Thời gian cứ từ từ trôi, có
khi thời gian có thể ủ ra tuyệt thế mỹ vị, cũng có lúc sẽ tạo ra dã tâm, nhưng dù là kế mưu tối tăm nhất, cũng sẽ trở nên sáng tỏ qua thời gian.
Vân Diệp rốt cuộc cũng có thời gian đến đào mấy vò mỹ tửu dưới gốc tùng
trước cửa nhà Lý Cương tiên sinh. Đó không phải là rượu mạnh của Vân
gia, mà chỉ đơn thuần là rượu gạo, nếu như để lâu thêm chút nữa sẽ thành trạng nguyên hồng, hoặc là nữ nhi hồng. Hôm nay, mấy vò rượu cũng ước
chừng 10 năm rồi, rượu bên trong chắc cũng chuyển sang màu hổ phách.
Một người ngồi dạng chân ôm vò rượu, cẩn thận mở bùn phong phía trên,
rồi sáp phong phía dưới, cuối cùng bỏ dây tơ hồng mục nát, mùi rượu đậm
đà liền tán phát ra.
Rượu này không để cho ai chỉ để riêng mình uống, rượu này uống xong có
thể đối thoại chán chê với Lý Cương, có thể nói chuyện với quỷ thần mà
không cần phải nói, chỉ cần nghĩ trong lòng, quỷ thần tự nhiên sẽ có
linh.
Cái muôi dài đã sớm được chuẩn bị, Vân Diệp cứ thưởng thức từng muôi
từng muôi mỹ vị. Tuy nói rượu lâu năm nên pha với rượu mới, để có thể
phát ra vị đạo thuần hậu nhất, nhưng Vân Diệp không muốn, y lo sau khi
pha ra sẽ chẳng còn vị đạo vốn có.
Hai năm, thành Trường An ngoại trừ trở nên tráng lệ hơn thì cũng không
có gì đáng nói. Nếu như có thể lên cao nhìn xuống, sẽ thấy nông dân
không ngừng tiến vào thành thị. Trồng trọt bây giờ nếu không thể trồng
trên quy mô lớn, thật sự là không kiếm được mấy cái ăn. Cho nên nông dân từng bị trói buộc trên đồng ruộng mấy nghìn năm bắt đầu mò vào thành
thị, làm thợ kiếm hơn làm ruộng rất nhiều.
Hiện tại thành thị đã bị lấp đầy bởi dân số ngoại lai, thậm chí gần
thành tường cũng có dân cư sống. Hai năm yên ổn đã cho xã hội Đại Đường
cơ hội phát triển mạnh mẽ. Sau khi xây vài công trình quy mô lớn, quốc
khố to lớn của Đại Đường cũng giảm bớt đôi chút.
Tam Kinh đã được quán thông, đại lộ trùng điệp ôm Quan Trung gọn gàng
trong ngực. Vận hà một đường hướng tây, bởi vì lo thuỷ triều trào ngược
nên chỉ có thể vòng qua U Châu, cuối cùng tương liên với Hải Hà. Đường
vào Thục trung cũng đã đột phá Kiếm Môn quan, bình nguyên Thành Đô đang ở dưới chân, Thục trung cũng không thể phá bỏ sạn đạo mà thành một thế
giới riêng.
Làm một đế vương phong kiến, khi còn sống Lý Nhị cực kỳ chói lọi rạng
rỡ, quốc triều cường thịnh, tứ hải uy phục, kinh tế phồn vinh, bách tính an cư, bày rõ cảnh tượng thịnh thế. Chưa từng có vương triều Đường
cường đại nào lấy tinh thần thượng võ, lòng dạ bao la tiếu ngạo đông
phương. Trường An từ 400 sau Hán vong lại lần nữa trở thành trung tâm
Châu Á, ai cũng muốn dùng thủ bút của mình khắc họa đại khí phách, đại
cách cục của thịnh Đường một cách chân thực nhất. Kim qua thiết mã, đại
mạc hoàng sa, cung điện nguy nga, tơ lụa tung bay, hát hay múa giỏi, kỳ
trân dị bảo, thi từ ca phú, lê hoa sáng ngời, lãnh thổ bát ngát, vạn
quốc tới triều... Đây chính là tiền đồ xán lạn của một thời đại vĩ đại.
Thân phận khi còn thiếu niên của Lý Nhị là một công tử quý tộc có huyết
thống Tiên Ti, cũng có liên hệ máu mủ với người thống trị Tùy triều.
Thời Dân quốc có câu chuyện ba tỉ muội Tống gia nổi tiếng, nhưng so với
tam tỉ muội của Độc Cô gia thì vẫn kém hơn. Tam nữ của Bắc Chu đại tướng quân Độc Cô Tín được gả cho ba vị đế vương, một người gả cho Tùy Văn
Đế, một gả cho tổ phụ Đường quốc công của Lý Nhị. Lý Nhị trên người có
hào quang vinh dự là vậy, cho nên sĩ đồ của hắn thuận lợi, hơn nữa khi
còn thanh niên bộc lộ được tài hoa quân sự, từng suất binh đánh lui Đột
Quyết đang vây khốn Nhạn Môn Quan. Bởi vì Tùy Dương Đế lúc này đang bị
kẹt ở Quan Trung, cho nên đó là lần đầu tiên hắn được đứng trên đỉnh
danh vọng.
Thái tử Kiến Thành, vương tử Nguyên Cát và Lý Nhị đều do Độc Cô hoàng
hậu sinh ra, Kiến Thành làm người rộng rãi, lại xâm nhập thành công
phòng ngự người Đột Quyết ở bắc phương, hắn tham dự việc sáng lập đế
quốc Đường có lộ ra là người có tài trị quốc, mà Ngụy Trưng từng là tâm
phúc của hắn cho thấy thủ hạ của hắn cũng không thiếu kẻ đa mưu túc trí.
Hắn là một người kế nhiệm hợp cách, nhưng tranh giành đế vị lúc nào cũng đầy âm mưu mà biến số, so với Tần vương dã tâm bừng bừng mà nói thì lực lượng của Kiến Thành quá nhỏ yếu, cái chết của hắn dễ làm người ta liên tưởng tới số mạng của Tần trưởng tử Phù Tô. Tiếp theo Lý Nhị xử lý hậu
nhân của Kiến Thành, Nguyên Cát mà không chút nể mặt, dùng thủ đoạn tàn
độc để quét sạch người có thể uy hiếp đến đế vị của hắn, nhưng điều này
lại trở thành vết nhơ trong ánh hào quang mà cả đời hắn không thể nào
lau sạch.
Sau khi Lý Nhị lên ngôi, đúng như đời người hi vọng, Đường triều nhanh
chóng cường thịnh, là một chính trị gia và thống soái kiệt xuất, hắn dốc hết sức để đưa đế quốc vào thời đại tự tin, sung túc. Dĩ nhiên chiến
tích này không chỉ có công lao của cá nhân hắn, trong thời Trinh Quán,
thành tựu về văn trị võ công có được là do một nhóm lớn văn thần võ
tướng tài hoa. Lăng Yên các, một tiểu đình tầm thường bởi vì đại họa sĩ
Diêm Lập Bản tự tay họa 24 công thần mà lưu tên sử xanh.
Hôm nay vốn là ngày Lý Nhị toi đời, nhưng hắn lại đang cao hứng xem ca
vũ. Vân Diệp ôm vò rượu trong ngực say ngã dưới một gốc đại thụ.
Hôm nay là ngày 26 tháng 5 năm Trinh Quán 23.
Lời của Hầu gia Lưu Tiến Bảo không bao giờ dám trái, hôm nay thấy một
đôi sóc đang giao phối trên ngực Hầu gia hắn cũng không dám tới đuổi, vì Hầu gia từng nói không cho ai tới gần. Tất nhiên sóc không phải là
người, cho nên có thể tới, thậm chí còn có thể giao phối.
Lá thông khô rơi đầy trên người y, đó là do sóc kéo đến càng lúc càng
nhiều, bọn chúng mê muội cái mùi trong cái vò không đó, sau khi ngửi
xong thì bắt đầu nát.
Trong Trường An thành lại vang lên 108 tiếng la cổ (chiêng trống), Vân
Diệp ngưng thần lắng nghe, xác định chỉ là tiếng la cổ như thường ngày
chứ không phải tiếng báo hoàng đế chết. Y ngáp một cái rồi bò dậy, ném
vò rượu ra xa, gọi Lưu Tiến Bảo ôm hai vò còn lại theo sau rồi thất thểu về nhà.
Những gì nên nói với quỷ thần đã nói xong, cả người liền cảm thấy sung
mãn. Dù đầu nhức như muốn nứt ra vậy, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng nhẹ
nhõm.
Những lời này có thể nói với Lý Cương, có thể nói với Nhan lão tiên
sinh, có điều không thể nói với người sống. Tính ra thì Vân Diệp cho là
mình đã trả lại diện mạo vốn có cho cái thế giới này, nếu như bây giờ
bước chân lịch sử đang chệch hướng, thì Vân Diệp cũng không nghĩ là mình phải chịu trách nhiệm gì.
Giờ y đã lên chức gia gia, Yên Dung đã sinh hạ cho Vân gia một tiểu tử
mập mạp. Phùng Viện cũng cho ra đời một khuê nữ xinh đẹp, hai hài tử chỉ cách nhau có 3 ngày.
Tảo hôn hại chết người à, hậu thế 38 tuổi không chừng còn chưa kết hôn,
vậy mà giờ đã làm gia gia. Nghĩ đến hai hài tử khả ái kia, trong lòng
Vân Diệp càng thấy ngọt ngào.
Việc duy nhất khiến Vân Diệp không vui, chính là gần đây Vượng Tài bị
rụng lông, chải bàn chải ba lần vẫn còn lông rớt xuống, không ai dám nói với Vân Diệp, rằng Vượng Tài đã là một con ngựa già hai mươi mấy tuổi
rồi.
Đi tới cửa nhà, vẫn còn một đèn lồng đỏ to đùng chưa lấy xuống, đây là
dấu hiệu báo cho bên ngoài Vân gia có hậu nhân xuất thế. Vân Diệp bước
lại lấy gậy trúc gỡ đèn lồng đã nghiêng xuống rồi mới chắp tay vào nhà.
Lão Tiền cười phà phà giúp Hầu gia phủi bụi trên người, lại mắng Lưu
Tiến Bảo vài câu, rồi mới ân cần hỏi Hầu gia đã ăn cơm chưa.