( Chương trước liên quan tới đậu phộng có sai sót, ngộ trồng mấy chậu chẳng bâu giờ bóc vỏ hề, tưởng trồng đậu phọng không được bóc vỏ lớ, dè đâu có bạn đọc bẩu với ngộ,
phải bóc vỏ à. Xấu hổ quá, nghiên cứu kỹ thuật trồng đậu phộng sau phát
hiện bóc vỏ là tốt! Đa tạ bạn đọc tỉ mỉ a – Trích lời xám hối của một
nông dân nửa mùa.)
Nể tình hắn đem tin tức phương xa tới, Vân Diệp đứng dậy đi làm một đĩa nữa, trong nhà có cả bao đủ ăn.
Vân Diệp bận rộn trong bếp, Lý Thái dựa vào cửa nói tiếp:
- Lực lượng của người Đại Thực bị người Đột Quyết thu hút, hiện Tây Vực
loạn tứ tung, đám Lý Nguyên Tường hợp binh, đang không ngừng xâm chiếm
đất đai của Thổ Hỏa La, Đại Bột Luật.
- Tôn Nhân Sư tiếp nhận cái thành lạc đà nát của ngươi, quy mô nhỏ đi
mười lần, nhưng sức chiến đấu vẫn kinh người, tên bộ hạ Điền Nguyên
Nghĩa của ngươi đúng là nhân tài, đại ca ta đã gửi văn thư triệu về kinh có bổ nhiệm khác.
Vân Diệp nghe ngây ngời, thiếu chút nữa làm cháy đậu phộng, rưới dầu xong, cho muối vào, lập tức gọi tới một đống khách.
Vân Lộ, Vân Hương cầm bát xin cha đồ ăn đã đành đi, Vân Hoan cũng cầm
một cái bát đứng sau lưng muội muội, Vân Diệp gõ đầu nó một cái, Vân
Hoan tức giận nói:
- Con có muốn ăn đâu, con bị ép.
Lý Thái nhìn rưa cổng vòm, cười ngặt ngoẽo, Vân gia vẫn thú vị như thế.
Quay về hoa sảnh, hai người thong thả nhắm rượu, Lý Thái đột nhiên nói:
- Thời gian trước ta có một suy nghĩ, phát hiện cánh quạt quay tròn có
lực nâng, nên học bánh xe gió làm cánh quạt lớn, phát hiện chỉ cần cánh
quạt quay tới mức độ nhất định, nó sẽ chạy về phía trước.
- Diệp Tử, ngươi nói xem nếu tốc độ quay tăng lên vô hạn, nó có bay được không? Ta và Hi Mạt Đế Á khẳng định, nó bay được thật.
Vân Diệp cứ như bị đấm một phát vào dạ dày, tên này cuối cùng đã đi lên con đường chính xác nhất rồi.
- Ta thông qua điều chỉnh bánh răng, tốc độ quay tăng lên nhiều lần,
nhưng vẫn không đủ, kiếm một lực giúp cánh quạt quay không ngừng, nhưng
rất khó.
Vân Diệp đã thề không can thiệp vào sự nghiệp của Lý Thái cũng không kìm được nói:
- Gần đây ta làm thần côn lừa người, đến mẹ ngươi cũng tin ta là Tân Mỵ
Nhân rồi, Tiểu Vũ trong mắt mẹ ngươi là Hồ Mỵ Tử trăm phần trăm, cái
danh Bạch Ngọc Kinh đã bị chụp chắc lên đầu ta.
- Cho nên những chuyện này ta không tiện xen vào, có điều thời gian này
ta cũng su nghĩ nhiều, cho nên nếu quạt gió của ngươi có hai cái cánh,
nói không chừng có thể đưa ngươi bay lên.
Hai mắt Lý Thái lập tức sáng lên, cầm đĩa đậu phộng chạy luôn, chẳng chào lấy một câu.
- Hoàng hậu, nàng thực sự phát hiện trong tay Vân Diệp có thần quang?
Lý Nhị từ Lạc Dương trở về ngay lập tức hỏi Trường Tôn thị chuyện này, người khác nói sẽ bị ông ta chửi cho, nhưng từ miệng Trường Tôn thị nói ra, độ chân thật tăng lên vô số lần.
- Có, thiếp thân chơi nửa ngày, đúng là có ánh sáng thần kỳ phát ra làm đêm tối sáng như ban ngày.
Trường Tôn thị giúp hoàng đế cởi áo ngoài, nói nhỏ:
- Mau mau lệnh Vân Diệp mang ngọc bài vào cung!
Lý Nhị không chút chậm trễ lệnh Đoàn Hồng.
- Bệ hạ, không vội, hiện ngọc bài đang trị bệnh cho một người, vài ngày nữa bảo Vân Diệp mang vào cung cũng được.
Trường Tôn thị ngăn cản Đoàn Hồng:
- Ai mà quan trọng như thế, trẫm mà cũng cần phải đợi.
Nghe Trường Tôn thị nói xong chuyện Điền Tương Tử và Vô Sắc, Lý Nhị ngồi xuống, đầu óc quay cuồng, bên kia biển lại có một vùng đất rộng lớn như thế, trước kia cho rằng ghi chép trên Sơn Hải Kinh chỉ là trò cười, ai
ngờ lại có thật. Hùng tâm vừa nổi lên, lập tức bật cười, hiện Đại Đường
đã tới cực hạn, đất đai nhiều chưa từng có, còn chưa quản lý hết, ai có
tâm tư nghĩ tới chỗ xa xôi đó.
Thứ lương thực mới kia mới được Lý Nhị coi trọng, chỉ cần thứ ăn được
vào miệng là Lý Nhị chưa bao giờ chê nhiều, để thối trong đất cũng tốt.
Vô Sắc? Chẳng qua là một bà già cô độc thôi, năm xưa mãnh hổ như Hàn
Triệt còn tha cho được, một bà già không còn sức sống không đáng nghĩ.
- Vân Diệp chưa nhậm chức à? Sao nàng cho y nhẹ nhõm như thế? Đã nghỉ
ngơi bốn tháng rồi, trẫm còn phải không ngừng tuần thị ba kinh, y lại ở
nhà hưởng phúc sao? Nói với y, nếu đại triều hội tháng sau mà trẫm không thấy y thì sẽ phái y tới Tây Vực giám quốc! Hừ, càng ngày càng không có quy củ ...
- Tây Vực làm sao?
Trường Tôn thị nghe ra có chuyện không hay:
- Còn làm sao được nữa, liên quân Thập lục vương bị đánh bại, Nguyên
Anh, Nguyên Khánh bị bắt sống, nếu chẳng phải Thổ Hỏa La lo đại quân Vân Diệp quay về thì hai bọn chúng bị chặt đầu rồi, hiện đòi ba nghìn lượng hoàng kim.
- Mất mặt! Đại quân của trâm tung hoành sa mạc, địch nghe thấy là bỏ
chạy, vào tay chúng liền thành như thế. Trước kia trẫm nuôi chúng như
lợn, tưởng rằng chúng là hổ trong rừng, giao long ở sông, giờ lộ nguyên
hình. Trẫm không nuôi chúng như lợn còn làm thế nào được nữa. Trẫm lệnh
Tiết Nhân Quý cố thủ Vu Điền, không được hành động.
Trường Tôn thị phì cười, nhẹ giọng nói:
- Nói cho cùng chúng vẫn là huynh đệ và con bệ hạ, chúng xui xẻo, thể diện của bệ hạ cũng không dễ coi, giúp được vẫn nên giúp.
Lý Nhị cười khổ:
- Còn phải giúp thế nào, lúc rời kinh trẫm đã giúp chúng bao nhiêu rồi
còn gì, muốn vũ khí cho vũ khí, cần lương thảo cho lương thảo, người
muốn theo chúng, bất kể là ai trẫm cũng đồng ý. Khi chúng xung đột với
Vân Diệp, trẫm cũng bỏ qua, nếu không tội phiên vương dám đánh đại quân
đủ để phế truất toàn bộ rồi, Vân Diệp lề mề không chịu nhậm chức là vì
thế.
- Có điều kệ bọn ngu xuẩn ấy, Trình Giảo Kim sắp về kinh, trẫm cần khoản đãi Trì Tiết một phen, trong tất cả mọi người, trẫm áy náy với Trì Tiết nhất, giờ ông ta bình an quay về, đại lễ phải tổ chức thật long trọng.
Đợi khi tâm tình Vân Diệp chuyển biến tốt, lúa mạch trong ruộng đã có
mầm non, màu vàng trải khắp mặt đất, én liệng thật thấp, thi thoảng ngậm ít cành lá khô, sau đó bay vào nhà vương hầu làm tổ. Tổ én trong Vân
gia rất nhiều, dưới mái chính phong còn giữ lại tổ từ năm ngoái, hai con chim én đang bận rộn bay ra bay vào, lúc nahfn rỗi thì đầu ra nhìn một
thiếu niên quỳ bên cạnh một lão nhân trò chuyện.
- Lão tổ tông, hài nhi sắp tới biên tái, chuyến này đi nhiều thì ba
năm, ít thì hai năm, cháu không có nhà, người phải bảo trọng thân thể,
đợi cháu về sẽ hiếu kính người thật tốt.
Lão nãi nãi có chút thương cảm, nắm chặt tay trọng tôn, buồn bã nói:
- Lão tổ tông trừ giữ gìn sức khỏe thì còn làm gì được nữa? Con cháu
tướng môn lớn lên phải đi canh biên cương, đó là mệnh của cháu, không
tránh được. Cha cháu quanh năm chinh chiến bên ngoài, mới có phú quý
này, bất tri bất giác tới cháu rồi, hôm qua còn là đứa bé bụ bẫm, hôm
nay đã mặc giáp xuất chinh.
Vân Thọ đứng dậy đấm ngực:
- Lão tổ tông nhìn đi, cháu cường tráng thế này cơ mà, cha cháu đuổi địch đi, tới cháu canh không cho chúng về ..
Chim én chẳng rảnh mà nghe, nó thấy mình sắp đẻ trứng rồi mà tổ còn lọt
gió, không được, đạp hai chân rời tổ bay vào hoa viên, tiếp tục tìm vật
liệu mềm xây tổ.
Tân Nguyệt đang bận rộn chuẩn bị khải giáp cho Vân Thọ, mỗi một cái vòng sắt đều kiếp tra, mỗi một chỗ nối vảy giáp đều thêm vào một sợi tơ, như thế mảnh giáp không dễ rời ra.
Vân Diệp ngồi trên ghế tựa đọc sách, ánh sáng mùa xuân xuyên qua khe cửa chiếu vào, Lục Quân Kính của Lý Tịnh cũng có chỗ hữu dụng, tác phẩm lớn của danh tướng một đời, nay vừa mới xuất hiện đã có nguy cơ bị đào
thải, không thể không nói là một sự bi ai.