Một thành lạc đã cỡ nhỏ đang tiến nhanh về phía thành Trường An, Vân Diệp nhàn nhã ngồi trong một
gian phòng nhỏ, nhìn đại quân của mình qua ô cửa, lòng đầy kiêu ngạo.
- Áo choàng đỏ mặc lên người những tên này đúng là phí phạm, thứ đó dùng để ngự hàn, chứ không phải phanh ngực ra đón gió cho đẹp, đây là chỗ
hoang dã, làm thế cho ai xem?
Vân Diệp lắc đầu, đặt chén rượu xuống bàn.
Trình Xử Mặc chưa bao giờ thích uống rượu trong chén, rượu ngon đến đâu
hắn cũng đổ vào bình nước quân dụng, cầm lên tu ừng ực, hiện giờ cũng
như thế, bình của hắn là thứ đặc chế, to hơn của người khác, nặng hơn,
bình ánh kim quang.
Thấy Trình Xử Mặc không đáp, Vân Diệp loại nói:
- Loại rượu này phải uống bằng chén sứ trắng, nhấp từng ngụm nhỏ, ngươi cho vào bình làm gì?
- Kệ ta! Uống rượu cũng không cho người ta yên.
Trình Xử Mặc cầm bình nước lên, hài lòng gật đầu, tu một cái hết sạch, liếc xéo chén sứ trong tay Vân Diệp, vén rèm ra ngoài.
Tên này gật đây tâm tình rất tệ, từ sau khi biết lão tử mình sống không
bằng chết liền trở nân bất t hường, rảnh rỗi là trèo lên chỗ cao nhất
nhìn về phía tây, làm Vân Diệp cũng căng thẳng, chỉ sợ hắn nóng đầu chạy tới Đại Phi Xuyên, Lão Trình trở về nhất định nổi cơn lôi đình, Trình
Xử Mặc bị phạt, mình cũng không thoát.
Mỗi người đều có chuyện phải làm, Trình Xử Mặc về kinh phải nghênh
ngang, để Trình gia có được lợi ích mức cao nhất. Vân Diệp trở về phải
chui vào ổ chuột trốn đi, dần dần để bão tố quét qua, cuối cùng hấp mình trong lồng, để y biến thành vừa béo vừa trắng, đó là chuyện đại gia tộc phải làm.
Sau khi tiến quan, Đỗ Như Hối không nói chuyện với Vân Diệp nữa, một mình một phòng mày mò đồ cổ, cả ngày không lộ diện.
Ông ta đang tị hiềm, chuyện quan viên địa phương giao hết cho Hứa Kính
Tông lo liệu, người bình thường không gặp được Đỗ tướng uy danh hiển
hách, càng không gặp được Vân hầu thần bí, nhiều khi Vân hầu đệ tử thần tiên có thể nói là người thần bí nhất Đại Đường.
Bởi vì y chưa bao giờ tiếp kiến quan viên địa phương, nếu cần, y thậm
chí chẳng muốn rời khỏi nhà, chỗ gặp được y chỉ có thể là triều đường
hoặc thư viện, tụ hội huân quý cũng ít tham dự, cho dù là tang lễ cưới
gả cũng phải là của huân quý quan hệ rất thân cận thì y mới xuất hiện
thoáng qua.
Thần bí, thanh cao, kiêu ngạo, dị loại đó là ấn tượng Vân Diệp để lại cho quan viên Đại Đường.
Thực ra căn bản không phải như vậy, chỗ Vân Diệp đi xung đột với họ
thôi, y ghét nhất là ở cùng đám trưởng bối huân quý, thích ở cùng tiểu
bối trong nhà, thà tới Yến Lai lâu xem múa còn hơn cùng đám lão gia uống trà, nghe hát, ca khúc ê a nẫu ruột đó Vân Diệp không thưởng thức nổi.
Các huân quý biết thói quan của Vân Diệp, ra mặt tiếp đãi y toàn là con
cháu xuất sắc nhất trong nhà, không cần thiết không gọi y, mà đám quan
viên thì lại vót đầu để được tham gia vào những sự kiện này, gặp được
Vân Diệp mới là lạ.
Càng không gặp được càng muốn gặp, nhưng ngưỡng cửa của Vân gia quá cao, quản gia lại là kẻ thế lợi, thu được bái thiếp toàn cười híp mắt nói
hầu gia không có nhà, có thời gian hầu gia sẽ tới thăm lại.
Thăm lại cái rắm chó ấy!
Vân Diệp phát hiện khí thế quân nhân trên người mình rất đậm, từ nói
chuyện tới làm việc đều vô cùng quân nhân hóa, như vậy không được, tính
cách quân nhân quá cứng rắn, tính cách này ở Đại Đường sẽ thua thiệt,
phải sửa, chỉ hạng lưu manh mới có thể như cá gặp nước.
Vân Diệp đang nghĩ làm sao hủy đi cái danh thần tướng đời mới thì Lý Nhị đang xem một tấu chương dài, vừa xem vừa cười đứt hơi, Đoàn Hồng tò mò
lắm, chuyện gì khiến hoàng đế luôn nghiêm nghị lại cười như trẻ con thế
này?
Phòng Huyền Linh cũng cười, đợi hoàng đế cười đủ rồi mới nói:
- Vân Diệp thiếu niên thành danh, trong lòng thế nào chẳng có chút kiêu
ngạo, với sự thông minh của y, thế nào cũng biết bệ hạ sớm có cách đối
phó với thành lạc đà, nên mới rỡ tung nó ra, để tính toán của bệ hạ đổ
vỡ, không còn cái gì để đem so sánh nữa, thành lạc đà của y mới thành
thiên hạ vô địch thật sự.
- Thiên hạ vô địch? Hiện giờ chiếc Đại Đế chẳng phải cũng là thiên hạ
vô địch đấy sao? Thứ vô địch thực sự là trí tuệ của con người, núi cao
còn có núi cao hơn, trẫm đã nhìn thấu rồi, con đường võ trang này không
có điểm cuối, Vân Diệp đã dẫn chúng ta lên con đường này, vậy hãy sải
bước tiến tới, tuy đám người Lý Cương cực lực phản đối, nhưng trẫm chưa
bao giờ dao động, bất kể vì quốc vận hưng thịnh, hay là vì bách tính an
cư lạc nghiệp, trẫm không cho ngoại địch tiến vào Trung Nguyên một bước.
Phòng Huyền Linh thầm thở dài, suy nghĩ này đi trời với giáo huấn tổ
tiên, xưa nay cương nhu đầy đủ mới là đạo trị quốc, độc tôn binh lực
không phải là thánh quân.
Chớp mắt cái lòng dạ lại sáng sủa, con người luôn đời sau hơn đời trước, thiên hạ chưa bao giờ thiếu kỳ tài, mình lui rồi tất nhiên sẽ có người xử lý hậu quả.
Thành lạc đà đã vào quan nội, vượt qua Tần Châu, dọc đường không ngừng
xuất hiện Chiết Trùng đô úy, lục sự tham quân. Bọn họ không ngăn cản,
chỉ hướng đại quân hô vang tên Chiết Trùng phủ của mình, thế là không
ngừng có người lặng lẽ rời quân trận, đứng sau lưng Chiết Trùng đô úy,
tới khi không ai xuất hiện nữa mới có Ngũ lễ tư mã đi ra giao sách công
lao, đều lấy si niêm phong, chỉ có thứ sử của châu mới được mở ra xem,
sau đó dựa vào quân công tiến hành ban thưởng.
Ngũ lễ tư mã giao phó văn thư xong nói nhỏ:
- Muốn kiếm tiền thì đứng có nhắm vào phần thưởng của tướng sĩ, đại soái nhà ta đã đánh tiếng với Đô thủy giám rồi, nếu có chuyện này, dù các
ngươi chạy vạy cửa nào cũng không thoát khỏi một đao vào cổ.
- Lời này các ngươi có thể đem về nói với thứ sử, đại soái nhà ta là
người niệm tình cũ, những tướng sĩ này không chết trên sa mạc lại tổn
thất trong tay các ngươi thì hắc, đại soái sẽ diệt cả nhà các ngươi.
- Đó là nguyên văn lời đại soái nhà ta, các ngươi có thể đi đàn hặc, có
thể kiếm chuyện với đại soái nhà ta, nhưng đừng tính toán với quân sĩ,
dù tính khí bọn họ hơi thối, mồm hơi thối, các ngươi coi như không nghe thấy đi, vì đại soái nhà ta chính là như thế đấy.
Chiết Trùng giáo úy và Lục sự tham quân sững sờ, chưa bao giờ họ bị uy
hiếp trắng trợn như vậy, bất giác nhìn ngọn cờ chữ Vân bay phần phật
trên thành lạc đà, thấy vị đại soái này ngang ngược quá độ rồi, chưa bao giờ có vị đái soái lĩnh quan nào can thiệp vào chuyện địa phương như
thế, đây là là hành vi vượt quyền.
Ngũ lễ tư mã thấy bọn họ không phục, vỗ vai Chiết Trùng nói:
- Quan viên địa phương có thể không để ý tới cảnh cáo của đại soái,
ngươi hẳn biết đại soái là người thế nào, trước khi tiến quan, một vị
vương gia giết mấy vị huynh đệ của bọn ta, kết quả, hừ, thi thể vị vương gia đó hiện chôn vào đất rồi. Lời tới đây là hết, không tin ngươi cứ
thử xem, đại soái cũng nói tốt nhất có mấy tên đui mù nhảy ra cho đại
soái tế đao.
Bàn giao xong xuôi, xe ngựa hậu cần đi qua mấy người này, văn thư đứng
trên xe đếm người rời đội ngũ, sau đó lấy bọc hành lý ném xuống, rất
nặng, rơi xuống đất bung ra, bên trong toàn là đồ vàng bạc.
Một vị lữ trưởng chuẩn bị về nhà nhặt bọc lên, chia cho bộ hạ, lấy một
cái đĩa vàng nhét vào lòng mới đứng sau lưng Chiết Trùng giáo úy.
- Con mẹ nó, Lục Tam, chuyến này ngươi phát tài rồi à?
Chiết Trùng giáo úy nhìn Lục Tam đầy thâm ý:
- Giáo úy, có gì đâu, chỉ theo đại soái chạy mấy vạn dặm thôi, nói thẳng ra nhé, đám huynh đệ đều là người bị ngài ngứa mắt, cho nên mới cho vào quân tây chinh đi ăn cát, nhưng chuyến này phải cảm tạ giáo úy, chẳng
bao lâu nữa ti chức và các huynh đệ sẽ được chiêu mộ tới Trường An, nếu ngài muốn quản thúc ti chức thì tỉnh lại đi.
Lục Tam không thèm nhìn giáo úy, đại soái cho hai tháng nghỉ ngơi, bây
giờ vẫn còn hữu hiệu, không phải nể mặt đám người này. Nói xong lên
chiến mã, dắt ngựa thồ chở đầy đồ tiêu sái về nhà.
Lục sự tham quân nổi giận, đang định sai thuộc hạ bắt lấy đám khốn kiếp này nhưng Chiết trùng giáo úy ngăn lại:
- Nhịn đi, đám người này thực chất không còn dưới sự quản hạt của chúng ta.