Lý Thái, Lý Khác không có tật xấu như Lý Nhị, nhưng thấy Trưởng Tôn
Xung, Lý Hoài Nhân như lợn rừng chạy ào vào thái viên, vặt xuống một
trái dưa chuột rửa qua loa rồi nhét vào mồm nhai nghiến ngấu, hai người
cũng không chịu kém, chạy ào vào một người vặt lấy một quả, rồi thì
chẳng rửa ráy gì đã ăn luôn, trông bộ dạng đâu còn thấy vẻ quý tộc nào?
Có khác nào trẻ con chết đói?
- Ăn vừa thôi, ăn nhiều đau bụng đó.
Vân Diệp không khuyên nổi, bốn người này thèm khát quá rồi.
Đột nhiên Lý Hoài Nhân hét lớn, nghe rất thảm thiết.
Không tốt, đau bụng rồi! Vân Diệp vội qua đỡ hắn, hỏi hắn khó chịu chỗ nào?
Chỉ thấy hắn há mồm thở lấy thở để, lưỡi đã dài đơ ra không nói nổi, lại
nhìn xuống tay thấy còn đang cầm nửa trái ớt, nước mắt nước mũi chảy
ròng ròng. Vân Diệp thấy thế thì mang nước cho hắn uống, rồi mặc xác hắn ở một bên. Đây chính là ớt thóc Cam Cốc, không phải là thứ ăn được, mà
phải phơi nắng làm khô. Độ cay của nó không phải là thứ người bình
thường có thể chịu được. Nãi nãi sợ trong kinh không chăm sóc được, mới
dùng noãn xa (xe ấm áp) mang về đây tự mình chăm sóc. Tôn tử rất coi
trọng những cây ớt này, cho nên nãi nãi cũng coi như bảo bối, hạ nhân
dám động vào sẽ bị chặt tay.
- Diệp tử, sao ngươi lại có loại độc dược thế này?
Trưởng Tôn Xung vẫn còn sợ hãi hỏi Vân Diệp, hai vương gia cũng lo lắng hỏi.
- Độc dược cái con khỉ, thứ này ngươi ở Lũng Hữu ăn bao nhiêu mà có chết không? Giờ lại định giá họa cho hoa phòng nhà ta sao?
- Lũng Hữu? Ta ăn rồi? Sao ta không nhớ?
Lý Hoài Nhân cuối cùng cũng đỡ, nếu Trưởng Tôn Xung đã từng ăn, thì nhất định hắn cũng ăn rồi.
- Cút! Các ngươi chỉ biết cắm đầu cắm cổ ăn, có tên nào nhớ được gia vị thế nào đâu.
- Ớt? Ta nhớ ra rồi, ngươi nói chỉ cho một chút thôi, chính là thứ đỏ đỏ đó? Ăn vào cảm thấy miệng nóng bỏng?
Trưởng Tôn Xung nhớ mang máng.
- Thảo nào trong miệng ta giờ vẫn cảm thấy như lửa đốt.
Vân Diệp đoạt lại nửa quả ớt trong tay hắn, lau lau một chút rồi thoải mái ăn từng miếng.
- Diệp ca nhi, ta muốn mang cho phụ hoàng, mẫu hậu, ngươi thấy có được không?
Lý Thái có chút không có ý tứ, đây mới là phong độ hoàng gia, không như Lý Thừa Càn có gen ngoại tộc. Vân Diệp vỗ vỗ vai Lý Thái nói:
- Vị
đại ca kia của ngươi sẽ bỏ qua hoa phòng của ta trong kinh thành hay
sao? Chỉ e sớm đã thành thái viên của hoàng gia rồi. Vân gia nhiều thứ
tốt, vì lo lắng nên mới trốn đến nông thôn thế này đây.
Lý Khác
nghiêng đầu nhìn Vân Diệp ra vẻ không tin, Vân Diệp cũng không có cách
nào miêu tả được sự tham lam của Lý Nhị, con nào mà không bênh cha, cứ
tránh đi một chút là hơn.
- Vậy đồng song ăn gì? Cũng ăn thế này sao?
Lý Thái liếm mép, dường như đang nhớ lại mùi vị bữa sáng.
(đồng song: bạn đồng môn)
Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân cười khổ một tiếng, nghe rất thê lương, vừa đi ra vừa nói chuyện.
- Phương pháp quản lý của Ngưu đại tướng quân chỉ có một, lão nhân gia
cũng chỉ có một phương pháp đó, chính là quân pháp, chính là dùng quân
côn. Bây giờ khác nào bị giam lỏng? Ba chúng ta, còn có Trình Xử Mặc,
đại ca ngươi là những nạn nhân đầu tiên, tư vị khó nói lên lời, nghiêm
phạt khắc cốt minh tâm. Tóm lại nói cho các ngươi bí quyết kiếm ăn dưới
trướng Ngưu ma vương, chính là thà bị phạt cũng đừng bị quân côn, thà bị quân côn cũng đừng bị giam lại, nhớ kỹ, nhớ kỹ. Đây là biểu ca ta dùng
nước mắt tổng kết ra, người khác ta cũng không thèm nói cho biết.
Ăn uống xong, năm người năm ngựa đi về phía thư viện. Lúc này chỉ khoảng
10h sáng, xa xa đất bằng hình như có sắc lục, nhưng khi tới trước mặt
chỉ có đất trơ trọi một mảnh. Đoàn ngựa cứ thấy màu lục phía xa lại
tưởng có cỏ xanh, không khỏi đi nhanh hơn trước.
Cứ thế nhanh nhanh chậm chậm mà đi, chẳng mấy chốc đã đến thư viện.
Lý Cương đang uống trà cùng ba lão giả râu tóc hoa râm dưới ánh dương,
thỉnh thoảng lại ngâm lên vài tiếng, phong thái trông rất nhàn nhã, chỉ
là trong thư viện thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng giống như lợn bị chọc tiết, cho nên trông rất không hợp cảnh.
Bước đến chào mấy lão tiên sinh, trong đó có một vị nhìn Vân Diệp mỉm cười.
- Lão phu không biết khác vật học của ngươi dạy về cái gì, về toán học
ngươi cũng có thể coi nhất đại danh gia, người Lưu lão nhi khen chắc
cũng không đến nỗi nào. Nếu như hôm nào cơm canh cũng như sáng nay, thì
lão phu dù có ở Ngọc Sơn cả đời dạy học cũng có hề gì?
Mấy người Lý Cương cười ha ha chỉ vào lão đầu đang nói, nói lão chỉ là kẻ bất đắc chí.
- Ngọc Sơn tiên sinh là đại gia vãn bối kính ngưỡng đã lâu, xưng hô của
sử học thế gia sao lại có thể chỉ là hư danh? Thư viện mới thành lập,
rất cần sự giúp đỡ của tiên sinh, về phần cơm canh, nhất định sẽ không
để tiên sinh thất vọng.
Tân Huyền Ngự là sử học gia đại danh đỉnh đỉnh, gia học uyên nguyên, hiệu Ngọc Sơn, là người rộng rãi, chủ biên
của [Tấn thư] lừng danh. Những năm gần đây ở nhà tu thân dưỡng tính,
không biết Lý Cương làm sao có thể mời được lão.
- Hôm nay cơm
canh đưa tới có năm loại bánh màn thầu, đều được chế biến từ đồ tươi
sống, rất thơm ngon. Lão phu ăn nhiều đến không ăn nổi nữa, phải ra đây
uống trà cho xuôi. Lão phu biết món ăn của Ôn Thang giám tiểu tử ngươi
còn chưa đến lượt được dùng, chẳng lẽ vào đông mà ngươi vẫn còn loại này ăn sao?
Một lão nhân khác không kìm được hiếu kỳ, đặt [Sử ký] trong tay xuống hỏi Vân Diệp.
- Khi còn nhỏ, tiểu tử thường theo gia sư phiêu bạt khắp nơi, thấy nơi
đâu cũng khổ sở về ăn uống, quanh năm chỉ có vài loại rau xanh, vào đông thì chỉ còn thịt để ăn, gia sư sợ tiểu tử không sống được nên mới thử
làm theo cách giống trồng hoa, không ngờ lại thành công, nên tiểu tử có
học được chút ít. Tiền bối chê cười, thật ra khác vật học của tiểu tử
chỉ là một tiểu nhánh của thực vật học, đáng tiếc tiểu tử chỉ biết bề
ngoài mà không nắm được bản chất, cô phụ ân sư rồi.
- Ngươi có một lão sư thật tốt. Sau này cần phải cần cù hơn nữa, đừng nên phụ lòng lão sư ngươi.
Vân Diệp gật đầu nói phải, cam đoan sau này sẽ không sống những ngày uổng phí nữa.
- Nguyên Chương tiên sinh cảm thấy rất hứng thú với thái viên nhà ngươi, chúng ta có thể xem một chút được không?
Chuyện này cũng chẳng có gì, cho dù ngươi thấy được không chưa chắc đã làm ra
được một thái viên như Vân gia, không phải cứ trồng rau trong bồn là
được, đây là hồi môn của muội muội, Vân Diệp không định phổ biến khắp
thế giới.
Mấy lão đầu không mượn Vân Diệp đi cùng mà gọi theo một tiểu đồng, ngồi ngưu xa do một lão bộc đánh về phía Vân phủ.
Bốn gia hỏa Trưởng Tôn Xung, Lý Hoài Nhân, còn Lý Tiểu Tam, Lý Tiểu Tứ khom người nhìn vào trong, thỉnh thoảng người còn run lên, khỏi cần phải
nói, nghiêm phạt của lão Ngưu đã khiến bọn họ run như cầy sấy.
Vân Diệp ho khan một tiếng, khiến cho bốn tên suýt chút nữa ngất tại chỗ.
- Diệp ca nhi, ta thấy Ngưu tướng quân dùng gậy to đánh vào mông bọn họ, máu chảy đầm đìa rồi.
Lý Khác run run nói.
- Gậy gỗ? Vẫn còn là nhẹ, gặp phải roi da thì mới biết tay nhau.
Lý Hoài Nhân là người từng trải qua phương pháp quản lý của Ngưu ma vương nói.
- Thế này không được, nếu chỉ dùng vũ lực thì không ổn, để ta vào khuyên can.
Vân Diệp vừa mới nói xong, bốn tên hỗn đản đã bỏ chạy mất dạng.
Vừa đẩy cửa y đã hít sâu một hơi, thấy trên mặt đất nằm một người lộ mông
trắng hếu, trên mặt cũng đầy vết thương. Mười thân binh của lão nhân gia đang lăm lăm gậy gỗ trong tay, thỉnh thoảng lại có một người đánh xuống mông một cái. Lão Ngưu ngồi dưới mái hiên chậm rãi nhấm rượu, trong tay là bầu rượu nhỏ bọc đồng Vân Diệp làm cho lão, cất đầy rượu mạnh, lúc
nào cũng có thể mang theo người, rất là thuận tiện.