi.

- Đó là lý do ngươi thấy chết không cứu?

Lão đạo tên Bôn Lôi chảy nước mắt rống lên với Vân Diệp:

- Ngươi hét nữa đi, hét thật to vào, hét thêm vài tiếng nữa sẽ có mưa xuống, hiện giờ là mùa xuân, nếu có sấm sét thì đúng với tên ngươi đấy.

Vân Diệp nói nhỏ, ở cao nguyên có những ngọn núi vô cùng cổ quái, nếu ngươi nói to sẽ có mưa xuống, xui xẻo một chút còn có sét sinh ra, Vân Diệp năm xưa ở tây bắc không chỉ gặp phải một nơi như thế.

- Bôn Lôi, nghe Vân hầu đi, chúng ta không hiểu nơi này, nên nghe y. Vân hầu, vừa rồi lão phu lỗ mãng, người đừng để bụng, giờ trở đi bọn ta sẽ nhất định làm đúng lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.