Thiên tử nổi giận, thế là huân quý phải đi bộ ba mươi dặm, nắm xương già của
Ngụy Trưng quả nhiên rất cứng, nếu như mang bệnh mà đi, dù được nhi tử
cõng đi thì lửa giận của Lý Nhị cũng lắng xuống, dù sao đa phần trường
hợp Ngụy Trưng rất biết nói chuyện, biết đề cao danh vọng của hoàng đế.
Cũng bởi vì xuất phát điểm của Ngụy Trưng không chỉ bởi vì bảo vệ lợi
ích tập đoàn Sơn Đông, mà đa phần là vì chúng sinh thiên hạ.
Vì điều ấy, hoàng đế sẽ không quá đáng, hiện Ngụy Trưng không tới. Sau
điển lễ, Tân Nguyệt dựa vào vai nhi tử nhìn phong hiệu huân quý phát
hiện ra bên trên không có Trịnh quốc công, ngược lại dưới tước vị Lam
Điền hầu lại có thêm hai nghi trượng.
Tự biết được ham muốn của mình thì ắt sẽ biết cách tự tiết chế bản thân. Ở vị trí cao phải biết khiêm tốn, lúc dưa thừa phải lo tới khi mất mát, khi an nhàn phải biết phòng họa, gièm pha gian tà phải biết kiểm điểm
bản thân ...
Đó chính là gián chương trong "thập tư" trứ danh của Ngụy Trưng, năm
Trinh Quan thứ mười hai được hoàng đế khen ngợi, hiện giờ lại thành
chứng cứ sắt chứng minh Ngụy Trưng mua danh chuốc tiếng, Chử Toại Lương
tìm được mười loại sai lầm trong đời Ngụy Trưng, toàn bộ ứng với mười
điều răn kia, đây không còn là đàn hặc nữa, mà là hủy Ngụy Trưng từ gốc.
Lần này ngay cả Phòng Huyền Linh đều không nói đỡ cho Ngụy Trưng, sau
khi Vương Khuê chết, trên triều có rất ít người va chạm kịch liệt với
hoàng đế. Có điều ông ta và Đỗ Như Hối cùng dâng tấu cáo lão, chỉ mong
có cái kết cục trọn vẹn.
Chử Toại Lương quá tàn khốc, trên đời này làm gì có ai không có sai lầm, nếm đem chi tiết nhỏ trong cuộc sống phóng đại lên thì chẳng ai thoát.
Từ sau khi nghe nói Chử Toại Lương đàn hặc mình, Ngụy Trưng kiên cường
sống, nỗ lực uống thuốc, nỗ lực ăn uống, nỗ lực phối hợp với đại phu,
ông ta muốn sống xem mình rốt cuộc có bị chặt đầu hay không, hiện chỉ
mất tước vị, chắc làm họ Chử kia có thất vọng.
Tân Nguyệt lau mồ hôi cho nhi tử, nhìn Lý Tịnh mặt xanh tím, thở dài một tiếng, thói đời này chẳng ai sống dễ dàng, nhớ tới trượng phu nơi xa,
lòng càng nhung nhớ ...
Ở biển khơi xa xôi, có một phụ nhân bế con ngồi trên sàn thuyền đầy ánh
sáng cho con bú, ngọt ngào mà đấm ấm, bên cạnh có một phụ nhân khác đọc
nội dung trên da dê cho nàng, đọc xong liền đặt lên bàn. Phụ nhân cho
con bú mỉm cười ném cuộn da dê xuống biển.
Trên mặt nàng có vết thương cực lớn, thịt bên trái lật ra, giống như bị
gai sắt cày trên mặt, nếu nữ nhân khác có vết thương này sẽ giấu đi,
nàng lại chẳng để ý.
- Đúng là trò cười, bọn chúng nghĩ mình là ai? Hơn trăm vạn người mà
muốn dao động căn cơ của quốc gia đó? Gửi thư cho tên hoàng huynh ngu
xuẩn của ta, bảo hắn nước Oa nằm im chớ hành động, nếu không hậu quả khó lường.
Phụ nhân cẩn thận che ánh nắng, thấy con nhả đầu vú ra, biết nó ăn no rồi, liền vỗ lưng nó, tránh con trớ sữa.
- Điện hạ, lần này hi vọng thành công rất lớn, chẳng những Tân La, Bách
Tế mà Mạt Hạt, Thiết Lặc cũng gia nhập. Chiến hạm mới của chúng ta sắp
hạ thủy, có năng lực cầm chân thủy sư Lĩnh Nam.
- Tú Mỹ, sở dĩ gọi là cạm bẫy là vì khi ngươi không đụng vào nó thì
trông rất bình tĩnh, một quốc gia nếu dựa vào một hai cuộc chiến mà
quyết định vận mệnh thì quá bi ai, dù nhất thời chiến thắng, quốc gia đó cũng không thể lâu dài.
- Lời người khác không đáng tin, lực lượng bản thân khống chế mới là lực lượng của mình, thực lực cần thời gian tích lũy, ta sẽ biến hải tặc
thành vương quốc, cho nên chúng ta không có năng lực làm chuyện khác,
hiện tích lũy thực lực cho vương của chúng ta mới là chuyện nên làm, đợi vương trưởng thành, vùng biển này sẽ lần nữa dậy sóng.
Tú Mỹ cúi đầu nhận giáo huấn, quỳ bên phụ nhân kiêu ngạo nhìn hạm đội
hai bên thuyền, cánh buồm che kín trời, hải tặc cường tráng, chiến hạm
phá sóng.
- Đây mới là lực lượng thuộc về bản thân chúng ta, chúng ta tới đất đen
bắt Côn Lôn nô cường tráng, nhân thủ không đủ là nhược điểm trí mạng của chúng ta, đợi vương của ta trưởng thành, cần một đại quân màu đen.
- Ngoài ra chép một phần thư của trưởng lão Thổ Cốc Hồn cho Vân gia, nói cho Vân Diệp biết chuyện này, bán cho y một phần ân tình, nói không
chừng tương lai, chúng ta cần Vân Diệp trả lại.
Tú Mỹ lần nữa vâng lời, bảo Hồ Đồng Hải đang lái thuyền một câu, sau đó
tiếng tù và vang lên, hạm đội khổng lồ vẽ một đường cong, chuyển hướng
về phía nam ...
- Thần nghe nói một quốc gia quá độ cường đại, sẽ không được kính ngưỡng và thần phục nữa, mà là sợ hãi, nếu như lúc này không dùng đạo mềm dẻo
của thánh nhân, mà dùng đạo vương bá, ắt sẽ đẩy sợ hãi tới cực điểm.
Biết chết chắc sẽ không sợ chết nữa, chó còn biết nhảy tường, tuyệt vọng sẽ sinh dũng khí, nên đạo lý giặc cùng chớ đuổi là ở đó.
- Đại Đường hiện đã vô cùng cường đại, đất đai nhiều tới mức không thể
cày cấy hết, mặc cỏ dại sinh trưởng. Huân quý ngày càng xa hoa vô độ,
chỉ biết uống rượu cuồng hoàn. Thần nghe nói Lam Điền hầu Vân Diệp gả nữ đồ đệ, xe chở của hồi môn kéo dài ba dặm, càng lấy gấm lụa che kín cây
khô, làm người ta nực cười nhất là chuyện tân lang thượng mã phong.
- Trên sao dưới vậy, Ngọc Sơn là chốn văn hoa, tấc đất tấc vàng, vậy mà
hành cung bệ hạ lại để trống, chim chóc làm tò trên xà nhà, hổ lang đi
lại trong sân, chỉ để mỗi năm đánh bạc một lần, nực cười, nực cười. Vết
xe đổ của Tùy Dương đế, bệ hạ quên rồi ..
- Hoàng cung phồn hoa như gấm, ba năm một lần tuyển nữ tử vào hậu cung,
cửa Huyền Vũ đã lui lại mười dặm, chỉ vì xây dựng cung thất cho bệ hạ,
hoang dâm tới độ ấy là cùng, bệ hạ không thấy cung A Phòng ba trăm dặm
nay ở đâu sao?
- Dừng lại đi, lão thông phu này muốn chết, chuyện đồn đại cũng dám lấy
ra mê hoặc lòng người, chẳng lẽ trẫm không giết được lão thất phu hèn hạ vô sỉ này sao?
Lý Nhị đi đi lại lại, nóng nảy như dã thú bị giam trong lồng:
- Ông ta nắm chắc bệ hạ không khai đao với công thần cho nên mới không
kiêng dè gì, kỳ thực bản tấu này cũng có một bộ phận là sự thực, bệ hạ
đoạt tước vị của ông ta, thu chức hàm của ông ta, không còn quyền tấu
lên nữa, chỉ đành viết thư cho thiếp, thực ra là thư viết cho bệ hạ, nên muốn nói sao mặc ông ta.
Trường Tôn thị gập thư lại, đợi hoàng đế quyết định.
- Trẫm sao có thể để ông ta được như ý, chặt đầu thì dễ, nhưng trẫm
không muốn xử lý thần tử có công phò ta, nếu không ông ta có tám mươi
cái đầu cũng không đủ. Năm xưa trẫm đã nói chung hưởng phú quý, trẫm vẫn còn nhớ, dù Ngụy Trưng làm chuyện như vậy, trẫm vẫn tha mạng, kẻ này
sao không biết tốt xấu.
- Vì người xem thư là bệ hạ, nên ông ta mới càn rỡ, hiện bệ hạ xử phạt
đã tới cực điểm, nên chẳng lo nữa, muốn nói gì nói nấy, theo thiếp thấy, lời ông ta hiện giờ mới là lời nói thực.
- Lão thất phu đã có sức lực nói năng lăng nhăng, vậy nên giúp trẫm gác
cửa thành, người đâu, soạn chỉ, thăng Ngụy Trưng làm cửu phẩm thành môn
lang, lập tức nhậm chức.
Trường Tôn thị nhìn Đoàn Hồng đi truyền chỉ, chỉ biết vỗ Lý Nhị một cái, biết cái thói xấu hẹp hòi của trượng phu lại tái phát rồi.
Lý Nhị cười:
- Mai chúng ta đi xem Lý Nhị gác cửa thành.
Đoàn Hồng cực kỳ xấu hổ tuyên đọc thánh chỉ xong từ chối tiền của Ngụy Thúc Ngọc, vội vàng rời Ngụy phủ.
- Phụ thân, hoàng đế muốn xỉ nhục người!
Ngụy Thúc Ngọc khóc rống lên:
- Nói lung tung, cửu phẩm và tam phẩm khác gì nhau? Vi phụ chưa bao giờ
làm quan cửu phẩm, thành môn lang là chức kiểm tra kẻ bất pháp gia vào
thành, ngươi đi làm bào phục cho ta, mai nhậm chức.
Ngụy Trưng không giận mà cười, xem đi xem lại thánh chỉ, càng xem càng
vui, xem một lúc bảo Ngụy Thúc Ngọc đưa tới Nhan gia, để Nhan gia chép
lại.