Lý Nhị cười ha hả, hồi lâu mới dừng lại nói với thái tử:
- Con xem đi, Đậu Yến Sơn là kẻ có hùng tâm tráng chí, muốn gây dựng quốc gia của riêng minh ở Nam Chiếu, hơn nữa còn lập nghiệp lại từ tay trắng, chỉ
điểm này đã hơn tổ phụ, phụ thân của hắn rồi. Đáng tiếc là hắn gặp phải
Vân Diệp, nếu như hắn tĩnh tâm lại, dùng mười năm lập nên căn cơ, nói
không chừng sẽ thành công, giờ bị Vân Diệp dùng một mỏ vàng làm mờ mắt,
chẳng nhưng không có lợi, ngược lại còn đốt cháy giai đoạn, dục tốc bất
đạt.
- Thừa Càn, con nhớ kỹ, Đại Đường hiện giờ cần phải tiến
bước vững chắc, không cần nhảy vọt gì cả, mỗi lần tác chiến, chúng ta
đều có mục tiêu rõ ràng, ví dụ như lần này, mục tiêu của chúng ta là đả
thông thương lộ, để Đại Đường liên hệ được với quốc gia xa xôi. Bản đồ
của Vân Diệp đã qua xác nhận, rất chuẩn xác, ít nhất ở địa phận Đại
Đường rất chuẩn xác, những thương nhân Ba Tư cũng xác nhận vị trí Tây
Vực, thế giới lớn như thế, trẫm xem thường anh hùng thiên hạ rồi.
- Thì ra ngoài núi còn có núi, ngoài biển vẫn có biển, mắt trẫm chỉ biết
nhìn vào Trung Nguyên thật buồn cười, nếu con mắt chúng ta đã thay đổi,
Thừa Càn, lòng dạ cũng phải theo kịp, nếu có đất đai vô biên cho chúng
ta rong ruổi, vậy chúng ta phải tạo dựng lên một vùng đất rộng lớn cho
con cháu.
- Mã Chu hiện giờ bị mọi người xa lánh, Lý Cương đích
thân trục xuất hắn khỏi thư viện, đồng thời đốt học tịch của hắn, cho
rằng hắn là sỉ nhục lớn nhất của thư viện, còn tuyên bố, dù ông ta có
chết cũng sẽ nguyền rủa hắn trong địa ngục.
- Nghe nói Mã Chu quỳ ở cửa thư viện ba ngày, không ăn không uống, cuối cùng ngất đi cũng
không được thư viện tha thứ. Hắn trả cái giá thảm liệt như vậy chẳng qua muốn triều đình chặn đứng làn sóng thôn tính đất đai, không phải vì
lòng riêng, chỉ vì kiến thức hạn hẹp, thêm vài trẫm thúc đẩy đằng sau,
cho nên mới đẩy hắn vào tử địa, con xuất chinh lần này hãy mang hắn
theo, cả đời hắn không còn về Trung Nguyên được nữa, đây xem như chút
bồi thường của hoàng gia cho hắn.
Lý Nhị rất ít khi nói nhiều như thế với Lý Thừa Càn, đem suy đoán từ tình báo ít ỏi giảng cho thái tử nghe:
Hai cha con một tận tình chỉ bảo, một cung kính lắng nghe, Trường Tôn thị
ngồi ở bên nhìn, lúc nhìn Lý Nhị, lúc nhìn Lý Thừa Càn, mắt toàn hạnh
phúc và kiêu ngạo.
- Lời dạy của phụ hoàng, hài nhi ghi nhớ trong tim, nhãn quang mở mang, lòng dạ thoáng đạt, học thêm kiến thức. Lần
xuất chinh này hài nhi nhất định nhìn nhiều, nghe nhiều, làm nhiều, ít
nói, học tốt bản lĩnh của các lão soái, học thật tinh, thật thấu, lần
này bị Lý soái tính kế, làm hài nhi biết chỗ thiếu sót của mình, nhất
định thu lại kiêu ngạo tự tin. Chỉ là hài nhi xuất chinh hơn một năm mới về, mong phụ hoàng mẫu hậu bảo trọng, ăn nghỉ đúng giờ, khi lạnh mặc
thêm áo, đừng để hài nhi ngoài vạn dặm lo lắng.
Lý Thừa Càn quỳ trên mặt đất, cung kính khấu đầu với phụ hoàng, mẫu hậu, đứng dậy, sải bước rời cung.
Vân gia hiện giờ nhất định rất nóng ruột, mình bất kể ra sao cũng phải đem
tin Vân Diệp bình an báo cho Vân gia, dù vi phạm cấm lệnh mấy tháng
trước của phụ hoàng.
Tin tức về Vân Diệp còn sống chỉ giới hạn
trong số rất ít người biết, còn với đa phần chỉ biết tin Vân Diệp đã mất tích, nguyên nhân không rõ ràng.
Tin tức truyền về từ thảo
nguyên không hay chút nào, do tin Vân Diệp mất tích truyền tới thảo
nguyên, thế nào cũng khiến một số kẻ nảy ra chút tâm tư khác, trong mắt
bọn chúng, mất tích và chết không khác gì nhau, ngươi không thấy trên
chiến báo nói là mất tích, kết quả tốt nhất là tìm lại một nắm xương à?
Bọn chúng cho rằng gia chủ hiện nhiệm của Vân gia hiện giờ là đứa bé đang
bú, không cần tới những mục trường kia, cho nên muốn chia cho nhà mình
thêm một chút, nhà mình đông người, cơm không đủ ăn nữa, đều cùng mạch
quân đội cả, bát ngươi lắm thịt, gắp vào bát ta vài miếng cũng là trách
nhiệm của đồng bào.
Mới đầu những kẻ mang toan tính này rất nhiều, bị Lý Tịnh đuổi tới thảo
nguyên đánh cho té đái vãi phân, hình như còn bị Lão Trình, Lão Ngưu làm thịt vài tên. Trình Xử Mặc còn lấy đầu của bọn chúng làm bóng đá, kết
quả chức giáo úy của hắn biến thành thập trưởng, nhưng suốt ngày hông
đeo yêu bài thập trưởng đi khắp nơi, còn hăm dọa, kẻ nào dám mưu đồ với
Vân gia thì hắn phóng hỏa đốt cả nhà.
Thảo nguyên liền lắng
xuống, những kẻ kia ngay cả mục trường Vân gia cũng không dám nhìn, chỉ
cần nhìn về hướng đó, Trình Xử Mặc liền cho rằng trong lòng hắn có mưu
đồ xấu, cần giáo dục. Mục trường Vân gia nhân cơ hội này nhặt ở xung
quanh rất nhiều trâu bò cừu dê, mục trường ngày càng thêm thịnh vượng.
Hoạn Nương bảo với Na Mộ Nhật không cần lo chuyện mục trường, phải dưỡng
thai cho tốt, chỉ cần có con, những thứ kia sớm muộn gì cũng lấy lại
được, Na Mộ Nhật rất tán đồng, chỉ muốn về thảo nguyên, nhưng sinh con
trên thảo nguyên quá nguy hiểm, Tân Nguyệt không cho nàng về, trồng một
vùng cỏ lớn trên triều núi sau trang, phát cho nàng mấy con cừu, muốn
chăn cừu ra đó mà chăn suốt ngày.
Mục dương nữ xinh đẹp giàu có
mà lại biết ca hát thì trên đời này chỉ có một mình Na Mộ Nhật, khi nhớ
Vân Diệp liền ngồi ở bãi cỏ ôm cừu hát vang, chỉ cần Na Mộ Nhật hát là
Tân Nguyệt nấp trong phòng khóc, rời cửa, vẫn là cáo mệnh phu nhân uy
phong.
Ngày hôm đó Na Mộ Nhật biết tin trượng phu vẫn sống khỏe
mạnh, từ sớm Na Mộ Nhật đã tới mục trường, chuẩn bị tìm một con cửu nhỏ
xinh đẹp nhất thổ lộ điều trong lòng, đó là thời gian vui vẻ nhất của
nàng.
Mục trường sau trang nằm sát với đất đai của nhà khác, nghe đâu là đất của nhà Trương Lượng, trong nhà ông ta có rất nhiều nhi tử,
trong đó có một đứa anh tuấn nhất tên là Trương Tuệ. Thời gian qua dù
không có việc gì hắn cũng lang thang trong trang của mình, nghe hắn nói
với phó dịch nhà mình, có một nữ tử đẹp mê hồn thường xuyên tới bãi có
kia chăn cừu, trông bộ dạng thì là tiểu thiếp một nhà phú quý nào đó.
Trương Tuệ trời sinh có được vẻ ngoài tuấn tú, rất được nghĩa phụ yêu quý,
trước kia biết Vân Diệp khó dây vào, cho nên ngoan ngoãn ở trong Trường
An gây họa cho những nữ tử tiểu hộ.
Hiện giờ biết Vân Diệp không
còn nữa, liền lớn gan muốn đi xem nữ tử kia xinh đẹp nhường nào, nghe
nói nàng mục dương nữ đó một sản nghiệp cực lớn ở thảo nguyên, nếu cưỡng ép thì không ai bảo vệ nổi hắn, riêng nghĩa phụ cũng lột da hắn rồi,
nếu như đôi bên tình nguyện thì không ai nói được gì, hắn rất tự tin vào khuôn mặt của mình.
Đem suy nghĩ nói cho nghĩa phụ, nghĩa phụ không phản đối cũng không tán thành, không nói một câu nào.
Không phản đối tức là tán thành, Trương Tuệ nhận định như thế, khi hắn nghe
phó dịch nói nữ tử kia lại đi chăn cừu, liền chuyên môn mặc áo bào màu
phấn, hông đeo ngọc bội, còn chải chuốt cực kỳ chỉnh tề, kéo một lọn tóc xuống che mắt, trong gương đồng lập tức xuất hiện một thiếu niên cực kỳ phong độ.
- Mỹ nam tử thế này dù Phan An, Tống Ngọc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Huýt sáo một tiếng, lại vội vội vàng vàng đi về phía mục trường:
Vừa mới ra khỏi cửa đã reo thầm, trời giúp ra rồi, không biết từ khi nào mà hạnh hoa vũ lất phất li ti cực kỳ đẹp, thời tiết như thế này không cần
che ô, Trương Tuệ lại giương một cái ô nữ sĩ màu hồng, trông xa xa như
một cây đào rực rỡ.
Bước chậm lại, từ một góc độ cực kỳ vừa vặn
đi vào, chỉ cần mục dương nữ ngẩng đầu lên nhìn là sẽ thấy, nở một nụ
cười ấm áp, tư thế ưu nhã, Trương Tuệ đang đợi mục dương nữ kia rụt rè
gọi mình:
- Công tử, xin dừng bước.
Chuyện như thế gặp quá
nhiều rồi, bất kể là nương tử nhà đại hộ hay là bích ngọc nhà tiểu hộ,
chỉ cần có chút can đảm là sẽ nói câu đó, mà nữ nhi Trường An ít thiếu
nhất là dũng khí.
Thị nữ bên cạnh mục dương nữ cũng mặt hoa da phấn, trông thấy hắn hai tay ôm lấy tim, mục dương nữ kia lại chẳng hề ngẩng đầu lên, vẫn cứ lẩm bẩm gì đó với con cừu trong lòng, nói tới chỗ hưng phấn còn lấy tay
minh họa, rất là say sưa.
Chỉ nửa khuôn mặt nàng đã làm Trương
Tuệ điên đảo thần hồn, nhất là đôi mắt ngây thơ, cái miệng xinh xinh như cánh đào đang thì thầm với con cừu trắng muốt, làm nàng như thiên sứ
thánh khiết nhất từ trên trời xuống, tích tắc đó hắn cảm thấy tấm thân
mình thật ô uế, nữ tử như thế bị đem đi chăn cừu, Vân Diệp đúng là làm
uổng phí của trời.
Trương Tuệ quyết định đi thêm một lượt nữa,
nếu chẳng phải bên cạnh mục dương nữ còn một lão hán rậm râu thì hắn đã
tới gần bắt chuyện. Trương Tuệ hiểu lắm, mục dương nữ nhất định có tâm
sự, nếu không sớm thấy mỹ nam tử như mình rồi.
Đi đi lại lại tới
sáu lần, mục dương nữ vẫn cứ chìm đắm trong thế giới của nàng, trò
chuyện với con cừu, trong mắt nàng mỹ nam tử như Trương Tuệ hình như
chẳng quan trọng bằng con cừu nhỏ đó.
Trương Tuệ mất kiên nhẫn,
trước kia hắn quyến rũ nữ tử không bao giờ phiền toái như vậy, đều vươn
tay ra là có, giờ bị xỉ nhục như vậy, làm hắn mất đi sự khôn khéo thường ngày.
Vài bước đã tới bên Na Mộ Nhật, giọng trầm ấm:
- Tiểu
nương tử, vì sao mặt mày lại ủ dột? Mỹ nhân vốn nên được trời có chiếu
cố, nơi này có hoa, có cỏ, có đào hoa vũ, còn tiểu sinh có tiêu, để tiểu sinh thổi một khúc Phượng cầu hoàng, mong nó có thể xua tan nét buồn
trên mặt nàng.
Na Mộ Nhật đang kể cho con cừu nghe chuyện của
mình và Vân Diệp trên thảo nguyên, đột nhiên nghe thấy câu này thì ngẩn
ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy một khuôn mặt bôi son trát phấn, trên mặt
còn mang nụ cười ti tiện, một mùi nước hoa sực nức chui vào mũi, bất
giác sợ hãi thét lên:
- Giang thúc, Giang thúc.
Lão Giang vừa
mới ra sau núi đi tè, quay về nghe thấy Nhị phu nhân gọi mình, nhìn lại, nam tử vừa rồi lởn vởn bên ngoài bãi cỏ không ngờ đứng bên cạnh Nhị phu nhân, ngươi thích làm gì ở đất đai của mình thì cứ làm, giờ chạy tới
địa phận Vân gia kiếm chuyện, đúng là muốn chết.
Tay sờ hông một
cái, chùy xích to bằng nắm đám bay đi, Trương Tuệ chưa bao giờ gặp phải
tình huống này, mình ân cần với nữ tử mà lại làm nàng hoảng sợ, đang
định giải thích thì một bóng đen xuất hiện ngay trước mắt, hắn nghe thấy tiếng xương mặt mình vỡ nát, ngay tức thì, hắn không lo tới tính mạng,
mà lo mặt mình có còn khôi phục được như xưa không?
Kim qua chùy
tám cạnh không chỉ đánh nát mặt Trương Tuệ, răng rơi đầy đất mà ngay cả
một con mắt cũng bị đánh văng ra khỏi tròng, cực kỳ khủng khiếp. Tiểu
thị nữ thét kinh hoảng, mông ngã bịch xuống đất, váy ướt luôn. Na Mộ
Nhật ở trên thảo nguyên thấy người chết còn nhiều hơn người sống, chút
máu me này chẳng tạo thành ảnh hưởng với nàng, đặt cừu xuống, hậm hực
đứng dậy đá vào Trương Tuệ đang hôn mê mấy cái cho hả, làm hỏng cả quãng thời gian tươi đẹp của nàng.
Nàng tuy ngây thơ, nhưng không hề
ngốc, một chút cũng không, Trương Tuệ vừa mới xuất hiện là nàng đã nhìn
thấy rồi, dù sao hắn xuất hiện ở góc độ đó, không muốn nhìn thấy cũng
không được. Mới đầu còn cho rằng tình cờ, cảm thấy nam tử này thật tuấn
tú, thầm khen một tiếng, nhưng phát hiện hắn cứ lượn lờ trước mắt mình
không thôi, biết ngay tâm tư của hắn.
Hoạn Nương đã nói, trong thành
Trường An có rất nhiều người như thế, dựa vào cái da mặt kiếm cơm nhão,
chỉ cần dính váo, danh tiết của nữ tử sẽ mất hết, cực kỳ ác độc, dù
chẳng biết danh tiết là cái gì, nhưng mọi thứ của mình là của phu quân,
không cho người khác bất kỳ cái gì, đó là quan điểm của Na Mộ Nhật.
- Giang thúc, ném tên ăn cơm nhão này ra khỏi đất của ta, tránh làm bẩn cỏ của ta, nhà ta đều ăn cơm khô, không ăn cơm nhão.
Lão Giang giơ ngón tay cái lên với Na Mộ Nhật, cười khà khà kéo chân Trương Tuệ, nhấc lên ném ra xa, nếu như vừa rồi ăn một chùy còn chưa chết thì
bị ném cú này chết là cái chắc rồi.
- Nhị phu nhân, nếu nhà người ta có hỏi tới thì nói lão hán thấy hắn tới đất nhà ta giương oai, kết
quả bị lão hán đánh chết, ngàn vạn lần đừng nhắc tới mình, truyền ra
thanh danh không tốt.
Lão Giang nhìn Trương Tuệ nằm im không nhúc nhích đằng xa, Na Mộ Nhật không biết, nhưng Lão Giang rất rõ đối diện
là nhà Trương Lượng, tên bôi dầu trát phấn này là trang chủ mới tới, còn là đứa con nuôi mà Trương Lượng rất thích, chuyện này sẽ không qua đơn
giản, hiện giờ hầu gia không có nhà, nhà mình phải nhịn, cùng lắm mình
đền mạng là được.
- Không phải đâu, Giang thúc, chỉ cần phu quân
không bận tâm, ai để ý bọn chúng nói gì, vừa rồi ta cũng giúp mà, ta còn đá hắn hai cái.
Lão Giang cười toét miệng, Vân gia không có kẻ
hèn nhát, ngay cả nữ tử cũng có trách nhiệm như vậy, sống trong ngôi nhà như thế thật là sướng.
Tiểu nha hoàn bò từ dưới đất lên, vừa rồi bị người chết dọa cho đái ra quần, xấu hổ kẹp chân đi lề mề đằng sau,
quyết định nếu ai hỏi tới thì nói là mưa làm ướt, chỉ là nam tử tuấn tú
lúc nãy bị hủy rồi, thật là đáng tiếc.
Lão Giang dẫn Na Mộ Nhật,
nha hoàn xua một đám cừu về nhà, trong rừng có một hán tử cẩm y nhảy ra, đâm liền bảy dao lên lồng ngực còn khẽ phập phồng của Trương Tuệ, thủ
pháp gọn gàng, người không dính lấy một vết máu, nhìn bốn xung quanh,
không thấy có ai khác, lại lặng lẽ chui vào rừng.
Lần này ngay cả chim nhỏ trên cây cũng cảm thụ được hơi thở tử vong, nhảy lên nhảy
xuống trên cành cây, thi thoảng rùng mình bắn hạt nước đọng trên lông
đi, nấp vào cây không ra nữa.
Mưa lớn dần, giọt nước lạnh băng
đập lên khuôn mặt máu thịt bầy nhầy của Trương Tuệ, vệt máu chỉ nước
lạnh mới ửa đi được, nước mưa không màu biến thành màu đỏ, tụ thành một
dòng máu tảy đi phấn trắng trên mặt hắn thành vệt dài, con mắt trống
rỗng không có nước mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời âm u.
Không thẹn là người từng sống qua chiến trận, làm việc không hề lề mề, Na Mộ
Nhật vừa về tới nhà là kể hết cho Tân Nguyệt nghe, lại nói với Tân
Nguyệt chuyện này là nàng bảo Lão Giang ra tay, cho nên trách nhiệm là
của nàng, bất kể Lão Giang ra tay độc ác, có chuyện gì cứ nhắm vào nàng, làm người rất sảng khoái, dứt khoát.
Vừa mới nói thì mười tám
đứa con nuôi của Trương Lượng đã kéo theo thi thể của Trương Tuệ, khí
thế hùng hổ tới cửa hỏi tội, kẻ nào kẻ nấy thân mặc giáp trụ, tay cầm vũ khí sắc nhọn, bao vây trước đại môn Vân gia hò hét không thôi, tuy bị
hộ vệ Vân gia bao vây, nhưng ỷ vào đông người nên không hề sợ hãi, luôn
miệng yêu cầu người có tiếng nói của Vân gia ra trả lời, nếu không sẽ
đánh vào Vân gia, tìm Vân gia lão tổ mẫu chất vấn, đã ngông cuồng tới
cực điểm.
Na Một Nhật từ sau khi mang thai, Tân Nguyệt không động một ngón tay vào nàng nữa, trong nhà có cơm cũng an bài theo khẩu vị
của nàng, cho nên hiện giờ Na Mộ Nhật không sợ Tân Nguyệt chút nào,
nhưng hiện giờ nhìn thấy Tân Nguyệt ánh mắt lóe hàn quang, bất giác cúi
đầu xuống, không dám nhìn.
Dặn quản
gia không được để các chủ tử ra ngoài, ở yên trong hậu viện, mọi việc đã có mình, sau đó sai gia đinh mở rộng đại môn, Tân Nguyệt đứng trước
cổng, không thi lễ, cũng chẳng có vẻ sợ hãi, lạnh nhạt nói với Trương
Thậm Kỷ cầm đầu:
- Thi thể người chết ở đâu?