Chuyện Ngụy Trưng coi là nghiêm trọng, nhưng trong mắt Lý Nhị chẳng
là gì, ông ta càng quan tâm chuyện Vân Diệp nói mấy lời lác kích động
được tâm tình của bách tính, kỹ năng này làm ông ta lo lắng, chỉ cần
nghĩ Vân Diệp ở thư viện đang dạy những thứ này là không chấp nhận được, bản lĩnh tuy thần kỳ, người biết nhiều sẽ không có hiệu quả thần kỳ đó
nữa.
Ánh mắt Lý Nhị quái lạ khỏi phải nói, Vân Diệp muốn rời khỏi nhà giam không mất máu là không xong, số vàng Điền Tương Tử cho là củ
khoai nóng, sau này nếu có người đàn hặc Vân Diệp, y có há nghìn cái
miệng cũng không cãi nổi, dù sao Điền Tương Tử là tội phạm trọng yếu bị
truy nã khắp Đại Đường, hiện giờ giao cho Lý Nhị, bịt kín lỗ hổng, sau
này có kẻ truy cứu, chẳng lẽ có gan đòi chứng cứ trong tay Lý Nhị.
- Bệ hạ vi thần ở thảo nguyên bỗng dưng có kẻ tên Điền Tương Tử tặng cho
vi thần một rương vàng, thần không dám tự ý xử dụng, xin bệ hạ quyết
định.
- Điền Tương Tử? Cổ thư ghi chép hắn là đệ tử của Mặc Địch, về sau thành cự tử của Mặc gia, hắn sống lâu vậy à?
Lý Nhị không thèm khát vàng lắm, ông ta bận tâm có người sống được ngàn
năm hay không, điều này khơi lên hứng thú rất lớn cho ông ta.
-
Bệ hạ, đừng tin vào lời đồn thổi, mỗi đời cự tử của bọn họ đều gọi là
Điền Tương Tử, vi thần thấy Điền Tương Tử cũng không biết có bao nhiêu
đời rồi, chỉ là một lão già sắp xuống đất, chẳng có gì thần kỳ.
Có chuyện có thể giấu diếm, chuyện Điền Tương Tử không trong số đó, hậu
họa quá lớn, Vân Diệp kể từ Sóc Phương cho tới khi Điền Tương Tử chủ
động tặng vàng ở bên Hoàng Hà mới kết thúc.
Lý Nhị khả năng không quen không gian nhỏ hẹp của nhà giam, vừa nói chuyện với Vân Diệp vừa
đi ra ngoài, ông ta cũng chẳng có hứng thú nói tới Đậu gia, giết cả nhà
cữu cữu không phải chuyện vẻ vang gì. Chuyện này tất nhiên có hoàng hậu
tìm y nói chuyện, Lý Nhị nhìn ra, Vân Diệp ở trước mặt hoàng hậu dễ nói
chuyện hơn trước mặt mình, có lẽ tên tiểu tử này từ nhỏ mất song thân,
nên với hoàng hậu ít nhiều có quyến luyến, nghĩ tới đó nói với Vân Diệp:
- Tiểu tử, thiên cổ gian nan chỉ có cái chết, có lẽ chỉ ông trời có thể
trường tồn mãi mãi, dùng sinh mệnh hữu hạn đi truy cầu trường sinh thì
trẫm không làm, trẫm có giang sơn phải truyền thừa, có vô số con dân
phải quản lý, nhân sinh chẳng qua chỉ có trăm năm ngắn ngủi, như bóng
câu qua cửa, trẫm muốn trong ngày tháng có hạn đó làm nhiều chuyện nhất
có thể. Làm loạn thiên hạ chính là thế gia, Lý gia trẫm là huân quý của
Quan Lũng, đạo lý trong đó sao trẫm không hiểu, ngươi đừng nghĩ trẫm vô
tình, thật ra trẫm đem toàn bộ tình, ái giành cho giang sơn rồi, vì nó , trẫm không mềm lòng chút nào.
Có phải ánh mặt trời rực rỡ ngoài
Đại Lý tự làm ông ta hồ đồ không nhỉ? Vân Diệp không dám tiếp lời, sự
mềm yếu của một đế vương không dễ dàng lộ ra trước mắt người khác, có lẽ là cảm khái, có lẽ là thực lòng, Vân Diệp không cho rằng lần sau giết
người Lý Nhị vì thế mà cho kẻ địch một con đường sống.
Xe ngựa
hoàng gia đi rồi, Lý Nhi lên xe còn vịn vai Vân Diệp, cửa Đại Lý tự
trống không, còn mỗi Vân Diệp mặc áo trong đứng đó, là thần dân tốt, Vân Diệp chuẩn bị vào nhà giam ngồi tiếp, Lý Nhị không nói y có thể chạy
khắp thế giới.
Đới Trụ mặt đen như đít nồi, mông Hà Thiệu có mấy dấu chân, chẳng biết có phải hắn tự đá mình không?
- Ngươi còn quay lại làm gì? Chê hại ta chưa đủ à? Một tội tham ô phạm
pháp đủ làm lão phu tới Lĩnh Nam dưỡng lão, ngươi là sát thủ quan viên,
là tử địch của quan viên, lão phu từ rày về sau đoạn tuyệt qua lại với
Vân gia, tổn thọ quá.
Đới Trụ kêu oan tày trời, mình giúp người ta, ai ngờ chớp mắt một cái bị
người ta bán, nếu như không phải tự mình trải qua, bất kể thế nào ông ta cũng không tin Vân Diệp và Lão Hà vô tình làm việc đó, nếu Lão Đới
không có mặt, Vân gia thành kẻ thù là cái chắc rồi.
- Lão Đới,
thế này là ông không phải rồi, Lão Hà là người nghĩa khí, nói ra lời đó
ai mà ngờ bệ hạ đừng ngoài phòng giam, hai huynh đệ ta ba hoa phét lác,
hại ông thảm như thế, ta cũng thấy ngại lắm, không bằng, thế này, cái
hiệu bá vương nhà ông mở giao cho Lão Hà, để Lão Hà giúp ông kiếm tiền
nuôi cả nhà, ông thấy sao?
Chặn tài lộ như giết phụ mẫu, không
kiếm cho Lão Đới một con đường kiếm tiền, nhất định ông ta nhớ thù, bị
đầu sỏ cơ quan thẩm phán tối cao toàn quốc thù, sớm muộn cũng bị thiệt.
Gia phó Vân phủ chờ đợi ngoài Đại Lý tự nhìn thấy hầu gia nhà mình từ đại
ngục bước ra, nước mắt tuôn ào ào, mặc dù hầu gia nhà mình khó tính một
chút, kén ăn một chút, thi thoảng còn bại gia, nhưng bọn họ thực lòng hi vọng gia chủ sống lâu trăm tuổi, đông con nhiều phúc.
Người
thành Trường An làm công cho người ta thì có ai không mong được tới Vân
gia, nghe nói nhà bọn họ ngày ăn ba bữa, tiền thưởng đầy đủ, còn về ăn
đòn, chỉ chọc giận lão nãi nãi mới ăn đòn, nghe nói nha hoàn trong nhà
làm vỡ món đồ quý cũng không bị đánh đòn, chỉ bị quản gia cô cô gõ đầu,
nói lóng nga lóng ngóng, lần sau phải nhớ. Nếu là nhà người khác sớm mất nửa cái mạng rồi.
Mỗi tháng có hai ngày được về nhà thăm cha mẹ, riêng điều này thôi đã khiến nha hoàn phó dịch nhà khác hâm mộ hoa mắt, quanh năm suốt tháng bị đại hộ coi như trâu ngựa, trừ cha mẹ ở ngoài
cửa có thể cách đại môn nhìn con mình từ xa, muốn quang minh chính đại
về nhà thì nằm mơ đi.
Chỉ có Vân gia dùng xe ngựa đưa nha hoàn
phó dịch nghỉ luân phiên về nhà, Trường An mà có nha hoàn được một mình
ra ngoài đi chơi, vậy nhất định là của Vân gia, bộ khoái trên đường hỏi
một câu :" Người Vân gia à?" Chỉ cần nha hoàn lấy yêu bài nhỏ ra, quan
gia sẽ không quản tới nữa, tùy ngươi đi đâu thì đi, nếu không mang yêu
bài, bị coi là nô dịch bỏ trốn, đánh sáu mươi gậy rồi quá nửa ném ra
loạn táng cương đợi chết.
Từ lúc cửa phường mở ra là phó dịch ôm y phục hầu gia đợi ngoài Đại Lý tự, nghe Lão Trang nói y phục của hầu gia cho ca cơ đáng thương kia rồi, thương cho hầu gia ngay áo bào cũng
không có, hầu gia luôn đại khái qua loa, mặc mỗi áo trong mà đi trên
phố, gia chủ Hà gia bên cạnh không khuyên, hai người nói cười như chẳng
có ai bên cạnh.
Phó dịch cảm thấy mình xấu hổ đỏ rát mặt rồi, có
hầu gia nào như thế không, vội vàng mặc y phục cho hầu gia, thế mà hầu
gia còn không hài lòng, nói mặc áo trong đi lại cho tiện. Vì thể diện
của bản thân, khó khăn lắm mới mặc y phục được cho hầu gia, đeo ngọc bội lên, hầu gia luôn làm mất ngọc bội, thứ đắt tiền như thế mà không trông coi cho kỹ, đây là cái thứ ba rồi.
Vân Diệp đi trước, phó dịch đi sau không ngừng chỉnh đai lưng cho y, chỉnh xong rồi cúi đầu đi sau, sợ y làm rơi mất cái gì.
Chưa đi được bao lâu thì xe ngựa cho Vân gia tới đón, lão nãi nãi mặc váy
đen, chống gậy do Vân Diệp làm, đừng bên đường đợi tôn tử tới, Vân Diệp
cùng Lão Hà qua đường quỳ xuống, lão nãi nãi cười xoa đầu tôn tử:
-
Giỏi, giỏi, Vân gia ta không có kẻ hèn nhát, cháu ngoan, chuyện này làm
tốt lắm. Để cho kẻ tim đen tối nhìn, ông trời trên đầu có mắt.
Vân Diệp, Lão Hà dìu lão nãi nãi lên xe, Lão Hà chắp tay đi làm việc của hắn.
Trong xe ngựa không chỉ có nãi nãi, có cả Tân Nguyệt, lão nãi nãi rất muốn
tát tôn tử một cái, nhưng giơ tay lên rồi chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Vân
Diệp, thở dài nói:
- Đợi về nhà nãi nãi tổ chức hôn sự cho cháu và Tân Nguyệt, chuyện này nên sớm không nên để lâu.
- Nãi nãi, hôn sự của tôn nhi tất nhiên do lão nhân gia quyết định, chỉ
là chuyện tranh đấu với Đậu gia này tôn nhi không tránh được, cũng không muốn tránh, nếu như lần này tôn nhi tránh, có thể khẳng định sau này
gặp cường địch sẽ lựa chọn né tránh, đôi khi đầu hàng là một loại thói
quen, do tự chúng ta tạo thành, nếu như không có thư viện, tôn nhi sẽ
lùi bước, sẽ vờ như không thấy, né tránh rất đơn giản, quay đầu đi là
xong.
- Hiện giờ tôn nhi có một suy nghĩ, cháu không có năng lực
làm người thiên hạ được hạnh phúc, vậy nỗ lực để người bên cạnh có hạnh
phúc, chúng ta về Ngọc Sơn thôi, cháu chỉ muốn về Ngọc Sơn, về nhà,
người bảo cháu làm gì cháu làm cái đó, dù sao điều cháu làm được đều đã
làm rồi.
Vân Diệp nằm xuống, háy mắt với Tân Nguyệt, Tân Nguyệt vội che hai mắt sưng đỏ đi, lão nãi nãi lại bợp đầu Vân Diệp một cái.