Đường Chuyên

Chương 68: Q.22 - Chương 68: Sống không bằng chết.




Mùa hè đế hậu hoặc tới cung Cửu Thành hoặc tới Ngọc Sơn tránh nóng, tóm lại là rời Trường An, nhưng năm nay đế hậu không đi đâu, nhất là hoàng đế rất ít rời cung Vạn Dân.

Hiện giờ đột nhiên nhắc tới đánh bạc làm Vân Diệp cảm thấy rất lạ lùng, Viên Thủ Thành là người thứ tư tham gia đánh bạc, là người Vân Diệp tiến cử, không ngờ đế hậu đồng ý.

Lý Trì phản loạn giống ném tảng đá vào hồ, mặc dù dấy lên sóng gió, nhưng theo thời gian qua đi, hồ phẳng lặng trở lại.

Trường Tôn thị mang một cái hộp cơm, Vân Diệp đón lấy, Lý Nhị chắp tay đi trước, Đoàn Hồng đi đầu dẫn đường, đây là hướng ao Thái Dịch. Vân Diệp không biết vì sao Trường Tôn thị muốn tự cầm hộp thức ăn, lúc mình đón lấy bà còn do dự một chút.

Thủ vệ trên đường rất nhiều, không thấy một phi tử du ngoạn nào, sáu vị công chúa chưa thành niên của Lý Nhị cũng không thấy đâu, men theo một con dốc đi vào lòng đất, Vân Diệp lần đầu biết hoàng cung có kiến trúc ngầm khổng lồ thế này.

- Tiền Túy đã có rồi, có điều về sau bệ hạ tiến hành mở rộng, thành ra thế này, ngươi là ngoại thần đầu tiên tới đây, đừng nói ra ngoài.

Trường Tôn thị vừa đi vừa kể lai lịch hầm ngầm cho Vân Diệp nghe.

Chả có gì ngạc nhiên, cho dù hoàng cung có đường hầm thông thẳng ra bên ngoài cũng là bình thường, vì Vân gia cũng có, hoàng cung không có mới là lạ.

- Ngươi có vẻ không ngạc nhiên?

- Có gì mà ngạc nhiên ạ, năm xưa đào hầm điện Vũ Đức tốn thêm một năm so với dự kiến, vi thần liền biết trong hoàng cung có nơi tương tự.

Lý Nhị cười ha hả:

- Ngươi đúng là cái gì cũng dám nói, cũng chỉ từ miệng ngươi thì chúng ta mới nghe được vài câu nói thật, biết vì sao tới đây không? Vì điển cố không tới hoàng tuyền không gặp lại.

Vân Diệp thất kinh:

- Chẳng lẽ Trĩ Nô bị giam ở đây?

- Bất ngờ hả? Mỗi ngày trẫm đều tới thăm tên nghịch tử này.

Nghe thế Vân Diệp muốn chạy, rời khỏi cái đội ngũ thăm tù khủng bố này, nhưng Lý Nhị nói:

- Muộn rồi, nếu ngươi ở cung Vạn Dân có phần cơ trí này còn chạy được, nếu đã tới đây hãy đi thăm đệ đệ ngươi, thăm cái tên một lòng muốn giết sạch hoàng tộc. Nếu thương tâm thì mọi người cùng thương tâm, để ta và hoàng hậu thương tâm thôi thì lỗ quá.

Mặt Vân Diệp nhăm như cái bị rách:

- Đáng lẽ tới đây phải là Thừa Càn, thứ đến là Lý Thái, sao lại là thần?

- Thừa Càn thấy Trĩ Nô là giết ngay, Thanh Tước thấy nói không chừng xông vào đánh chết, ngươi là tỷ phu, may ra còn có chút kiên nhẫn với nó.

Trường Tôn thị lau nước mắt, lần đầu thấy bà có một mặt yếu đuối đến thế.

- Nương nương, thần cũng muốn đánh chết hắn, hắn hủy hết kỳ vọng tốt đẹp của thần với Đại Đường.

- Biết ngay mà, các ngươi kẻ nào cũng muốn giết nó, ngươi đụng vào một ngón tay nói thử xem.

Giọng nói thảm thiết của Trượng Tôn thị gây ra tiếng vọng lớn trong hầm.

Hiện giờ Trường Tôn thị là một người mẹ chỉ biết bảo vệ con, không phải là hoàng hậu trí tuệ, đoạt lấy hộp thức ăn trong tay Vân Diệp, sợ y bỏ độc vào thức ăn. Lý Nhị nhìn thấy chỉ biết thở dài ...

- Mẫu hậu tới rồi, hôm nay mang tới món gì thế? Mẫu hậu nói với phụ hoàng, con đã viết sáu nghìn chữ lớn rồi, cho con ra ngoài được không, Trĩ Nô không nghịch ngợm nữa đâu.

Lý Trì mặt phấn chấn từ một gian phòng rất sáng đi ra, nhận lấy hộp thức ăn, vội vàng mở ra, lấy con gà quay béo vàng gặm, như không hề nhìn thấy hoàng đế và Vân Diệp.

Trường Tôn thị ôm vai Lý Trì, nhìn hắn ăn gà quay, giúp hắn lau miệng. Lý Trì ăn vài miếng xấu hổ ngẩng đầu lên, xé một miếng thịt nhét vào mồm bà, Trường Tôn thị nhai vài cái, dỗ như dỗ trẻ con:

- Trĩ Nô ngoan, mẫu hậu không thích ăn gà, con ăn thêm một chút.

Lý Nhị ngồi xuống nhìn cảnh mẹ từ con hiếu, Vân Diệp thấy chân mình hơi mỏi, dựa vào tường ngồi xuống, cảnh này quá quỷ dị.

Trong phòng sáng như ban ngày, vì trên trần treo ngọc bài, chẳng trách gần đây buổi tối cung Vạn Dân tối đen.

- Mọi thứ trong phòng chuyển từ hành cung của Trĩ Nô tới, giống hệt khi nó còn nhỏ, hầu hạ nó cũng là người giống cung nhân năm xưa, cả tên cũng thế. Trẫm là hoàng đế, chỉ có thể làm tới mức đó, Trĩ Nô vẫn đột nhiên nổi điên, không khống chế được ...

Lý Trì đang ăn ngon lành, đột nhiên ném con gà đi, thét lên:

- Đừng giết ta, đừng giết ta.

Sau đó lăn vào gầm giường run lẩy bẩy kêu:

- Mẫu hậu cứu con, mẫu hậu cứu con.

Trường Tôn thị chui vào gầm giường, nước mặt chan chứa vỗ vai Lý Trì, dỗ dành:

- Đừng sợ, đừng sợ, mẫu hậu ở đây.

Còn vỗ ván giường ầm ầm, như đang đánh nhau với con quái vật làm Lý Trì hoảng sợ.

Đế vương cao ngạo quật cường cũng rơi lệ, Vân Diệp nhắm mắt lại không nỡ nhìn, chẳng trách Lý Nhị lại thương tâm, lại nổi nóng, chẳng trách Trường Tôn thị tóc bạc. Làm cha mẹ, lúc này tôn quý và ti tiện chẳng khác gì nhau.

Cuối cùng Trường Tôn thị cũng dỗ được Lý Trì ngủ, liền có thị vệ tới bế hắn đặt lên giường, đắp chăn, Trường Tôn thị kiểm tra tỉ mỉ xong theo Lý Nhị rời phòng.

- Vân Diệp, có cách nào không? Mỗi ngày vào giờ ngọ bệnh của nó sẽ phát tác, chỉ khi ta cho ăn nó mới yên tĩnh, lúc khác như trẻ sáu tuổi, ngươi trị được không?

- Cơ bản là không thể, hắn vì bị kích thích quá mạnh, nên tự thôi miên bản thân trở về trạng thái còn nhỏ, vì tự hắn cho rằng trở về lúc đó mới an toàn, nên hắn không muốn tỉnh lại, cũng không thể tỉnh lại.

Vân Diệp lắc đầu hết cách:

- Thần kiến nghị hãy cứ để như thế, chỉ cần hắn dần dần không sợ hãi nữa là được, dù vi thần có trị khỏi cho hắn, khả năng càng đau lòng hơn, lúc đó bệ hạ và nương nương ra sao? Những người chết oan ra sao, bệ hạ dù thế nào cũng phải ho họ một câu trả lời, chẳng bằng như thế. Để Thừa Càn và Thanh Tước tới xem đi, vì cái gì mà chỉ ba chúng ta bị dày vò?

- Chỉ cần chúng ta không nói, thần muốn xem xem ai dám nói xử trí Trĩ Nô.

Trường Tôn thị gật đầu tán đồng, vui mừng nói:

- Cuối cùng cũng có vài phần khí phách trọng thần, ta còn cho rằng đời này ngươi cứ ủ ê như vậy mãi cơ. Nhiều chuyện ta và bệ hạ không tiện ra mặt, ba đứa các ngươi làm là tốt nhất.

Vân Diệp không biết phải nói cái gì, nghĩ tới cái chết của Lão Giang và Lão Hạ, lòng như bị đá ngàn cân đè lên, tội Lý Trị đáng bị như thế, nhưng những người vô tội kia chẳng thể quay về.

- Làm cái quái gì vậy hả?

Vân Diệp bực tức rống lên trong hầm:

- Bực tức? Ta cũng thế, nhịn đi, nhi tử của ta muốn giết ta, ta không quát tháo, chút bực tức của ngươi là cái gì!

Lý Nhị lần đầu tiên không xưng trẫm:

Ông ta đúng là càng thấy u uất hơn, giết ca ca, giết đệ đệ, cầm tù phụ thân, giờ gặp phải nhi tử tạo phản, đại bộ phận bi thương tới từ sợ hãi với báo ứng.

Nếu như không có Vân Diệp xuất hiện, Trường Tôn thị đã chết tử lâu, Lý Nhị trở thành cô độc, gặp phải chuyện be bét thế này mà không bị điên, nội tâm ông ta mạnh mẽ tới mức làm người ta ngạt thở.

Hiện giờ ít nhất Lý Thừa Càn rất nghe lời, Lý Thái vô cùng giỏi giang, khuê nữ sống hạnh phúc, Ngụy Trưng không bị lôi từ mộ ra đã là tạo hóa của thiên địa rồi.

Đế hậu kéo mình đi xem họ bi thảm ra sao, tranh thủ được đồng tình, phu phụ nhà đó chưa bao giờ làm việc không có mục đích, muốn thông qua miệng mình nói với quần thần, đừng thúc hoàng đế giết Lý Trì nữa, thằng bé đó hết cứu rồi, giết hay không cũng thế cả.

Vân Diệp lần đầu tiên trong năm bái phỏng Đông cung, chẳng làm gì ngoài uống rượu, Lý Thừa Càn kiếm rất nhiều rượu ngon, bày ra bàn không nói gì nhìn Vân Diệp uống rượu.

- Ngươi muốn uống rượu, sao không chọn rượu mạnh, như thế say nhanh, nhanh quên đi chuyện phiền lòng.

Vân Diệp cười gằn:

- Tâm tình ta không tốt sao có thể bỏ qua ngươi và Thanh Tước, toàn là chuyện thối nát của nhà ngươi, đợi Thanh Tước tới ta sẽ nói cho các ngươi, sau đó lập tức uống say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.