Vân Diệp thấy mình hiện giờ giống như một cái kính vạn hoa, từ trên
người Trình Giảo Kim học được sự khéo léo, từ trên người Ngưu Tiến Bảo
học được sự cố chấp, từ trên người Lý Cương học được sự kiên trì, từ
trên người Lý Nhị học được quyền mưu, đó đều là bản lĩnh tốt, nhưng tới
người Vân Diệp thì nó biến dạng, thành không đen không đỏ không trắng,
làm người ta thấy mà quái lạ, bản thân cũng bực bội.
Thực ra ảnh
hưởng tới y sâu nhất lại là Đậu Yến Sơn, kẻ này âm độc như rắn, dũng
mãnh như sư tử, lại giảo hoạt như hồ ly, đương nhiên dè dặt như chuột.
Nếu như lắp thêm cái cánh vào, nói không chừng thành độc giác long biết
bay, may mà hắn đồng quy vu tận với cá sấu rồi, cái chết của hắn làm Vân Diệp thậm chí thấy có chút tiếc nuối, luôn cảm thấy nhìn thấy bóng dáng của mình trên người hắn.
Đậu Yến Sơn là con độc giác long, vậy
mình là cái gì? Linh cẩu à? Cái thứ trông rất thô bỉ, lưng có vằn,
chuyên môn nấp trong bóng tối xem sư tử đi săn, sau đó kiếm đồng bạn
cướp thức ăn trong miệng sư tử.
Từ khi nào mà tính mạng hai ba
trăm người trong miệng mình biến thành đồ cúng rồi, đồ cúng chẳng phải
là lợn dê sao? Từ khi nào con người cũng thành đồ cúng?
Nhi tử
đang há miệng cười, nước dãi chảy dài trước mặt, đưa tay đón lấy, để nó
nhún nhảy trên đùi mình, vừa rồi trầm mặc làm Linh Đang sợ, khi Vân Diệp im lặng suy nghĩ mặt sẽ vặn vẹo, bộ dạng vô cùng khó ưa, đó là bình
luận của Tân Nguyệt, mỗi lần Vân Diệp cười ngốc nghếch hoặc dữ tợn, nàng sẽ đuổi hết mọi người đi, sợ mất mặt.
- Ca ca cũng không thích
giết người, đều là vì mẹ con thiếp mới ra tay, chàng là người sạch sẽ,
vốn phải đứng trên bục giảng giảng bài cho học sinh, dạy chúng học vấn
sạch sẽ, đạo lý minh bạch, sống vui vẻ mới đúng, đều do thiếp không tốt, để một người sạch sẽ biến thành thế này, xin lỗi.
- Sau này
không được nói hai chữ đó trước mặt ta, ta có sạch sẽ không trong lòng
ta tự rõ, làm việc gì cũng có lý của ta, hai chữ xin lỗi ta ghét nhất,
chỉ cần nói xin lỗi, ý tứ là tiếp tục làm chuyện có lỗi, sau này không
được nói.
Lý An Lan ngoan ngoãn gật đầu, Vân Diệp nghĩ một lúc lại nói:
- Lưu Phúc Lộc là người có bản lĩnh, bên cạnh nàng không thể không có tâm phúc, đối xử tốt với hắn, nàng đi bái phỏng một chút, ban chút ân huệ,
chính vụ nghe ý kiến của hắn không hại gì cả. Cho nàng biết, đại bộ phận tham quan là nhân tài có thể dùng, ở trong quan trường nghiêm ngặt như
Đại Đường, bị phát hiện mà không bị chặt đầu là một loại bản lĩnh. Dùng
kẻ có công không bằng dùng người phạm lỗi, nàng tìm trong số phạm quan
ra kẻ hữu dụng. Cổ nhân đã nói, người tài không thiếu, người nhận ra
người tài không nhiều, nàng muốn đứng vững chân ở đất Liêu thì phải tự
phát hiện ra nhân tài của mình, triều đình sẽ không cho nàng nhân tài
cao minh đâu, nhưng phạm quan là quần thể bọn họ bỏ quên. Những người
này hiện ra nghèo khó chán chường, chỉ cần nàng làm bọn họ sống tốt hơn, vợ con không lo chết đói thì mạng của họ sẽ là của nàng.
- Đất
Liêu có tương lai lớn, có núi, có sông, có bình nguyên, có hải cảng,
không có lý do gì không trở nên hưng thịnh. An Lan, ông trời đối xử với
nàng không bạc, phụ thân nàng đối xử với nàng không bạc, hay thu lại cái tính khắc bạc của nàng, học tập làm nữ tử như Tiêu phu nhân, để nhi tử
của chúng ta hưởng thụ vinh quang do nàng mang tới.
……
Phùng Trí Tuệ ép sát người vào một cái hố nhỏ trên vách núi, hận không thể
biến thành một con sâu, một con báo vừa mới mượn sức trên người hắn nhảy qua hẻm núi, cái móng sắc để lại trên vai hắn bốn vệt máu rất sâu.
Tiểu Hầu là gia phó trung thành, đao trong tay chưa ngừng lúc nào, đao pháp
thuần thục đã cứu mạng hắn vô số lần, hắn cố chấp cho rằng, lần này cũng không phải ngoại lệ.
Hắn rất hưởng thụ loại chém giết không
ngừng nghỉ này, trái chém chết một con sơn dương, phải một đao mượn đầu
một con sói xanh, toàn thân máu me như sát thần hạ phàm, liếm vết máu
tanh ở miệng, hắn xé đi y phục rách bươm trên người, thân thể tráng
kiện, ngực vừa rồi bị một con gấu sờ vào, ba vệt máu kéo dài từ ngực
xuống bụng, nếu chẳng phải hắn nhanh nhẹn thì bị gấu moi ruột ra rồi.
Nhân lúc làn sóng thú yếu bớt, hắn đẩy tiểu thiếu gia vào cái hố nhỏ, hai vị thiếu gia khác sớm bị dã thú xé xác rồi, mình còn sống được hay không
phải xem có cứu được tiểu thiếu gia hay không, cánh tay đã tê dại, mau
chóng dùng vải buộc đao vào tay, chuẩn bị chém giết.
Làn sóng thú yếu đi rất nhiều, một con mãng xà bụng phình to trườn qua bên cạnh,
nhìn đường nét bụng nó thì bên trong rõ ràng là một con người, còn đang
nhúc nhích.
Trên mặt đất có một thanh trảm mã đao, Tiểu Hầu lấy
chân khều lên, dùng sức ném đi, hàn quang lóe lên, trảm mã đao xuyên qua cơ thể con rắn, lực lớn đao mạnh, ghim luôn xuống mặt đất.
Mãng
xà bị đau, cuốn chặt lấy thanh trảm mã đao thành xà trận, hai con mắt
vàng kè chiếu vào Tiểu Hầu, cái lưỡi trong miệng không ngừng thò ra thụt vào.
Một con voi nhỏ lạc đàn lảo đảo chạy tới, chuẩn bị chạy qua chỗ người và rắn giằng co, Tiểu Hầu tung chân đã một phát vào người con voi nhỏ to bằng con lợn nái, con voi nghiêng đi ngã về phía con rắn,
không may chạm vào trãm mã đao. Con mãng xà đang đau tới phát cuồng liền quấn lấy con voi như ánh chớp, còn chưa kịp đớp thì đao của Tiểu Hầu đã xẹt qua cái đầu lâu bèn bẹt của nó, vòi máu phọt lên, rưới khắp người
Tiểu Hầu.
Tiểu Hầu rướn mắt lên, máu rắn dính lấy mắt, hông đỏ
rực màu màu, con voi nhỏ đang yếu ớt rên siết, Tiểu Hầu phí rất nhiều
công sức mới tách được thi thể con mãng xà ra, vuốt ve đầu con voi, cười nói:
- Huynh đệ, xin lỗi nhé, mượn thân thể của ngươi giúp ca ca một chuyến.
Con voi uốn éo cái vòi nhũn vẫn còn đang kêu, vừa rồi cú đá kia của Tiểu Hầu chẳng hề nhẹ.
Quay đầu lại nhìn lại tiểu thiếu gia đang run như cầy sấy, Tiểu Hầu có cảm
giác như được sống lại, vừa mới định ngồi xuống thì cảm giác ngực lạnh
toát, một cái ngà voi tuyệt đẹp lộ ra trước ngực, gian nan quay đầu lại, một con voi đực to như núi hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn chằm chằm.
- Ta chỉ mượn con ngươi một ...
Còn chưa nói hết đã bị con voi đực ném lên cành cây như ném con búp bê vải, Tiểu Hầu treo lơ lửng trên cành cây nhìn con voi đực dẫm lên người tiểu thiếu gia, dẫm, dẫm, dẫm ... ở trên cao, nhìn được xa, những trại chủ
trước kia cùng thiếu gia tranh đoạt quyền thống lĩnh với thiếu gia nay
đã nằm trong sơn cốc ở tư thế trồng lúa, trên người hoặc ít hoặc nhiều
mất đi vài miếng thịt.
Nhớ lại tiếng động lớn nghe được trong đêm, Tiểu Hầu dùng sức lực cuối cùng hét lớn:
- Sơn thần gia gia, hãy tha cho con.
Phùng Trí Dũng tới sơn cốc thì nơi này đã thành biển ruồi, vô số con ruồi
xanh lấp kín sơn cốc, tiếng kêu ù ù nhức óc, phó dịch lớn gan dùng cành
trúc còn lá đuổi ruồi đi, trong núi như có một đám mây đen.
Đi
tới cuối sơn cốc Phùng Trí Dũng nhìn thấy Tiểu Hầu treo trên cành cây,
phổi đỏ lòi ra khỏi ngực, trên dính đầy trứng ruồi màu vàng. Trong cái
hố phía dưới có một cỗ thi thể nhầy nhụa, từ y phục nhận ra được đó là
Phùng Trí Tuệ, đệ đệ của hắn.
Phùng gia mang về từ trong sơn cốc
bốn cỗ thi thể, trong đó ba cái là con cháu Phùng gia, một là gia tướng
Phùng gia, thê thảm vô cùng. Phùng Trí Dũng đặt thi thể trước phủ công
chúa, bi phẫn rống lên:
- Công chúa điện hạ, đây là kết quả người muốn sao?
Lý An Lan nghe thấy động tĩnh liền từ trong phủ đi ra, nhìn thấy bốn
cỗ thi thể quay người chạy ngay, máu me như vậy không phải một nữ tử phú quý chưa thấy người chết như nàng chịu được.
Lưu Tiến Bảo đi ra, nhìn thi thể, hít một hơi hưởng thụ, nói với Phùng Trí Dũng:
- Ngươi đem người chết tới nhà ta làm gì, ruồi thả giòi, không đem chôn để nuôi giòi à?
- Bọn họ chết hết rồi, vì sao ngươi không chết?
Phùng Trí Dũng chỉ Lưu Tiến Bảo gào thét:
- Ta không đi, công chúa không cho ta đi, nếu như ta đi, sẽ bắt ta mang
cả tiểu thiếu gia đi cùng thấy chuyện đời, ngươi mau mang người chết đi
đi, không thấy nơi này có ruồi kéo tới rồi à? Mấy thứ phế vật, đi tìm
vàng mà cũng chết, thiếu gia nhà ta còn đang đợi thu thuế, giờ thu cái
rắm, người chết mẹ nó rồi, xúi quẩy con bà nó.
Ái độ ác liệt khiến gia tướng Phùng gia không kìm được lửa giận, rút đao ra định xông tới, Lưu Tiến Bảo lừ mắt:
- Có khí phách, con bà nó nếu đã rút rao ra thì đừng có thu lại, hôm nay hầu gia nhà ta đã tới, có gan tiếp tục ngông nghênh đi.
- Vân Diệp tới rồi à?
Con ngươi Phùng Trí Dũng co lại bằng cái mũi kim:
Vân Diệp tay cầm một quyển sách từ trong phủ đi ra, nhìn Phùng Trí Dũng một cái, ngồi xuống lấy sách che mũi, đứng dậy nói:
- Bọn họ chết không phải do con người, đều táng thân dưới miệng thú,
người này vết thương trí mạng ở yết hầu, có vẻ bị động vật giống sói
cắn, nó nhất định vồ lên lưng người này, đợi hắn quay đầu lại, đớp một
cái.
Tay Vân Diệp còn làm động tác cắn.
- Thi thể này rõ ràng
là bị đạp chết, chết thật thảm, toàn thân gãy xương nhiều chỗ, từ dấu
móng chân mà xét, dẫm hắn là một con voi lớn trưởng thành.
- Cỗ
thi thể này hơi lạ, vết cào trên ngực không phải trí mạng, thứ trí mạng
là vết đâm xuyên qua ngực, vật này rất trơn, nhìn vết thương chỉnh tề có thể phán đoán trước khi chết nhất định hắn có vẫy vùng một lúc, ai lại
khỏe như thế nhỉ?
- Ồ cái thi thể này toàn thân đen xì, rõ ràng
chết bởi độc vật, ta không nghiên cứu độc vật nhiều cho nên không biết,
nếu Tôn tiên sinh ở đây sẽ nhìn ra là thứ gì cắn.
- Vân Diệp, ta không cần ngươi phán đoán họ chết thế nào, ta cần ngươi cho ta một câu trả lời.
Phùng Trí Dũng mắt đỏ kè, bốn huynh đệ tới đất Liêu, ba chết không rõ ràng, hắn không gánh nổi trách nhiệm này.
- Hắn là ai thế?
Vân Diệp hỏi Lưu Tiến Bảo:
- Hầu gia, hắn là Lục công tử của Phùng gia, bốn người chết trên mặt đất có ba là huynh đệ của hắn.
- Thì ra là như thế, Phùng thế huynh mang thi thể tới phủ công chúa là vì sao?
- Vân Diệp, huynh đệ của ta chết không minh bạch, là lãnh chủ đất Liêu, công chúa điện hạ không phải cần có lời giải thích à?
- Láo xược, ngươi là một đứa con thứ thiếp, ai cho ngươi lá gan tới phủ công chúa làm càn, Phùng Áng à?
Vân Diệp quay người lại, chỉ Phùng Trí Dũng quát:
Con thứ thiếp luôn là vết thương trong lòng Phùng Trí Dũng, cha hắn quá
giỏi sinh con, lão bà cũng quá nhiều, nhiều tới mức ngay cả tên con cũng chẳng nhớ nổi, đó là bi ai của hắn, nếu như Phùng Trí Đái tới đây, Vân
Diệp không thể xem thường như vậy, nhưng mình không có tư cách giao
phong với Vân Diệp, hắn biết, Vân Diệp cũng biết.
- Vân hầu, vài ngày nữa gia phụ sẽ tới đất Liêu, tới lúc đó trả lời cho lão nhân gia.
Phùng Trí Dũng nói xong khiêng bốn cỗ thi thể đi, hắn không còn lý do ở lại
đây nữa, các trại chủ giao hảo với Phùng gia chết cả rồi, đồ ngốc cũng
biết trong này có vấn đề, nhưng những người này chết trong miệng dã thú, không ai chết bởi dao kiếm, không thể cáo trạng, tự ý ra tay chỉ cho
Vân Diệp cái cớ diệt trừ, nhìn bộ dạng sát khí đằng đằng của Lưu Tiến
Bảo là đoán được ra rồi.
- Sơn thần đánh trống, sơn thần đánh
trống! Hay lắm, thủ đoạn của Vân hầu rất cao, mượn uy của thiên địa để
giết, gạt bỏ liên quan, bản thân không gánh nhân quả, Phùng Trí Dũng thụ giáo rồi.
Góc đường truyền tới giọng bi sảng của Phùng Trí Dũng.
Vân Diệp cười nhạt, búng bụi đất trên quyển sách, chắp tay đi vào phủ công chúa.
Về tới hậu viện, nhìn nhi tử ngủ say trong nôi, kéo kín màn, tránh muỗi
đốt làn da mỏng manh của con, bản thân nằm ở ghế tựa bên cạnh, tiếp tục
xem sách, cuốn tạp ký kể chuyện quỷ quái này rất thú vị.
- Ca ca, nếu Phùng Áng tới thì làm sao?
Lý An Lan xuất hiện đằng sau Vân Diệp như một bóng ma, đem cho y một chén nước trà, lo lắng hỏi:
- Nàng không cần lo nhiều chuyện như thế, tiếp tục thu nạp nhân tâm đi,
Phùng Áng tới cũng chỉ tìm ta, không kiếm chuyện với nàng, muộn nhất là
mai ý chỉ của bệ hạ sẽ tới, đến lúc đó không biết ai phải trả lời với
ai. Khi nàng tới đất Liêu, ta chuyên môn làm cơm mời Phùng Ngang ăn, là
muốn cha hắn chiếu cố nàng nhiều hơn, ông ta không làm được, còn vươn
tay tới, không chém đứt thì làm sao nàng có cuộc sống tốt đẹp, con ta
tương lai cũng sẽ là con rồi, người của Vân gia mà làm con rối à? Phùng
Áng đánh giá bản thân cao quá rồi.
Vân Diệp nhấp một ngụm trà nói:
- Bệ hạ bố trí bảy nghìn giáp sĩ ngoài Ngũ Lĩnh, dù chiến sự thảo nguyên
có nguy cấp cũng không dùng, cổ đạo Mai Lĩnh lại khống chế trong tay
Hồng Thanh, với hai vạn quân của ông ta, đối phó với thổ nhân còn được,
muốn tự lập ở Lĩnh Nam thì ông ta chê mạng mình quá dài rồi.
Lý
An Lan yên tĩnh nghe, ngồi ngay bên ghế nhìn Vân Diệp lay nôi, tay rất
nhẹ, tần suất rất ổn định, không nhìn ra có chút rối loạn nào. Đêm qua
nghĩ quá nhiều, ân ái cũng nhiều, lại ngủ quá muộn, hiện giờ chuyện phát sinh rồi, cảm thấy mệt mỏi, chẳng bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Vân Diệp đắp chăn cho nàng, tới dưới cây vải, hái một quả, bóc vỏ rồi mới nhớ ra quả trên cây còn chưa chín.
Ném quả vải đi, nhìn về phía Quảng Châu im lặng, nhưng tay càng lúc càng siết chặt.
Phùng Áng, ông tới đây, chúng ta xem xem ai mới là chủ nhân của mảnh đất này, ông không phải là người mẹ đức cao vọng trọng của ông, ông chém giết
tới mức làm thổ nhân rời bỏ, đây là lúc thanh trừ nhất tố bất ổn cuối
cùng của Lĩnh Nam.
Hô khẩu hiệu lấy tinh thần thế thôi, chứ nói
không khẩn trương là giả, ở Đại Đường không ai có thể bỏ qua sự tồn tại
của Phùng Áng, nhớ lại trước kia Phùng Áng tới Trường An, Lý Nhị phải
dùng lễ tiết gần như bằng hoàng đế là biết ông ta cường đại tới mức nào.
Ở vùng đất Lĩnh Nam này ông ta là vua không ngai.
Nghĩ hết biện pháp không muốn xung đột chính diện với Phùng Áng cho nên mới
sử dụng tới thứ ma quỷ thuốc nổ, phủi sạch mọi chuyện. Đáng tiếc, trăm
tính ngàn tính lại sót một điểm, Phùng gia không cần chứng cứ, chỉ cần
hai chữ đại khái là đủ, dù là sai, Phùng gia cũng làm nó thành đúng.
Nhi tử của mình đại khái là bị Vân Diệp giết chết, có lẽ là bị Vân Diệp
giết chết, có thể bị Vân Diệp giết chết, như vậy nhất định là bị Vân
Diệp giết chết, đó là cái lý của Phùng gia, đã dùng rất nhiều năm ở Lĩnh Nam. Phùng Trí Dũng chính dựa vào lý do này tới kiếm chuyện với Lý An
Lan, chỉ có điều đột nhiên thấy Vân Diệp càng khả nghi hơn, cho nên mới
thay đổi mục tiêu.
Đối với uy hiếp của nhân vật truyền kỳ dùng một mũi tên bình định phản loạn, Vân Diệp cần nhiều vốn liếng hơn ứng phó.
Trên đời này có tư cách làm đấng cứu thế chỉ có một mình Lý Nhị, nếu như
Phùng Áng là mãnh hổ ngạo sơn lâm thì Lý Nhị là phi long chín tầng trời. Vân Diệp là chó săn, hiện cần tìm một ngoại binh, đối phó với con hổ
tức giận, tìm con rồng là biện pháp chinh xác.