Lão hòa thượng lúc đi ánh mắt quái dị, cái vẻ muốn nói lại thôi
làm Vân Diệp buồn nôn, nếu như là mỹ nữ thì Vân Diệp còn có tâm tình
giải thích vì sao mình nhất định phải bắt Cầu Nhiệm Khách chứ một lão
hòa thượng đầu lõm, người gày như củi thì thôi đi, càng chưa buổi tối
leo tường muốn vào nhà người ta ăn cướp càng đáng ghét, không nói gì
hết, tiễn hai lão hòa thượng ra.
Lão hòa thượng vừa đi, Vân Diệp
liền lục một tấm hải đồ, nhân lúc ký ức còn mới, đánh dầu toàn bộ ký
hiệu lên, phẩy một cái, bản đồ phân bố thế lực hải tặc đã xuất hiện
trước mắt mọi người.
Cẩu Tử gãi đầu:
- Hầu gia, lão hòa thật ngu xuẩn, ông ta không nghĩ ngài sẽ vẽ một tấm khác à?
Câu hỏi ngu ngốc đó làm mặt Vô Thiệt sầm xuống, Hàn Triệt bỏ đi, Hi Đồng vỗ vai Cẩu Tử:
- Khác nhau chứ Cẩu Tử, tấm bản đổ kia là ta lấy từ Đại Minh tự về, có
thể làm chứng cứ, nhưng tấm bản đồ này do Vân Diệp tự vẽ, dù vẽ giống
thế nào không thể lấy làm chứng cứ, nếu bị người ta vạch trần thì thành
họa lớn.
- Cho dù các chứng cứ khác của ngươi là thật, chỉ cần
một cái là giả, tiểu tử, luc sđó toàn bộ lời ngươi nói sẽ thành giả, hơn nữa về sau không ai tin lời ngươi nói nữa.
Vân Diệp thu bản đồ lại, nói với mọi người:
- Vô Thiệt tiên sinh không chịu già, Cẩu Tử không có óc, con hùng ưng
Tiểu Ưng không biết ra biển sẽ ra sao, còn về Lão Hi, e rằng muốn làm
hải tặc lắm rồi hả?
Vô Thiệt chắp tay sau lưng nói:
- Cả đời
này thứ nên thấy lão phu đã thấy cả rồi, lần trước theo Vân hầu ngồi
thuyền, gặp phải rồng hút nữa, thiên huy đâu phải thứ con người có thể
kháng cự, trong trận phong ba đó, lão phu mất hai cái răng, Vân hầu cũng bị cá đập xỉu. Đây không phải là trò đùa, binh sinh lần đầu tiên lão
phu sợ hãi, sợ hãi là đại địch của võ giả, lần này lão phu ra biển là để khắc phục sợ hãi, còn làm hải tặc thì bỏ đi.
Vô Thiệt chẳng thể
thay đổi loại suy nghĩ lung tung beng của Vân Diệp, ông ta hiện giờ coi
biển là cửa ải tu hành, gạt bỏ chuyện khác, truy cầu đỉnh cao của võ
đạo.
Cao thủ nhiều cũng phiền, Hàn Triệt luôn gây chuyện với Đơn
Ưng, Hi Đồng muốn so tài với Vô Thiệt, Tiểu Thiết không đánh lại Cẩu Tử, thường bị đánh răng rơi đầy đất, nhưng càng thua càng đánh.
Sau khi Cẩu Tử lại đánh Tiểu Thiết một trận dế rên sên bò, Hi Đồng bước ra, đánh Cẩu Tử một trận:
- Cẩu Tử, ngươi nói gia gia ngươi lợi hại, hay thúc thúc Hi Đồng này lợi hại hơn?
Thấy Hi Đồng hỏi nghiêm túc, Cẩu Tử suy nghĩ rồi nói:
- Nếu năm nay gia gia bốn mươi tuổi, thúc cầm cự không quá một nén hương, hiện giờ nếu hai người chỉ đấu với nhau không quá ba khắc, thúc thúc sẽ thua, quá ba khắc, gia gia sẽ thua, nếu như là quyết sinh tử, thúc thúc vừa ra mặt là bị gia gia giết ngay.
Hi Đồng gật đầu, từ đó về sau không tìm Vô Thiệt lĩnh giáo nữa.
Dương Châu thời tiết nóng nực, lão nãi nãi tuổi cao, bái phật xong là không
muốn đi đâu nữa, trước kia vì đề phòng nãi nãi không hợp thủy thổ, đồ ăn cái uống đều mang từ nhà đi, nên nãi nãi trừ tinh thần mỏi mệt thì tất
cả vẫn ổn.
Tôn Tư Mạc cũng muốn đi Lĩnh Nam, nhưng lão đạo không
muốn lãng phí thời gian trên thuyền, nên dẫn dược nô, dọc đường vừa hái
thuốc vừa đi, chẳng biết lúc nào mới tới Lĩnh Nam được, lúc này chẳng
thể hi vọng vào ông ta.
Tân Nguyệt lần đầu tiên làm chủ ở Dương
Châu, Vân Diệp phát hiện ra nàng rất có tiềm chất là kẻ ác, chỉ cần nhìn cái gì ngứa mắt là xen vào, lại còn không làm triệt để, thấy người tốt
bị ức hiếp, không cần hỏi, hộ vệ Vân gia xông lên đánh kẻ ác, đánh xong
rồi nghênh ngang bỏ đi, để lại người tốt tiếp tục bị người xấu đánh đập.
Biết những năm qua nàng ở Trường An sặp nghẹn chết rồi, rời Trường An có cảm giác như được xổ lồng, ở đây không cần đóng kịch cho người khác xem,
cũng không cần kiêng kỵ, có phu quân chống lưng, tất nhiên chẳng phải sợ gì, làm việc còn không đáng tin cậy như Tiểu Nha.
Vân Mộ chẳng
bao giờ muốn rời cha, nên trong thành Dương Châu thường xuyên thấy một
văn sĩ áo xanh tay dắt khuê nữ của mình, phía sau có con chó lớn đi
theo, thong thả bước trên đường lát đá, nhất là thích đi dạo trong mưa
nhỏ.
Tiểu Nha có một nữ nô tóc vàng, Tiểu Vũ tất nhiên cũng có,
Đông Tây Nam Bắc không thích nữ nô mặt đầy nốt, thậm chí không cho phép
họ tới gần mình, ca ca nói ngu xuẩn có thể lây truyền, nên các nàng
đương nhiên cho rằng những cái nốt tàn nhang kia cũng lây truyền.
Các nữ nô đều thích quấn lấy Hi Mạt Đế Á, trong mắt bọn họ những chủ nhân
tôn quý đều không bình thường, nữ chủ nhân cho bọn họ ngày ăn ba bữa,
mỗi bữa lại ngon lành như thế, cháo yến mạnh là đồ ngon trong ký ức, ở
nhà chỉ có ngựa mới được ăn.
Lần đầu tiên ăn cơm ở Vân gia, bọn
họ không dám đụng vào đồ sứ tinh xảo, bên trên còn có hoa văn đẹp đẽ,
mình chưa bao giờ thấy, đánh vỡ cái bát như thế dứt khoát sẽ bị treo cổ.
Hi Mạt Đế Á phí rất nhiều công sức mới làm bọn họ hiểu, những cái bát đó
là cho họ dùng, còn đem khoe đồ sứ mà nàng dùng, mới khiến họ miễn cưỡng tin chủ nhân của mình giàu có thể nào.
Nhất định là một vị quốc
vương, đó là lý giải của bọn họ, thị nữ đều mặc tơ lụa đẹp đẽ, khiến bọn họ trên người chỉ khoác một tấm vải đay càng thêm tự ti, lấy y phục mỹ
lệ được phát, bọn họ cho rằng đây là đãi ngộ công chúa mới có, nhất định là quốc vương thích mình, muốn mình làm tình phụ, đó là suy nghĩ tự
nhiên nhất, trừ tấm thân này, bọn họ không có gì khác.
Trang điểm thật xinh đẹp, mang nghi hoặc nói với Hi Mạt Đế Á, làm Hi Mạt Đế Á
thiếu chút nữa cười ngạt thở, chỉ Vân Diệp và Vân Mộ vừa mới về, chơi ác nói đó là quốc vương bệ hạ và công chúa điện hạ.
Vì quyến rũ
quốc vương bệ hạ tôn quý, bị vương hậu bệ hạ giáo huấn một trận nên
thân, liền đi thỉnh giáo thánh nữ Hi Mạt Đế Á vô song, thánh nữ thương
hại kể cho họ nghe sự ác độc của vương hậu, vương hậu từng dùng đao chặt gãy chân mấy võ sĩ, còn chặt tứ chi của tình địch, ném vào nơi hoang
dã, vương hậu hỉ nộ thất thường, quốc vương bệ hạ đã ghét lắm rồi, chỉ
cần nữ nô xinh đẹp cố chút nữa, nói không chừng được bệ hạ yêu thích,
truất ngôi vương hậu độc ác.
Nghe thánh nữ nói thế, các nữ nô
liền đem trang điểm và cần cù làm vốn liếng của mình, một số nữ nô thông minh lén sửa trang phục, nửa bầu vú lộ ra ngoài, làm đám gia tướng chảy nước giãi.
Đợi tới khi Tiểu Vũ thông minh
học hiểu mấy câu của Hi Mạt Đế Á, dần dần làm rõ suy nghĩ của nữ nô, Tân Nguyệt đùng đùng nổi giận đi tìm Hi Mạt Đế Á tính sổ, từ khi nào mà
mình thành hoàng hậu ác độc, lại còn chặt chân tay tình địch ném ra đồng hoang, Tân Nguyệt rất chú trọng danh dự của mình.
- Cũng không
phải là sai, ở phương tây, hầu tước ở đất phong tương đương với quốc
vương rồi, nói cô là vương hậu đâu có sai, đám nữ nô kia không hiểu hệ
thống tước vị phức tạp của Đại Đường, chỉ đành giải thích như thế, còn
về phần giết tình địch, chẳng lẽ cô không có ý nghĩ chôn Na Mộ Nhật vào
chum chắc?
- Nếu là ta thì ta sẽ làm thế, nếu như ta thực sự
thích một người, ta sẽ giữ thật chặt, không cho nữ nhân khác có bất kỳ
cơ hội nào, nếu như thực sự co tình địch, ta sẽ cho vào chum, rải thêm
muối nữa.
Tân Nguyệt tuy mồm mép chua ngoa, nhưng gặp phải Hi Mạt Đế Á là không đấu nổi, vì khi Tân Nguyệt ngứa mắt với Na Mộ Nhật là
chửi mắng muốn đem Na Mộ Nhật làm thịt muối, giờ bị người ta vin vào đó, mới hối hận nói không lựa lời.