Lý Thái đang ở Vân gia cùng
Vân Diệp làm xe, một ở dưới gầm xe xoay ốc vít, một ngồi ở bên đưa công
cụ, phối hợp rất thuần thục. Một khoái mã chạy tới, Vân Diệp ngẩng đầu
lên nhìn ra cửa, chỉ thấy một kỵ sĩ dừng lại, lấy từ sau lưng ra một ống da dê, hô lớn:
- Đăng Châu cấp báo, hạm đội phương nam trở về.
Vân Diệp còn chưa phản ứng, Lý Thái đã chui dưới gầm xe ra, đi hai ba
bước tới cửa, cướp lấy thư trong tay tín sứ, ngang ngược xé ra nhìn nội
dung.
Vân Diệp cười ký nhận, đuổi tín sứ đi, không xem thư mà nhìn khuôn mặt
thú vị của Lý Thái. Thấy hắn đọc sắp xong, liền sai Lưu Tiến Bảo chuẩn
bị chiến mã, Bá Hà có thuyền, hắn có thể thuyện dòng vào Hoàng Hà, tới
thẳng Trác Châu.
- Trông kỹ xe của ta, Hi Mạt Đế Á về rồi, ta muốn đưa nàng đi hóng gió.
- Không thành vấn đề.
Vân Diệp đáp gọn.
Lý Thái được Lưu Tiến Bảo giúp đỡ, vất vả leo lên chiến mã, chạy vài
bước lại quay về, không yên tâm nhìn công cụ trong tay Vân Diệp, nói
lớn:
- Ngươi không được đụng vào đấy.
Vân Diệp bực mình phất tay:
- Không thèm.
Thấy Lý Thái đi xa, Vân Diệp mới đá cái xe nát, chỗ nào cũng có vấn đề,
lò so chống xóc không biết cho thêm ống bên ngoài, dùng bánh sau khống
chế phương hướng đúng là não tàn, thiết kế chuyển hướng kiểu bánh lái
thuyền, không biết có phải là kết quả sau cơn động kinh không ... Nếu
xảy ra tai nạn xe cộ thì hậu quả thê thảm.
Lưu Tiến Bảo há mồm nhìn hầu gia nhà mình tháo tung xe yêu của Ngụy
vương thành đống linh kiện, sau đó về thư phòng thiết kế lại.
Hạm đội phía nam về rồi, Vân Diệp đương nhiên rất cao hứng, nhưng cao
hứng nhất phải là thư viện, trong thư của Trình Xử Lượng nói học sinh
thư viện tổn thất ba người đổi lấy thành quả cực lớn, trên đường đinh
cảnh quan, phong tục, điều kiện đều ghi lại.
Trải giấy trắng, Vân Diệp bắt đầu dâng thư cho hoàng đế, yêu cầu trọng thưởng cho những người thám hiểm này.
Hiện giờ đại sự quốc gia do Lý Thừa Càn quán lý ngày càng nhiều, trên
triều đường cơ bản đã có thể nói là quyết rồi, quyền lợi duy nhất hắn
không được đụng chạm vào là Huyền Giáp quân và Thủy sư Lĩnh Nam, đó là
thủ đoạn phòng vệ cuối cùng của hoàng đế.
Hoàng hậu thấy không khí trong hoàng cung quá kém, không thích hợp dưỡng sinh, tấu xin Lý Nhị đồng ý xong, hai phu thê giờ chuyền vào Ngọc Sơn,
đi cùng còn có rất nhiều phi tần.
Rất nhiều căn nhà ở Ngọc Sơn bị trưng dụng, bao gồm biệt thự tệ hại Úy
Trì Cung tặng Lão Trình bị công bộ hạ lệnh một tiếng liền sụp đổ, năm
nghìn thợ đang ngày đêm làm việc, xây dựng một cung điện mới, tên là Lân Đức điện. Biệt thự của Vân gia cũng không còn, hoàng đế bá đạo nói một
câu :" Trẫm định dưỡng lão!' làm yêu cầu bồi thường lập tức từ đề xuất
chính thức biến thành câu nói đùa.
Điều duy nhất không hay là thành Ngọc Sơn biến thành thành quân sự, trên tường thành binh sĩ chi chít, các loại trang bị phòng thủ đầy đủ, chẳng biết hoàng đế đề phòng ai.
Lý Thừa Càn hiếu thảo còn chuyển phòng ấm của Dương phi tới, chẳng biết tốn bao nhân công mà giống y xì như trước.
Thế là cung Vạn Dân biến thành nơi làm việc của Lý Thừa Càn, điện Lưỡng
Nghi cũng trở thành tân thái tử phi Cao thị, thời đại Lý Thừa Càn chờ
đợi đã tới, tuy hắn vẫn mang danh thái tử, nhưng ai cũng hiểu nay hoàng
đế bệ hạ chỉ là sự tượng trưng mà thôi.
Có lẽ đây là cực hạn mà Lý Nhị có thể làm, Vân Diệp hai lần cầu kiến Lý
Nhị, muốn tự mình chúc mừng ông ta, không ngờ câu trả lời có được là một chữ :"Xéo!"
Hoàng cung không còn Lý Nhị và Trường Tôn thị, Vân Diệp chẳng còn hứng
thú tới, hơn nữa ở tại từ đường Vân gia rất thỏa mãn, hết thời gian thủ
tang, y vẫn chẳng có ý chuyển đi.
Vân Diệp bận tối mắt, khuê nữ xuất giá không có cái xe đẹp thì sao được, cho nên phòng nghiên cứu của Lý Thái biến thành của y, phải nói trang
thiết bị ở đây quá đầy đủ, muốn gì là thợ lập tức làm cho ngươi.
Ghế ngồi Lý Thái thiết kế kiểu cái thùng bị Vân Diệp ném đi, thay bằng
ghế da, ống khói Lý Thái thiết kế kiểu nòng pháo bị Vân Diệp xoay ngược
ra sau, ai thích vừa lái xe vừa hít khói?
Phiền toái duy nhất hiện nay là bánh xe, không cách nào làm được săm xe, gân trâu cứng đi quá sóc, thêm vào lò xo kêu cọt kẹt, máy hơi nước kêu
như tàu hỏa, trừ mới mẻ ra thì chẳng bằng ngồi xe ngựa.
Khi Vân Diệp đang chế ống giảm thanh thì cửa phòng thí nghiệm mở ra,
Trường Tôn thị dùng xe bốn bánh đẩy Lý Nhị đi vào, không nói gì, đứng đó nhìn Vân Diệp toàn thân lấm lem làm việc.
Vốn đang thâm tình hít mùi dầu hỏa Vượng Tài lập tức phát hiện ra sát
khí mù trời, cảnh giác trốn bên Vân Diệp, Vân Diệp không hiểu nhìn nó,
đôi mắt to của Vượng Tài lại nhìn đế hậu.
- Đại tài như thế không tới triều đường thi triển, đem toàn bộ tinh lực bỏ vào cái xe này, không đáng.
Lý Nhị lên tiếng, thời gian này tâm thái ông ta càng bình ổn, ngữ khí thêm vài phần nhàn tản.
Vân Diệp đặt công cụ xuống, khom người nói:
- Triều đường đã thành thế cân bằng mới, vi thần không tiện gia nhập, là Sở quốc công, vận mệnh gắn liền với quốc gia, điều nên nói vi thần sẽ
nói không thiếu một chữ, không lên triều chẳng qua là bỏ đi ít hình thức bên ngoài thôi.
Rửa đôi tay đẩy dầu mỡ, Vân Diệp đẩy Lý Nhị tới cửa sổ, cho lưu thông không khí, Trường An vào tháng tư đã hơi nóng nực.
Nhận lấy ấm trà Vân Diệp đưa, Lý Nhị hứng thú nhìn cái xe:
- Xe làm xong rồi trẫm cũng muốn ngồi, xem cái xe tập hợp trí tuệ hai người thông minh nhất Đại Đường làm ra rốt cuộc thế nào.
- Trước đó trẫm đã đi xem xưởng chế tạo tàu hỏa của các ngươi, rất hùng
tráng, chẳng lẽ ngươi định để cục sắt đó chạy khắp Đại Đường?
Vân Diệp cười:
- Tất nhiên ạ, bệ hạ tưởng tượng xem, đi từ Trường An tới Lạc Dương chỉ
mất bốn canh giờ là tới, mà đó chỉ là tốc độ ban đầu, đến khi tàu hỏa
nghiên cứu phát triển thêm, thời gian còn rút ngắn, thần thấy hai canh
giờ là hợp lý nhất.
Lý Nhị cười khẽ, ra hiệu Vân Diệp đẩy mình đi xem cái xe, hiện giờ chân ông ta rất yếu, đi lại vô cùng vất vả.
Suốt cả buổi sáng Vân Diệp giới thiệu cỗ xe cho đế hậu, khi y lắp xong
ống hãm thanh, chiếc xe đã sơ bộ hoàn thành, hiện chỉ còn khâu trang trí cuối cùng.
Lý Nhị có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, cả ngày không ra vào dược lư của Tôn Tư Mạc thì tới đồ thư quán, đối khi còn tới phòng học nghe giảng
bài, cùng với người trẻ tuổi thảo luận triều chính, nhưng không bao giờ
hói tới chuyện trên triều, đây là thái độ rất tích cực.
Lý Nhị cũng không thể nắm binh quyền Thập lục vệ quá lâu, binh quyền
riêng rẽ chỉ là cây không rễ, hiện tình thế rõ ràng, Lý Nhị dù nắm binh
quyền thì uy hiếp với Lý Thừa Càn đã rất nhỏ, Vân Diệp tin khi Lý Nhị
giao binh quyền, là lúc ông nhường vị.
Cuối cùng cũng tới ngày Vân Mộ xuất giá, xe của Vân Diệp đã ra đời,
khiến vô số người kinh ngạc, hiện không còn là cái xe xấu mù Lý Thái đem đi bêu khắp thế giới nữa, vỏ xe làm bằng vàng bạc, tuy dát rất mỏng,
nhưng trọng lượng không nhẹ, không cần sơn, chỉ cần mang ra ánh sáng là
sáng lấp lánh, đó là xe xuất giá của khuê nữ Vân gia.
Khuê nữ nhà người ta xuất giá thì khóc thút thít, Vân Mộ thấy xe chạy
tới ôm cổ phụ thân làm nũng, hi vọng phụ thân tặng xe cho mình.
Không được, tặng xe cho Vân Mộ thì Lý Thái lên cơn điên ngay, yêu cầu
của Vân Mộ không được thỏa mãn mới khóc, chả biết khóc vì không có xe
hay vì xuất giá.
Xe được Vân Hoan lái tới Nhan gia, sau khi đưa tỷ tỷ tới nơi, hắn dừng
lại không lâu, sau đó chả biết lái xe đi chỗ nào, tới nửa đêm mới say
khướt về nhà, còn xe bị năm con ngựa kéo về, đám tiểu tử đưa Vân Hoan về thấy Sở quốc công mặt đầy phẫn nộ đứng ở cửa thì không dám tới gần, xa
xa thi lễ rồi chạy mất.