Các lão soái trong thành Trường An đều đang đợi Vân Diệp đại bại, chỉ cần tin tức này truyền về kinh thành, tướng sĩ tử thương thảm trọng,
vậy chiến tranh không muốn cũng phải nổ ra, không ai cho rằng Vân Diệp
có thể thành công, đốt thành Ti Sa, phá Tam Sơn Phổ đã ngoài dự liệu của họ rồi, còn thành Đại Vương, không có mười vạn binh mã mà muốn hạ nó
chỉ là trò đùa.
- Mình không nên đấu với đám lão già đó. Vân Diệp lẩm bẩm, nhìn những hán tử chất phác vì tin mình mà vượt ngàn dặm tới vùng đất xa lạ chiến
đấu, y nghẹn ngào không nói ra lời.
- Thu nước mắt của ngươi lại, trên chiến trường không chấp nhận thứ
này, ưỡn ngực của ngươi lên, lớn tiếng nói với tướng sĩ, các ngươi sẽ
sáng tạo ra một kỳ tích chưa từng có. Lưu Phương vỗ mạnh lên mông Vượng
Tài:
Vượng Tài hí lên chạy qua trước trận, Vân Diệp không nói, chỉ rút đao của mình ra, chạm vào vũ khí của bọn họ, tiếng binh khí chạm nhau tức
thì vang vọng chiến trường.
Hai quân sĩ tráng kiện đập búa xuống, tay đòn to lớn ném tảng đá về
phía tường thành, do khoảng cách hơi xa, điểm rơi không tốt, đập vào
tường thành, tảng đá vỡ vụng, rơi xuống sông hộ thành, sĩ tốt Đại Đường
đồng thanh reo hò.
Cứ như diễn trò, trong thành cũng ném ra mấy tảng đá lớn, rơi cách xe ném đá không xa, do không phải hình tròn, nên nện xuống đất, nảy hai
cái rồi thôi.
Thế rồi không ngờ Lưu Phương thu binh, sĩ tốt đã xuất trận chầm chậm lui về.
Thế là xong à? Vân Diệp nhìn mặt trời, chỉ mới hơi chệch sang hướng tây, còn sớm, sao không oanh kích tường thành nữa.
- Đó là cảnh cáo, cũng là chào hỏi, nói, nếu không đầu hàng thì chết, người ta cũng đáp trả, thề chết quyết chiến. Hàm răng trắng của Lưu
Phương trông rất giống dã thú:
Buổi tối yên tĩnh cực kỳ, sau khi trời sáng chiến tranh lại tời nhanh chóng mà khốc liệt, vô số mũi tên như mưa rào đổ xuống tường thành, Vân Diệp nhìn thấy người Cao Ly ngã xuống, gào thét trong mưa tên, sau đó
bị tên cắm toàn thân, bọn họ có thuẫn lớn hộ vệ, nhưng mưa tên quá dày,
hơn nữa rất nhiều mũi tên có lửa.
Nhân lúc mưa tên bao chùm, phụ binh vác túi đất ném xuống sông hộ
thành, suốt nửa canh giờ tên bao chùm, phụ binh đã thành công chặn được
dòng nước từ trên núi chảy xuống, đồng thời dẫn nó chảy đi nơi khác, vốn cho rằng nước trong sông hộ thành sẽ sụt mạnh, ai ngờ chỉ mất có bốn
thành.
- Đại soái, sông hộ thành đó vốn do nhiều nguồn nước tạo thành, mạt
tướng đích thân đi kiểm tra, tuy không có sông bổ xung, nhưng dưới đáy
có suối chảy ra, muốn chặt hết nguồn nước của nó là rất khó.
Dương Nguyệt Minh mặt đen nhẻm, người mặt khải giáp bình thường, tay
trái máu đầm đìa, hắn chỉ đi nhìn con sông hộ thành đã bị thương không
nhẹ.
- Ra là thế, hạ lệnh nỏ binh lui lại, xe ném đá, xe công thành tiến
lên. Đối diện với nhân tố bất lợi như thế, Lưu Phương lại hạ lệnh.
Nỏ binh lui lại, nhưng không phải toàn bộ, người nằm ngổn ngang trên
đất, bọn họ chết rất thảm, tảng đá mấy chục cân từ trên tường thành ném
xuống, sức mạnh khung bố đó không phải nhục thể có thể kháng cự được,
người bị thương đều đưa về, nhưng người chết chẳng thể tìm được thi cốt
đầy đủ.
Vân Diệp nhắm mắt lại không nhìn chiến trường, y có cảm giác muốn
xông lên, Lão Lưu nói sợ hãi cực điểm sẽ biến thành dũng cảm, hình như
câu này là đúng.
Cái giỏ của xe bắt đá buộc đầy cỏ tẩm dầu, châm lên xong lập tức có
quả cầu lửa cực lớn, vô số quả cầu lửa như vậy ném vào thành, tiếng kêu
gào trong thành lập tức vang lên, Vân Diệp thêm vào trong đó rất nhiều
phốt pho, dù ở dưới nước cũng cháy được, trước khi cháy hết thì không
tắt.
Trên tường thành đột nhiên tràn ra vô số cung thủ, hai bên cũng có
tiếng vó ngựa dồn dập, người Cao Ly phái kỵ binh ra phá xe bắn đá.
Quân Đường tức thì biến thành rùa đen, thuẫn lớn che kín đỉnh đầu, mặc mưa tên hoành hành trên đó.
Lưu Phương hạ lệnh cho hai bên, nỏ tám trâu giấu sau đống đất đã sẵn
sàng đón địch, khi người Cao Ly hò hét xông ra, nghênh tiếp là những mũi tên vô tình, chưa bao giờ có đội quân nào trang bị nhiều nỏ tám trâu
như thế. Mũi tên lớn mang theo tiếng rít lao tới, tiếp đó một nghìn kỵ
binh duy nhất trong tay Vân Diệp chia làm hai đội lao vào chiến trường
mù mịt khói.
Khói che tầm nhìn, không thấy tình hình nơi đó, Vân Diệp chỉ biết kỵ binh đang chiến đấu nhờ tiếng hò hét.
Trong khói mù lao ra một kỵ binh Cao Ly, tay cầm móc câu, muốn móc
vào xe bắn đá kéo đi, chưa kịp ném thường đi thì đục công thành đã xuyên thấu người.
Khói tan hết, trên tường thành nổi lên tiếng thanh la, đây là lệnh
thu binh, nhưng bất kết người Cao Ly gõ thanh la thế nào, cũng không
thấy kỵ binh trở về.
Một trận gió lớn đã quét sạch khói trên chiến trường, trên tường
thành người Cao Ly kêu gào, dưới thành Vân Diệp cũng dậm chân đấm ngực,
trên chiến trường chỉ còn lại lác đác chưa tới trăm người còn ngồi trên
ngựa, số khác nằm dưới đất, bị chiến mã của mình dùng múi ủi đi ủi lại
...
Vân Diệp ngẩng đầu thật cao, không để nước mắt chảy ra, hỏi mình hết
lần này tới lần khác, người ta đánh nhau vì đất đai, vì nữ nhân, vì tiền bạc, còn mình đánh nhau vì một đống xương cốt, vì không để xương cốt đó lưu lạc xứ người, thế rồi để lại nhiều xương cốt hơn nữa, con mẹ nó, vì sao? Sai lầm của Tùy Dương Đế vì sao do ta gánh? Lúc này Vân Diệp hận
đám tướng soái ép mình đi Liêu Đông.
- Đại soái, mạt tướng may không nhục mệnh, chém chén tám trăm kỵ binh Cao Ly, tổn thất ba trăm tám mươi người. Lại Truyền phong đứng còn
không vững nữa, Vân Diệp phất tay bảo hắn lui xuống nghỉ ngơi.
Dương Nguyệt Lễ được khiêng về, khôi giáp Vân gia giúp hắn tránh được tai họa, nhìn hộ tâm kính lõm vào là biết hắn trúng một chùy nặng, khóe miệng rỉ máu, năm trăm kỵ binh của hắn trở về chưa tới năm mươi.
Vân Diệp nhin thi thể khắp nơi, lửa giận bùng lên, mắt đỏ dừ nhìn Lưu Phương.
- Vân hầu, chiến tranh là thế, chúng ta may mắn giành chiến thắng là
hiếm có lắm rồi, người Cao Ly xuất động hai nghìn kỵ binh, các huynh đệ
lấy ít thắng nhiều rất tốt.
- Lưu Phương, ta không cần biết, ta không muốn nhìn thủ hạ chết thêm
nữa, bất kể có thành hay không, tối nay ta cũng sẽ đốt thành, nếu thành
công, chúng ta đào thi thể, nếu không thành công, chúng ta quay đầu đi
ngay, ta sẽ mang xương cốt đi hỏi Lý Tịnh, thế này là sao? Vì sao nắm
xương có thể dùng đàm phán đổi lại được mà khiến thủ hạ của ta hi sinh
vô ích ..
Vân Diệp tóm cổ áo Lưu Phương rống lên, lúc này Lưu Phương dám nói
chiến trường sống chết là chuyện bình thường, Vân Diệp sẽ đánh gãy răng.
- Được, được, ngài là chủ soái, ta không dị nghị gì cả, nhưng nhất
định phải ném toàn bộ đá, cầu lửa vào thành, hiện giờ nước chảy chậm,
chỉ cần trời tối, chúng ta sẽ đổ xăng, rồi tiến hành đánh nghi binh, lại để kẻ địch chú ý lên tường thành chúng ta mới có cơ hội.
Vân Diệp cắn răng chấp nhận, chỉ cần không chết người, khí giới tùy
ông ta dùng, hiện dù ném bạc vào thành giết địch thì Vân Diệp cũng đồng ý không chút do dự.
Hai bên đọ máy ném đá rất buồn chán, chỉ cần là thứ có thể cho vào giỏ là cho hết vào ném đi, kể cả kỵ binh Cao Ly đã chết.
- Vân hầu, đừng ném thi thể, chúng ta là quân đội, không phải là dã
thú. Lưu Phương đi tới kiến nghị với Vân Diệp đang trị thương cho tướng
sĩ.
- Ta chỉ tôn trọng người sống, người chết chỉ là đống thịt, ném thì
sao nào, đương nhiên huynh đệ chúng ta chiến tử thì phải đưa về, đốt
thành tro, ta muốn đưa cho người nhà của họ.
- Vân hầu, ngài không giữ quy củ, kẻ địch cũng sẽ không dùng quy củ với ngài, như thế sẽ mang tới ác danh cực lớn cho ngài ...
Lưu Phương muốn khuyên nữa, nhưng Vân Diệp bực bội cắt ngang: - Con
mẹ nó đã là kẻ địch thì phải dùng mọi thủ đoạn, nói lý lẽ cái chó gì,
nếu các huynh đệ nằm kia có thể sống lại, bảo ta khấu đầu với người Cao
Ly cũng được.
Vô Thiệt kéo Lưu Phương đi, ông ta nhìn ra Vân Diệp không còn lý trí nữa, chưa sụp đổ đã là kỳ tích rồi.