Khi Lý An Lan đang tự thương cho bản thân thì Tiểu Linh Đang chạy tới, nó hôm nay bị mượn tới Thính Đào quán làm việc, nghe nói là phải hầu hạ hai tên học tử mới tới, trong hoàng cung này chỉ có nha hoàn của mình là bị mượn đi mượn lại, mình không cho, song không chịu nổi mẫu thân cầu khẩn! Ôi khổ cho Tiểu Linh Đang.
- Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ về rồi đây.
Tiểu Linh Đang để tóc kiểu cung nữ kêu mừng rỡ đẩy cửa sổ ra, ánh mặt trời bên ngoài phòng chiếu lên người Lý An Lan, tức thì xua tan âm u trong lòng nàng. Tiểu Linh Đang là cô bé thuộc phái lạc quan, chưa bao giờ biết u sầu là gì, thấy tiểu thư nhìn mình liền móc từ trong lòng ra một cái gói lá sen, cẩn thận mở ra, bên trong có một cái đùi gà vàng ươm, đưa đùi gà cho tiểu thư:
- Tiểu thư mau ăn đi, cái này do nô tỳ xé được từ trong khay của một tên tướng công ngốc, y không hề phát hiện ra, ngon lắm.
Lý An Lan trong lòng chua xót, mình đường đường là trưởng công chúa, chỉ vì mẫu thân thân phận thấp kép nên mới bị bỏ quên 12 năm, giờ người trong hoàng cung cho rằng mình bất mãn vì phụ hoàng quên mình, nên không muốn đầu hàng ông ấy, rơi vào cái cảnh phải tự lực cánh sinh. Thường ngày tới thịt thà cũng chẳng được thấy, nhìn Tiểu Linh Đang nuốt nước bọt khiến nàng thê lương bội phần.
Nàng xé một miếng thịt gà cho vào miệng nhai chậm rãi, cứ như muốn đem tất cả mọi thứ có trong miếng thịt nuốt vào bụng, đem số thịt gà còn lại cho Tiểu Linh Đang:
- Ta có chừng đó là đủ rồi, mấy ngày qua chẳng muốn ăn gì cả, còn lại ngươi ăn hết đi.
Tiểu Linh Đang chẳng nghĩ ngợi gì đã nhận ngay lấy, cắn từng miếng lớn, ăn hết thịt rồi liếm xương gà một cách ngon lành, phát ra tiếng chút chút, tựa hồ vô cùng hưởng thụ.
- Linh Đang này, tên tướng công ngốc đó tên là gì?
- Nghe nói tên là Vân Diệp, là một vị hầu gia, nô tỳ lấy cái đùi gà này từ khay của y, y rất là khôi hài, không có đùi gà chỉ uống một bát canh củ cải, số thịt gà còn lại cũng không ăn. Vốn nô tỳ tưởng rằng y phát hiện rồi, nhưng y không nói gì cả, thái tử hỏi tới cũng không nói, rõ ràng không ăn đùi gà lại tranh luận với thái tử nửa ngày, tiểu thư bảo có ngốc không?
Tiểu Linh Đang đang mừng thầm cho bản thân:
- Đồ nha đầu ngốc, y biết ngươi ăn vụng đấy, chỉ là không nói mà thôi, còn che giấu cho ngươi trước mặt thái tử. Người này không tệ, giống người đọc sách, có lòng khoan thứ, không giống tên phóng đãng ta gặp hôm nay, không ngờ giữa chốn đông người lại gọi ta là lão bà, cái hạng thô tục hạ lưu, ta mà gặp lại sẽ đánh tiếp, ai bảo y tùy tiện khinh bạc người khác.
Chủ tớ hai người đang ở trong phòng mắng chửi tên phóng đãng thì Vân Diệp ở Đông cung dùng trứng gà nóng ấp hốc mắt, bất kể là ai có con mắt gấu mèo đều không thể có phong độ ngời ngời nữa. Nhưng lòng y thì đang mừng phát cuồng, lần đầu tiên y phát hiện ra lạc thú trong đời ở Đại Đường, chỉ cần đưa Lý An Lan về nhà, vài năm nữa sinh đứa con trai, tất cả mọi thứ ở nơi này sẽ không khác gì đời sau nữa. Trái tim của mình, ngôi nhà của mình mới có thể coi là hoàn chỉnh thực sự. Nhìn cái gương đồng mờ mờ, Vân Diệp nghiến răng nói:
- An Lan muội tử, nàng là của ta, kẻ nào muốn tranh với ta, ta nhất định băm thây hắn thành vạn mảnh.
Trình Xử Mặc, Lý Thừa Càn ở ngây bên cạnh, nghe thấy câu nói hung hăng này thì đồng loạt rùng mình.
- Diệp Tử, chúng ta cứ nói chuyện nạn châu chấu đi, ngươi thực sự muốn gặp mẫu hậu ta, sau đó nói không muốn đi học nữa?
Lý Thừa Càn quyết định chuyển đề tài, vì tình yêu của Vân Diệp thực sự quá âm u, quá tanh máu:
- Ai bảo thế, chuyện đi học sao có thể bỏ dở giữa chừng, từ hôm nay trở đi ta sẽ ngày ngày tới hoàng cung tiếp nhận sự dạy bảo của nương nương, mưa gió cũng không sờn.
Vân Diệp nói chắc như đinh đóng cột:
- Ngươi tới tiếp nhận dạy bảo của mẫu hậu ta hay là đợi gặp tỷ tỷ ta?
Lý Thừa Càn có hơi nghi ngờ:
- Đương nhiên là tới tiếp nhận giáo dục, ta phát hiện ra gần đây mình đi xuống hơi nhiều, cần nghe lời vàng ý ngọc của nương nương, nếu thuận tiện gặp được tỷ tỷ của ngươi thì không thể tốt hơn rồi.
- Tiểu Diệp, vừa rồi ngươi còn nói hai huynh đệ ta phải xuống vùng quê cứu bách tính thiên hạ, ngươi thay đổi chủ ý rồi à?
Trình Xử Mặc có hơi bực, nói thực lòng là hắn không muốn vào hoàng cung học chút nào.
- Nạn châu chấu? Nạn châu chấu gì, có chuyện này à? Không thấy ta phải theo đuổi lão bà sao, ai đi rảnh cứu người khác, đó là chuyện của bệ hạ, hiện giờ quan trọng nhất là đưa lão bà vào tay.
Nghe Vân Diệp nói lời này, Lý Thừa Càn và Trình Xử Mặc cùng xông tới ấn y xuống bàn, điên cuồng chà đạp.
************
Vân Diệp đã ngồi ở trước cửa sổ rất lâu rồi, trăng bên ngoài tròn vành vạnh, ánh sáng mát lạnh chiếu lên người càng tăng thêm sự cô tịch. Ở tương lai xa xôi kia từng có một nữ tử cũng quật cường, ngây thơ như thế, nhưng lại nóng bỏng như lửa yêu thương mình. Vân Diệp có thể dùng ngôn từ đẹp đẽ nhất miêu tả dung nhân của nàng, nhớ mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh nàng. Thậm chí lúc nàng luộm thuộm nhất, dáng vẻ lôi thôi lếch thách đó trong mắt Vân Diệp vẫn hoàn mỹ nhường nào.
Bọn họ cùng trải qua những ngày tháng xui xẻo nhất, cho dù ở trong nhà hoang bị vứt bỏ cũng ngọt lịm. Cuộc sống nghèo khó không chia rẽ được bọn họ, nhưng bị một cái lỗ giun làm cách trở hai đầu tận nghìn năm.
Bao nhiêu đêm nằm mơ Vân Diệp khóc ướt đẫm mặt, dùng chăn che đi tiếng nghẹn ngào. Y chẳng hề có chút lưu luyến nào với cuộc sống quý tộc triều Đường, y có thể không chút do dự vứt bỏ tất cả mọi thứ ở đây để nhào vào vòng tay ấm áp của vợ.
Cho dù mỗi ngày làm việc mệt như chó, cho dù mỗi ngày về nhà phải làm cơm, cho dù mỗi ngày phải đối diện với lời cằn nhắn của vợ, y cũng vui vẻ chịu đựng.
Không trở về được nữa! Đó là sự tuyệt vọng tới mức nào, khi nhìn thấy Lý An Lan, cho dù nàng che mặt không giấu được vóc dáng yêu kiều cũng chẳng khiến Vân Diệp muốn nhìn thêm một cái, nhưng cơn gió tinh nghịch kia vén khăn che của nàng, chỉ một cái liếc nhìn khuôn mặt đẹp nhất trong tim đã trộn vào nhau, y kích động muốn khóc lớn, muốn hét thật lớn, mốn ôm lão bà vào lòng, muốn thổ lỗ thống khổ của mình. Muôn vàn lời muốn nói ra tới miệng biến thành một tiếng "Lão bà!"
Ly An Lan có lẽ không hiểu hai hàm nghĩa của hai từ "lão bà" này, nhưng nàng hiểu được tỉnh cảm ẩn chứa trong đó, loại tình cảm này với nàng mà nói là một sự xúc phạm, cho nên mới dẫm mạnh vào chân Vân Diệp, nhắc nhở y mình không phải nơi gửi gắm tình cảm đó. Nàng là Lý An Lan kiêu ngạo.
Suột một đêm không ngủ, Vân Diệp chờ mãi mà không thấy sáng, canh phu ở chung lâu, cổ lâu hình như chết sạch rồi, mãi không chịu gõ chuông canh bốn. Y mong chờ ngày sáng, y khao khát được nhìn thấy khuôn mặt khiến y ngày đêm vấn vương.
Cắm mặt vào trong nước lạnh thấu xương, lỗ chân lông co hết lại, mặt đau như có lửa đốt, y cần thứ hiệu quả đó.
Trình Xử Mặc đang tru lên, thống khổ đầu đầu vào tường kêu rầm rầm, mới có canh bốn! Gà còn chưa gáy, sao còn đang ngủ trên trời đã bị Vân Diệp lôi ra khỏi chăn ấm, hắn có khuynh hướng muốn tự sát. Tối qua chạy đi an ủi Cửu Y, về đến nhà thì đã sắp canh hai rồi, bị lão nương giáo huấn rất lâu, mới chợp mắt được một chút thì bị huynh đệ dựng dậy, cứ thế này thì Tiểu Trình cảm thấy chết đi cho xong.
- Huynh đệ, ngươi thực sự muốn làm phò mã à?