Cửa bị đẩy ra, một tiểu hòa
thượng bê bát thuốc vào đặt trên bàn, chuẩn bị hầu hạ Ngọc Lâm uống. Ở
bên Tôn Tư Mạc lâu, Vân Diệp cũng có thể ngửi ra được công hiệu của
thuốc, ví dụ như bát thuốc thanh tâm hạ hỏa này rất thích hợp với mình,
mấy ngày qua đi gấp, tâm hỏa bốc lên, cần hạ hỏa. Vừa rồi tặng cho lão
hòa thượng một món quà lớn, uống một bát nước hẳn là không sao, hơn nữa
ông ta cũng chẳng cần.
Vân Diệp chưa bao giờ biết khách khí là cái gì, khi làm khách mà khách
khí thì chỉ thiệt thân, đó là lời dạy của Trình bá bá, phải nghiêm túc
chấp hành, tới khi nào mình thành Vân bá bá, môn công phu này chắc đã lô hỏa thuần thanh. Nghĩ tới đó cầm bát thuốc lên làm một hơi cạn sạch,
rất đắng, không ngờ thêm cả hoàng liên, lấy bát nước súc miệng trên
tay tiểu hòa thượng đang trố mắt, súc sòng sọc trong miệng rồi nhổ ra,
dáng vẻ cực kỳ vô lễ.
Tiểu hòa thượng đang định mở miệng mắng thì Ngọc Lâm đã lên tiếng trước:
- Biện Cơ, không được vô lễ, Vân hầu bị tâm hỏa bốc lên, thứ thuốc này rất thích hợp, Đạo Nhạc xưa nay luôn khen ngươi tuổi nhỏ mà giới hành
viên thâm, đạo nghiệp trinh cố, vì sao hiện càn rỡ như vậy, còn không
mau lui đi.
Tiểu hòa thượng gật đầu xin lỗi Vân Diệp, vừa rồi đùng đùng nổi giận,
chớp mắt đã bình tĩnh hiền hòa, Vân Diệp nổi hứng nhìn tiểu hòa thượng
này, vừa nãy ở hành lang cũng loáng thoáng nghe người ta gọi hắn là
Viện Cơ. Vân Diệp rất muốn xem xem tiểu hòa thượng này là dạng người
nào, có phải là hòa thượng tâm tư thâm trầm không, hiện xem ra biết nổi giận không phải là người làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.
*** Biện Cơ là hòa thượng có mối tình ngang trái với Cao Dương công
chúa. Cũng chính là Hợp Phố công chúa, một trong hai công chúa mà Vân
Diệp dặn đám Trình Xử Mặc tránh xa.
- Vân hầu vì sao lại chú ý tới Biện Cơ như thế, không tiếc dùng chén thuốc thử phản ứng của nó là cớ gì?
Người ta già đi là thành tinh, không giải thích, chỉ nói:
- Đại sư khi lập miếu tốt nhất là mang Biện Cơ theo, trước khi năm mươi
tuổi không được bước chân vào Trường An, nếu không sẽ gặp họa.
Nói xong mỉm cười cáo từ Ngọc Lâm, đem thư Lý Cương gửi cho Đạo Tín đại
sư nhờ Ngọc Lâm chuyển hộ, chắp tay sau lưng rời khỏi phòng, chuẩn bị du lãm Thiếu Lâm tự, xem bảy hai món tuyệt nghệ trong truyền thuyết.
Đàn Ân, Giác Viên gác ở cửa, loáng thoáng nghe thấy Vân Diệp và Ngọc Lâm trò chuyện vui vẻ liền yên tâm, im lặng chờ đợi. Đàn Ấn đã nghĩ tới
điểm bất thường trong lần bị bệnh này của Ngọc Lâm đại sư, rõ ràng không có bệnh, nhưng làm lại ra vẻ sắp chết, không ai biết vì sao phương
trượng lại làm thế, có lẽ Vân Diệp biết.
Thấy Ngọc Lâm đại sư mặt hồng hào tiễn Vân Diệp ra, Đàn Ấn liền biết tâm bệnh của đại sư đã chữa khỏi, không còn lo lắng nữa, tất nhiên càng ôn
hòa, Vân Diệp muốn đi đâu kệ đi đó.
Đại hùng bảo điện là nơi đầu tiên Vân Diệp tới, thấy chùa bái Phật là
chuyện nên làm, điện rộng năm gian, kiến trúc mái như hình núi, chính
giữa điện cung phụng là Phật hiện tại --- Thích ca mâu ni Như Lai phật,
Tả vi quá khứ Phật - Đông phương tịnh lưu ly thế giới dược sư phật, Hữu
vi vị lai phật - Tây phương cực lạc thế giới A di đà phật. Tường phía
đông tây là mười tám vị la hán, treo sau bình phong là Quan thế âm. Đại
hùng bảo điện của Thiếu Lâm tự khác với đại hùng bảo điện các chùa khác
là nơi này ngoài tam thế phật, trái phải có Đạt ma tổ sư và Khẩn Na La
Vương người được coi là khai sáng ra côn thuật Thiếu Lâm.
Dâng hương Phật tổ xong, Vân Diệp liền bị hai con kỳ lân vác lư hương ở
giữa điện thu hút, khắp điện cung phụng toàn hình tượng người Hồ rậm râu sâu mắt, ngay cả phi thiên cũng học nữ tử Hồ tộc để thân trần, an ủi
duy nhất cho Vân Diệp là Quan thế âm bồ tát lại bị treo sau bình phong,
chỉ có kỳ lân là sản vật chính thống của Hoa Hạ, tuy nói đầu rồng, thân
trâu, vảy cá, trông hơi thảm, nhưng làm Vân Diệp thấy thân thiết.
Thiện cảm của Vân Diệp với Quan thế âm bồ tát từ câu nói của bà :" Thiện nam tử, nhữ quan thiên nhân cập tam ác đạo nhất thiết chúng sanh, sanh
đại bi tâm, dục đoạn chúng sanh chư phiền não cố, dục lệnh chúng sanh
trụ an nhạc cố, thiện nam tử, kim đương tự nhữ, vi quan thế âm."
Vân Diệp không hiểu câu này có ý gì, chỉ biết bà hạ tâm nguyện cứu vớt
người đời, chỉ là căm tức hình ảnh Quan âm lại mọc râu, đời sau toàn
thấy Quan âm bộ tát là nữ sĩ hiền từ, đột nhiên nhìn thấy hình tượng
Quan âm đẹp trai oai phong, không chấp nhận được.
Đàn Ấn thấy Vân Diệp tức giận thì cười nói:
- Có một số nơi cung phụng nữ thân bồ tát, là căn cứ vào truyền thuyết
Diệu Trang vương tam nữ làm ra, thêm vào hiếu đạo của Hoa Hạ ta, tự
thành hệ thống riêng. Bất kể thế nào thì đại từ đại bi Quan thế âm bồ
tát có ngàn vạn hóa thân, cứu độ tất cả khổ nạn, Vân hầu lễ kính không
sai.
Y biết cái truyền thuyết này, nãi nãi luôn nói người có lòng hiếu thảo
là tốt, nữ nhi của Diệu Trang vương vì chữa bệnh cho cha hiến một con
mắt, một cánh tay của mình, kết quả được Phật tổ ban cho nghìn mắt nghìn tay, là điển hình của hiếu thuận thiên cổ.
Vân Diệp đùa với nãi nãi :" Nếu như một ngày nãi nãi bị bệnh, tôn nhi
moi mắt, chặt tay trị bệnh cho nãi nãi, nãi nãi thấy sao? Chẳng may Phật tổ không nhìn thấy lòng hiếu thảo của tôn nhi, không cho tôn nhi nghìn mắt nghìn tay thì thảm rồi. Mà nói lại, nếu như cho thật, mỗi ngày tôn
nhi kéo nghìn con mắt nghìn cái tay, chạy lông nhông khắp nơi, chẳng
biết có làm người ta sợ chết khiếp hay không?" Kết quả là Vân Diệp bị
nãi nãi đánh cho hai gậy thật đau.
Trước tàng kinh các có một vị hòa thượng quét dọn thật, già tới không
tính nổi tuổi tác nữa, Trình Xử Mặc, Ngưu Kiến Hổ, Đơn Ưng vây quanh ông ta nhìn lom lom. Trong câu chuyện Vân Diệp kể, vị lão hòa thượng này có tài thông thiên độn địa, một cây chổi đánh hai vị cao tuyệt thế chạy
trối chết.
Nay hiện thực và truyền thuyết khác nhau quá xa, vị hòa thượng gầy
quắt, già nua này tựa hồ một cơn gió cũng thổi ngã được, Trình Xử Mặc
nhìn cơ bắp nhũn nhão của ông ta, Ngưu Kiến Hổ quan sát hạ bàn yếu ớt
của ông ta, Đơn Ưng thì nghe hơi thở khò khè trong lòng ngực. Bất kể từ
phương diện nào lão hòa thượng này chỉ thi triển được công phu ngã lăn
ra đất, không liên quan gì tới cao thủ.
Vì tôn kính người già, cả ba không đưa ra yêu cầu tỷ thí, Đàn Ấn thi lễ
với lão hòa thượng, rất sùng kính, làm Ngưu Kiến Hổ nhen lên hi vọng
cuối cùng:
- Không biết Phật hiệu của vị đại sư này thế nào?
Đàn Ấn tiếp lời:
- Ngưu tiểu hầu gia, đây là sư quét dọn, từ khi bần tăng tới Thiếu Lâm
thì ông ấy đã quét dọn tàng kinh các, khi đó chưa già thế này, bần tăng ở Thiếu Lâm đã trên năm mươi năm, nói cách khác ông ấy ở chỗ này ít nhất
năm mươi năm.
Ngưu Kiến Hổ nghe câu này càng do dự, nếu như khi ấy lão hòa thượng đã
năm mươi tuổi, há chẳng phải giờ đã một trăm, nói không chừng vị này
từng gặp Đạt ma sư tổ.
Bất kể ông ta có võ công hay không, riêng tuổi tác đã đáng làm người ta
tôn kính, đồng loạt chắp tay thi lễ. Lão hòa thượng tựa hồ chẳng nghe
chẳng thấy, cứ quét từng nhát chổi trên mặt đất đã sạch lắm rồi.
Tới tàng kinh các thì không thể không xem Tẩy Tủy Kinh, Dịch Cân Kinh,
Vân Diệp nói đó là võ học cao thâm nhất thiên hạ, người tầm thường
không được thấy, nay có giám điện đại sư đi cùng chắc là được thỏa
nguyện.
Nghe yêu cầu của ba người Ngưu Kiến Hổ, Đàn Ấn cười khà khà, nói Dịch
Cân Kinh vẫn còn, nhưng Tẩy Tủy Kinh đã bị Huệ Khả mang đi không biết
tung tích, Dịch Cân Kinh chẳng qua là hai mươi thức ngoại công, thấy ba
người thích võ học, xem cũng không sao.
Nghe Đàn Ấn nói thê, ba người Ngưu Kiến Hồ tức tốc lao vào tàng kinh
các, Vân Diệp đủng đỉnh theo sau, chẳng biết vì sao Vân Diệp cảm giác
tựa hồ ai đó nhìn mình, đợi y quay lại thì không thấy ai khác, chỉ có
lão hòa thượng kia vẫn chậm rề rề quét sân.