- Đồ ngốc!
Cao Dương mắng một tiếng rồi cởi y phục leo lên giường, với kẻ ngu ngốc
coi anh hùng thiên hạ như cứt chó này thật không có gì để nói.
Lan Lăng vừa mới khơi lên hứng trí liền xìu xuống, cúi đầu cởi áo lên
giường, chẳng còn hứng thú nói chuyện nữa, phụ hoàng, mẫu hậu mình là bá vương trong con người, Tùng Tán Can Bố nghe nói cũng là bậc nhân kiệt,
Lộc Đông Tán lần này tới Đại Đường cũng được quân thần Đại Đường nhất
trí đánh giá cao, một tiểu nữ tử như mình muốn len khoảng trống giữa họ
thực quá khó.
Trường Tôn Lan có chút xấu hổ, nhà nàng nhiều ca ca, về nhà hay được
nghe họ nói chuyện, cũng mưa dầm thấm đất loại chuyện này, hiện bị Tiểu
Vũ nói thẳng ra, rất xấu hổ.
Tiểu Vũ đứng dậy lấy quạt gõ đầu:
- Thiên tài và kẻ ngốc chỉ cách nhau một bước, biết ai nói câu này
không? Là sư phụ ta nói đấy, người nói, chim sẻ và đại bàng có điểm
chung, đó là đều phải bay, nếu không qua kiểm nghiệm thì ngươi không thể nói người ta sai, câu này nghe qua vô cùng buồn cười, rất lâu trước đó, mọi người cho rằng thịt chỉ có một cách ăn, đó là nước, về sau nổi xuất hiện, mọi người bắt đầu biết luộc thịt. Trước kia mọi người cho rằng
nhảy từ vách núi xuống sẽ chết, kết quả Ngụy vương điện hạ chứng mình
chỉ cần chuẩn bị dù nhất định sẽ không ngã chết.
- Cao Dương, ngươi chỉ suy đoán, bằng vào cái gì nói chủ ý của ta là ngu ngốc?
Cao Dương chùm kín chăn, không tranh luận với Vũ Mị, vì tranh luận kiểu
này là sở trường của Vũ Mị, trong thư viện có một lời răn, không bao giờ tấn công kẻ khác ở lĩnh vực hắn sở trường nhất, sở trường của mình là
lý trí, sở trường của Vũ Mị là điên cuồng và mạo hiểm, tranh luận với cô ta là không lý trí.
Không ai nói chuyện với mình, Tiểu Vũ thấy vô vị, thấy Trường Tôn Lan chỉ mặc mỗi cái yếm ngực, liền dọa:
- Hôm nay Hi Mạt Đế Á tiên sinh kiểm tra phòng, bị phi lễ đừng trách ta không cảnh báo.
Trường Tôn Lan trợn mắt lên, lấy túi giữ nhiệt ra rồi chui vào, trời giá rét nằm trong chăn ấm đúng là hưởng thụ tột đỉnh.
Cách pha lê nhìn tuyết rơi bên ngoài, Tiểu Vũ cảm thấy vô vị vô cùng,
không biết ở Thục xa xôi nương thân và đại tỷ, tiểu muội có bình an
không, lần trước thư tới nói đại tỷ gả đi rồi, một tiểu lại ở phương
nam, Tiểu Vị thấy không đáng cho tỷ tỷ, trưởng nữ nhà công gia lại gả
cho tiểu lại, đúng là nhục gia môn, tỷ tỷ lại xinh đẹp như thế, thật quá đáng tiếc. Nếu như nương thân và tỷ tỷ không về Thục, mình dễ dàng tìm
được trượng phu tốt cho tỷ tỷ ở thư viện, dù có khổ vai năm, tương lai
chắc chắn sẽ là cáo mệnh phu nhân.
Chủ đề vừa rồi khơi lên suy nghĩ của tiểu cô nương, rốt cuộc mình sẽ gả
cho ai? Hầu Kiệt ư? Đó là tên ngốc, không có đầu óc, gả cho hắn chẳng
phải xui xẻo quả đời.
Địch Nhân Kiệt a? Quá quen rồi, có thể nói quen tới mức không còn cảm
giác, cùng với hắn sống cả đời, hiện giờ có thể đoán được năm tám mươi
tuổi ra sao, mất hứng.
Ai có thể đem lại cho nàng cuộc sống đủ kích thích mới mẻ? Tiểu Vũ đột
nhiên đỏ mặt, dẫm Tiểu Nha ở giường dưới kêu toáng lên, cởi sạch sẽ y
phục, lấy chăn cuốn mình lại như cái vỏ ngoài che mưa chắn gió.
Tuyết ở Trường An chỉ cần rơi xuống là sẽ không dễ ngừng lại, đứng trên
đỉnh Ngọc Sơn nhìn xuống, trừ tám nguồn nước đen xì, còn lại thành trì,
phòng ốc đều bao phủ trong tuyết trắng mênh mông.
Trời đất chẳng có lấy một ngọn gió, bông tuyết không ngừng rơi xuống,
chẳng biết là ai nói tuyết rơi không lạnh bằng tuyết tan, trong cái thời tiết này không ngờ còn có sương mù, sương mù khác toàn màu trắng, cái
chết tiệt này lại màu xanh, tuyết lớn liên tiếp hai ngày hai đêm, đường
đi đã bị nhẫn chìm, Vân Diệp mặc áo da ba lớp, nấp trên xe trượt tuyết,
dẫm chân thúc giục Lưu Tiến Bảo nhanh lên.
Chẳng biết nổi cơn gì mà hoàng hậu lên đỉnh Ngọc Sơn thưởng tuyết, chưa
nói cái khác, riêng thị vệ dọn tuyết đã là công trình lớn, vì ngắm nhìn
cảnh tuyết rơi mà trả giá quá lớn, đó là vị hoàng hậu vì tiết kiệm tiền
mà mặc váy ngắn đó sao?
Ai cũng biết trên Ngọc Sơn có đình ấm, nhưng không mang theo một quản sự Ngọc Sơn nào thì làm sao biết dùng ra sao, đoán chừng bây giờ địa long
còn chưa đốt.
Xe trượt tuyết chỉ tới được lưng núi, còn lại phải đi bộ lên, nhìn dấu
chân loạn xạ trên mặt đất là biết hoàng hậu nổi hứng bất chợt, sắp bốn
mươi tuổi rồi mà không làm người ta bớt lo một chút, bản thân có bệnh hô hấp, không biết tự giữ gìn, Lão Tôn vì bệnh của hoàng hậu mà khốn khổ,
nếu chẳng phải thí nghiệm penicillin thành công thì năm Trình Quan thứ
chín đã đưa hoàng hậu xuống địa cung rồi, làm gì còn cơ hội giữa ngày
băng tuyết thế này chạy ra hại người khác.
Khi Vân Diệp leo lên được đỉnh núi thì đến mi cũng đóng băng rồi, trên
cái mũ da chó cũng kết băng, nhổ bãi nước bọt ra là thành băng luôn,
thời tiết thế này sao muốn lên núi chịu tội.
Nhìn thấy một đám ngu xuẩn run rẩy vây hoàng hậu ở giữa, Vân Diệp biết
mình chưa tới muộn, hoàng hậu và Hầu thị ngồi ở trong đình bình nước
nóng, tình hình vẫn ổn.
Chẳng có thời gian thi lễ, trực tiếp sai quản sự bắt đầu treo màn, một
tấm chăn chiên dày nhanh chóng quây quanh đình, cuối cùng quấn vào bảy
tám sợi dây thừng, một cái đình ấm thực sự được dựng lên, lò sắt được
đốt trước nhanh chóng lắm vào, bên trên đặt ấm nước bằng sắt đen, lấy
luôn tuyết bên ngoài đun nước nóng.
Bên ngoài đình, hai phó dịch đổ một thùng dầu lên khúc củi lớn, châm
lửa, lửa bùng lên, nhanh chóng bị ống khói hút vào cột, cuối cùng luồng
khói dầy bốc lên ở nóc.
Trường Tôn thị buông bình nước nóng trong lòng ra, đặt trên ghế, dẫm đôi chân đã tê dại:
- Vừa rồi tuy lạnh, nhưng phong cảnh cực đẹp, trời đất mênh mông, nhân gian mơ hồ, đẹp tựa giấc mơ.
- Nương nương, lượng sức mà làm là tính tốt, người đường đường là hoàng
hậu, có vô số tài nguyên, tất cả mọi người thiên hạ đều nguyện ý nghe
sai bảo, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, muốn ngắm cảnh đẹp thì đâu chẳng
được, nhưng nương nương không thể ép bản thân hoàn thành chuyện ngoài
sức, bệnh của nương nương đáng lo nhất là bị lạnh.
- Một khi bị lạnh, bệnh cũ sẽ tài phát, nương nương có biết vì bệnh của
người mà Tôn tiên sinh tốn bao tâm lực không? Có thể nói, thứ thuốc
thanh môi tố ( penicillin) thực ra là phát minh cho nương nương. Xin
nương nương bảo trọng thân thể, còn về Hầu thị, ta sẽ nói với thái tử xử trí cô, dám xúi nương nương lên núi vào thời tiết này, đúng là không
biết đại thể.
Hầu thị thấy Vân Diệp nổi giận, liền rụt người lại đằng sau, bình thường nàng có thể mặc sức làm mình làm mẩy với Vân Diệp, vì hai nhà có tình
thông gia, nhưng ở trường hợp này, nàng là thái tử thứ phi, không có
quyền lên tiếng.
- Được rồi, đừng trách Hầu thị, là tự ta nhất thời nổi hứng, không ai
nói gì cả, vốn chỉ muốn lên ngắm phong cảnh rồi xuống, ai ngờ bị cảnh
đẹp thu hút, đứng lâu một chút phụ lòng tốt của ngươi và Tôn đạo trưởng. Lần sau sẽ không làm thế nữa, ngươi đã tới rồi thì cùng ta ngắm cảnh
tuyết, làm một bài thơ được không?
Lúc này trong đình đã ấm như xuân, địa long thêm vào lò than, Vân Diệp
không mặc nổi áo da nữa, ít nhất không cần đội mũ da chó nữa, đặt lên
bàn đá, Trường Tôn thị nhận lấy, còn cầm thử đội lên đầu, thấy không tệ, buông hai cái tai xuống che kín mặt.
- Tiểu Diệp, ngươi nói Liêu Đông cũng lạnh thế này sao? Vậy tướng sĩ ở đó làm sao sống được qua mùa đông?
- Nương nương, vùng Liêu Đông lạnh hơn Quan Trung nhiều lắm, nói nơi đó
lạnh nứt ngói cũng chẳng phải là quá, đốt lửa cũng vô ích, ngực nóng
lưng lạnh, gió thổi qua vẫn run rẩy. Có điều tướng sĩ tất nhiên có biện
pháp, ví như đào hầm là một cách, thêm vào lò sưởi, áo choàng bông, tuy
nhiên áo bông hơi ít, do bông không đủ, thêm vài năm nữa Đại Đường không thiếu gì nữa.