Sinh mệnh đều bắt đầu vào
sáng sớm mỗi ngày, Quan Trung vào tháng sáu, mặt trời còn chưa lên,
không khí ẩm ướt lan khắp bình nguyên, cái chuông cổ của thư viện vẫn
vang lên theo đúng quy luật ánh sáng trong ngày, mặc dù thời gian thành
lập chưa lâu, Ngọc Sơn thư viện đẫ có vài phần cổ kính điềm đạm, nó
không vì bất kỳ ai gia nhập mà thay đổi.
Ngồi lâu trong mùa hè vốn là một chuyện khổ sai, ghế sau mỗi lần tan học đều ướt sũng, cho nên cần có người dùng nước sạch lau mỗi ngày. Vốn có
học sinh trực nhật, nhưng sau khi Đơn Ưng tới, chuyện lau bàn ghế của
lớp thấp là đọc quyền của hắn.
Hôm qua vì khi đi lấy thức ăn không cẩn thận va vào cánh tay Lý Hữu, làm cả một bát cháo đổ ụp lên đầu Lý Ảm ở phía trước, mặc dù chỉ là không
may, hắn vẫn bị trừng phạt lau toàn bộ phòng học trong ba ngày.
Còn về lần trước là khi hắn đi đun nước, móc trên đòn gánh đột nhiên
trượt ra bay đi, vừa vặn móc vào mông Mạnh Hữu Đồng, khá là nghiêm
trọng, Mạnh Hữu Đồng nằm trên giường mất hai ngày mới đứng lên được, về
sau nhìn thấy Đơn Ưng là ôm mông chạy cho xa.
Còn về cảnh ngộ của Lý Thái trong tiết võ kỹ thì nói ra ai cũng thương
tâm rơi lệ, vốn tập trung một đám cao thủ, để dằn mặt học sinh mới, ai
ngờ một khắc sau tất cả cao thủ nằm cả đống trên mặt đất, nằm dưới cùng
chính là Lý Thái.
Sau khi vắt khô khăn lau, treo lên dây thừng ở góc tường, Đơn Ưng đứng
thẳng dậy, bê thùng gỗ, đổ nước bẩn vào một cái ao, sau đó chuẩn bị ra
sông trước cửa rửa thùng gỗ, đó cũng là yêu cầu.
Thực ra hắn thích làm việc, có khi một ngày không làm việc, toàn thân
không thoải mái, cả lớp học hắn nhiều tuổi nhất, còn lại là đám tiểu tử
lỡ cỡ mười một mười hai, sùng bái hắn vô cùng, Đơn Ưng có sức lực bảo vệ bọn chúng, chẳng những đán cho bọn lớp trên chạy té đái vãi phân còn
luôn thanh làm, loại người này không làm lão đại thì ai làm?
Cho nên trong túi sách của Đơn Ưng chưa bao giờ thiếu các loại bánh, đều do học sinh lớp dưới khi về nhà chuyên môn mang cho hắn, đứa nào cũng
lén lút như ăn trộm, thư viện không cho học sinh mang thức ăn từ nhà
tới, thường thường bị lục soát mang đi. Chấp hành điều lệ này là đám
hoàn khố lớp trên, rất thiết diện vô tư, còn về phần bánh trái đồ ăn lục soát được đi đâu thì thư viện chưa bao giờ hỏi tới.
Túi sách của Đơn Ưng không ai dám lục, lần trước tên lục ra bánh bị cánh cửa kẹp vào tay, sau đó không ai dám lục soát túi sách của hắn nữa,
toàn thư viện chỉ có hắn có thể mang thức ăn ở nhà tới, đám tiểu đệ tất
nhiên đều nhờ cậy hắn, cho dù bị tổn thất một nửa. Đơn Ưng coi chuyện đó là đương nhiên, cha hắn, ông hắn là ăn cướp chuyên phân chia đồ trộm
cướp, mình sao có thể là ngoại lệ.
Lý Thái sau khi bị chơi cho một vố học khôn rồi, chuyên môn mời Đơn Ưng
vào mê trận, xin lỗi vì cười người khác. Mỗi ngày mời một lần, mỗi lần
mời xong còn đưa cho nhiều thuốc trị thương, tìm Mạnh Hữu Đồng chuyên
môn xoa thuốc, là dược tửu do Tôn tiên sinh đặc chế, muốn dược lực phát
tán thì phải xoa mạnh, Mạnh Hữu Đồng xoa rất mạnh, đôi khi còn nghiến
răng mà xoa, hai tên này không có ý tốt đẹp gì, biết thế song Đơn Ưng
vẫn tình nguyện nhận lời mời.
Tất cả những điều đó đều lọt vào mắt Vân Diệp, y không ngăn cản, Đơn
Ưng cần sinh hoạt tập thể, giá trị quan của tên này sai lệch nghiêm
trọng, sửa chữa lại sẽ rất khó, chỉ có thời gian mời dần dần làm mờ
những vết thương hắn phải chịu.
Vân Diệp hiện giờ tạm thời không có thời gian suy nghĩ vấn đề giáo dục
Đơn Ưng, y có một nhân vật phải tiếp đãi, nhân vật rất trọng yếu, ba
mươi mốt hộ Vân gia trang liên danh tiến cử một vị cao nhân, nói là nhân hiếu tài học không thiếu thứ gì, là nhân tài hiếm có.
Trang hộ Vân gia hiện giờ toàn đặt mắt lên đỉnh đầu, gặp người bên ngoài chẳng buồn chào, vậy mà có một vị lấy được thiện cảm của toàn bộ bọn
họ, lại chuyên môn tìm người nhờ cậy tới lão nãi nãi, thể diện không
phải nhỏ.
Tình nghĩa của các trang hộ không thể không nể, chỉ cần Vân gia không
muốn mang tiếng là coi thường trang hộ thì Vân Diệp phải gặp tên này,
còn không thể thất lễ. Vì vào thư viện đọc sách, có người quỳ trước cửa
thư viện, có người ăn vạ khóc lóc, còn về nhờ vả quan hệ là con đường
chính quy, thông qua các trang hộ là người đầu tiên.
Thiên niên lịch sự nho nhã, áo vải màu lam bị gặt tới trắng bệch, ống
tay áo sờn hết cả, chân đi một đôi giày cỏ, mặc dù đơn giản, nhưng kiểu
bện giày đẹp hơn người khác, tóc chải chuốc cẩn thận, lấy tấm vải bố
buộc chặt, nhìn có vẻ như là cắt từ y phục ra, nếu bây giờ Vân Diệp vén
áo hắn lên, nhất định nhìn thấy chỗ nào đó thiếu một miếng lớn.
Làm Vân Diệp chú ý nhất là đôi mắt kia, nó cứ xoay tròn trong hốc mắt,
rất ít khi dừng lại ở một chỗ, đây là một người không chịu an phận thủ
thường. Chén trà của Vân Diệp đã được tên này đứng dậy thêm nước tám
lần, cơ bản là chỉ cần nhấp một ngụm là hắn thêm nước một lần.
Trong thời gian đó Vân Diệp không nói một câu, không phải không muốn nói mà là không biết bắt đầu từ đâu, đề thi thư viện dùng để kiểm tra tân
sinh tới giờ vẫn trắng tinh, nói cách khác tên này chẳng biết gì cả, vì
sao lời từ chối luôn khó nói như thế?
Cuối bài thi chỉ viết một câu:" Thiên hành kiện, quân tử đương tự cường bất tức! "
***Trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử tự cường phấn đấu vươn lên không ngưng nghỉ.
- Ngươi biết hàm nghĩa của câu này không?
Cân nhắc mãi Vân Diệp lên tiếng hỏi:
- Vãn sinh biết một chút, ý nói là, ông trời làm chuyện đê tiện, chúng
ta cứ coi như ông ta đánh rắm, đương nhiên nên bịt mũi lại không hô
hấp, nhịn một thời gian là qua. Tiên sinh thấy vãn sinh trả lời thế nào?
Thiếu niên nhìn Vân Diệp đầy kỳ vọng:
Vân Diệp mặt xám ngoét, nhìn hàng chữ có vài phần phong cách thư pháp, lại nhìn mặt thiên niên, cố nhịn hỏi:
- Ngươi đi học chưa? Tiên sinh là vị nào, ta muốn gặp vị đó.
- Vãn sinh chưa từng đi học, câu nói này là vãn sinh nghe được từ miệng
Trương thiếu gia, cảm thấy rất có khí thế, liền nhớ lấy, không hiểu hàm
nghĩa nên hỏi Trương thiếu gia, Trương thiếu gia giải thích như vậy, vãn sinh ghi nhớ trong lòng, không dám quên.
Nói rồi còn hướng ra ngoài cửa chắp tay, tựa hồ tạ ơn thằng khốn nạn họ Trương.
- Ngươi không phải lương gia tử?
Vân Diệp lại hỏi lần nữa, lương gia tử của Đại Đường chưa tới mức bị
lừa tới mức độ đó, Trương thiếu gia dám xỉ nhục học vấn chỉ có một
nguyên nhân, thiếu niên này tiện tịch.
Không ngờ thiếu niên này lại lấy trong lòng một văn thư hộ tịch, mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói:
- Từ một tháng trước vãn sinh là lương gia tử, mẹ vãn sinh cũng thế, đây là văn thư huyện nha Trường An cấp.
Vân Diệp từ lời của hắn nghe ra manh mối, không nói gì cả nhận lấy văn
thư mở ra xem, quả nhiên là một văn thư phát lương, một tháng trước mới
có hiệu quả, nhưng điều ghi trên đó khiến Vân Diệp cả kinh.
Vì một người mẹ nô tỳ già què chân gia tám trăm đồng, thiếu niên Khúc
Trác này làm ở thương gạo Trương gia tới mười năm, không biết trước kia
vì sao Khúc Trác kỳ hợp đồng này, nhưng từ hợp đồng xét, khi tám tuổi
hắn là lương gia tử, không phải nô tịch.
Thân thế của hắn đáng để người ta thông cảm, nhưng học thức của hắn còn
xa mới đạt tiêu chuẩn tuyển chọn của thư viện, nếu như nhất thời mềm
lòng nhận hắn, đó là sự bất công lớn với các học sinh vào qua thi cử.
- Khúc Trác, học vấn của ngươi kém quá xa, thư viện không cách nào nhận
ngươi, hơn nữa ngươi cũng bỏ lỡ kỳ thi rồi, cho nên về đi, học tốt kiến
thức cơ sở rồi hẵng tới.