- Đương nhiên, ngươi phải có đạo nghĩa, có điều thứ này phải xem cho ai,
không phải thấy ai đáng thương là ném một đống đạo nghĩa tới, đáng cứu
mới cứu. Một số kẻ chớp mắt cái là bán đứng ngươi, nếu ngươi cho chúng
đạo nghĩa, cuối cùng bị thương tổn là ngươi. Có điều cũng không cần
ngươi ra tay, chuyện của Hầu Quân Tập ngươi không xen vào được, bệ hạ
cũng không cho, Đỗ Hà là con Đỗ Như Hối, sẽ không bị trừng phạt nặng, Đỗ Chính Luân là chúc quan bệ hạ cấp cho ngươi, tùy bệ hạ xử lý, còn hai
người Cật Can Thành Cơ và Phong Sư Tiến thì chúng ta có thể thử.
Vân Diệp nói xong cũng đặt đũa xuống, trịnh trọng nói với Lý Thừa Càn:
- Chúng ta đánh cược, xem nhãn quang của ngươi ra sao, mục tiêu là Cật
Can Thành Cơ và Phong Sư Tiến, chúng ta ngụy trang thành Bách kỵ ti, bắt lấy bọn họ, sau đó bức cung, xem bọn họ có giúp ngươi giữ bí mật không? Nếu họ không nói gì, sau này ta nhất định ủng hộ ngươi, nếu họ không
giữ bí mật, vậy ngoan ngoãn làm việc, không mưu cầu quyền lực lớn hơn
nữa, được không?
- Ngươi dùng hình bức cung, ai giữ được bí mật, chơi thế không công bằng.
Lý Thừa Càn như mèo bị dẫm phải đuôi, đạo lý ăn ba gậy khó còn dũng phu sao hắn không hiểu.
- Không có? Thực sự không có à? Vừa rồi cái tên tới bếp của ta ăn trộm
đồ kháng cự được đấy, nghe nói là treo ngược lên cho đầu vào chum nước
mà hắn vẫn chịu được, bệ hạ chính là dựa vào những kẻ này để hoàn thành
đại nghiệp, ngươi nếu ngay cả một người cũng không có thì ngoan ngoãn
đi, nhi tức phụ của ta còn đang nuôi ở chỗ ngươi, ta không muốn người
Vân gia chịu tội theo ngươi.
Lý Thừa Càn đi lại rất lâu mới hỏi:
- Nếu người ta bắt ngươi nghiêm hình bức cung, ngươi có giữ nổi bí mật không?
- Cái .. Cái này khó lắm, ngươi cũng biết ta sợ đau, gan lại không lớn,
nếu bí mật lớn hơn tính mạng thì ta tự tử, nếu bí mật không lớn bằng
tính mạng thì ta khai trước khi bị tra tấn.
- Bản thân ngươi không làm được, dựa vào cái gì bắn người ta làm được?
Lý Thừa Càn rống lên, dù sao thăm dò bộ hạ mình như thế, bất kể kết quả ra sao đều cũng không thể vui vẻ được.
- Ta khác với bọn họ, ta thông minh hơn, ta là hình mẫu của người thông
minh, người thông minh sẽ ngửi thấy mùi nguy hiểm tới gần, hoặc trốn,
hoặc nấp, hoặc bố trí cạm bẫy cho địch nhảy vào. Cật Can Thành Cơ và
Phong Sư Tiến có bản lĩnh này không?
- Phải biết rằng hiện giờ nguy hiểm đã tới gần bọn họ rồi, nếu ở dưới
điều kiện này vẫn bị chúng ta dễ dàng bắt được thì ta thấy không cần
thăm dò nữa, chém một đao là được, hi vọng đám ngu xuẩn đó giúp đỡ là sự sỉ nhục, bộ hạ của hổ ít nhất phải là sói, ngươi kiếm một đàn lợn làm
cái gì, không giúp được còn làm hỏng việc.
Lý Thừa Càn cực kỳ thương cảm nói:
- Ngươi rõ ràng biết thủ hạ của ta đều là một bầy lợn mà không tới giúp
ta, còn mang cả nhà chạy, ta muốn tìm ngươi cũng không được, lúc đó ta
thấy thật cô đơn, nhất là Thanh Tước cũng chạy mất, ta ngồi trong hoa
viên một đêm, nghĩ không thông, nếu có ngươi, hoàn cảnh của ta sẽ không
gian nan như thế.
- Sai, ta và Thanh Tước bỏ chạy mới là giúp ngươi, ta hỏi ngươi, ngươi thấy bệ hạ dùng mấy phần sức đối phó với ngươi.
Vân Diệp ngồi thẳng mình lên:
- Ba phần, hoặc là hai?
Lý Thừa Càn không chắc lắm:
- Đúng thế đấy, nhiều lắm chỉ có hai phần thôi, một khi ta và Thanh Tước tham gia, bệ hạ sẽ dùng ít nhất là bảy phần, hai bọn ta một khống chế
điện Vũ Đức, một khống chế thủy sư Lĩnh Nam, chưa nói ta khống chế
thương nghiệp, ba chúng ta đứng với nhau thì náo nhiệt rồi, ha ha ha,
nói không chừng vài hai ngươi mà bệ hạ nghi ngờ cả nương nương. Trình bá bá, Ngưu bá bá, Tần bá bá của ta càng không cần nói, đó là lực lượng có thể lần nhào thiên hạ.
- Dùng ít lực thì thu phát tự nhiên, bệ hạ có thể khống chế mức độ đả
kích ngươi, niệm tình ngươi là nhi tử, sẽ không đấm chết ngươi.
- Nếu thêm bọn ta, như thế một quyền đấm tới chỉ mong tiêu diệt được
địch, nào còn dám giữ sức, nếu ngươi đỡ không tốt là toi đời, bất kể bệ
hạ sau này có hối hận hay không thì cứ phải đấm cái đã rồi tính sau, bệ
hạ chịu bao khổ cực, tốn bao nhiêu tâm tư, gánh ác danh lớn mới có được
giang sơn, tuyệt đối không để người ta cướp mất.
- Kết quả tốt nhất của chúng ta là cùng bệ hạ chia giang sơn, từ đó nam
bắc khói lửa ngùn ngụt, Đại Đường vừa kiến thiết chìm trong chiến hỏa,
bách tính ly tán, đoán chừng cuối cùng chúng ta bị bệ hạ đánh bại, ta
dùng thuyền lớn đưa mọi người chạy ra biển, kiến lập lại quốc gia mới.
- Kết quả đó khác gì ngươi bị đày đi Nhai Châu? Trừ tướng sĩ chết vô số, bách tính chạy khắp nơi, Đại Đường tan nát thì chẳng có cái gì, chẳng
bằng đợi ngươi bị đày tới Nhai Châu, chúng ta đi lập quốc cho thống
khoái.
- Kỳ thật ngươi lấy đâu ra lý do tạo phản? Ài, ta nghĩ không thông, hiện ngươi là người duy nhất kế thừa hoàng vị, có khả năng tranh giành nhất
với ngươi là Thanh Tước đối với hoàng vị vứt như rác, hắn một lòng muốn
thông qua học thức để khắc tên mình vào lòng mọi người, ta vô cùng tán
thưởng suy nghĩ của hắn.
- Tiểu Khác hiện như chim sợ cành cong, chỉ cần kinh thành có chút động
tĩnh là chạy về đất phong, cùng mỹ nữ sản xuất em bé, những đứa đệ đệ
khác của ngươi có muốn cũng chẳng có gan.
- Đám thúc bá của ngươi mà nảy sinh tâm tư này đoán chừng không cần
ngươi ra tay, bệ hạ băm họ thành thịt vụn, sao ngươi lại sinh ra tâm tư
này? Đừng có nói ngươi không phải là do bệ hạ và nương nương sinh ra,
nếu thế ta không có gì để nói.
Nhân lúc tâm lý Lý Thừa Can suy sụp, Vân Diệp hỏi thêm một chút, nghi
vấn này Vân Diệp muốn cởi bỏ từ lâu, trước kia nghĩ chỉ cần mình xử lý
được Lý Thái, Lý Thừa Càn sẽ không dám làm chuyện khốn kiếp kia, hoàng
vị của hắn vững vàng, chuyện đang phát triển theo phương hướng tốt đẹp,
vì sao rẽ ngoặt?
Lý Thừa Càn tỉnh lại, thấy Vân Diệp dám nghi ngờ huyết thông của mình,
nhảy lên đè y xuống đấm một trận, mới phủi tay đứng dậy cao ngạo nói:
- Ta tất nhiên là trưởng tử do phụ hoàng và mẫu hậu sinh ra, sinh ở điện Thừa Càn, nên lấy tên là Thừa Càn, tự Cao Minh, năm Vũ Đức thứ ba là
Hằng Sơn vương, năm Vũ Đức thú tám ta là Trung Sơn vương, năm Vũ Đức thứ mười thành thái tử, huyết thống cao quý vô cùng, thứ cua cá lẫn lộn như ngươi sao bì được.
- Thái tổ ta là một trong bát trụ quốc của Tây Ngụy, ngoại tổ ta cũng là bát trụ quốc, đời đời qua lại toàn là huân quý vô song trên đời, bọn ta chỉ kết hôn với bát trụ quốc, tất nhiên huyết mạch thuần khiết vô cùng.
- Thái tổ ta được phong Đường quốc công, đó là nguồn gốc quốc hiệu Đại
Đường, Lý gia Quan Lũng nhân tài lớp lớp, tới Tiền Tùy vẫn là thị tộc
đứng đầu Quan Lũng.
- Tùy Dương đế làm ngược lẽ trời, cuối cùng tổ phụ, phụ thân ta khởi
binh cứu thiên hạ, Lý Thừa Càn ta tên Thừa Càn, tất nhiên phải kế thừa
thiên hạ, muốn kế thừa thiên hạ, trong tay sao có thể không quyền, cho
nên ta muốn tranh thủ một chút, xem có khả năng thành công không, cùng
thăm dò một chút phản ứng của phụ hoàng.
Vân Diệp nhổ cỏ khô trong miệng ra, lật người lại nói:
- Nói vớ nói vẩn, hai ta lớn lên cạnh nhau từ nhỏ, tính ngươi thế nào ta không biết à? Nói chút sự thật đi, rốt cuộc vì cái gì, đừng lấy gia thế áp ta, có biết Hàn Triệt không, huyết thống của người ta thuần khiết
hơn của ngươi nhiều, người ta huynh muội thành thân, cho nên người trong nhà không phải tên điên thông minh thì là thằng ngốc biến dị. Đừng khoe khoang huyết thống thuần khiết với ta, không bằng thứ huyết thống tôm
cá lẫn lộn như của ta đâu.